TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


"Em vốn phải có 1 phút để giải thích tại sao em lại rời khỏi phòng thi và xuất hiện ở tầng khác thế này, nhưng hiện tại tôi không định cho em cơ hội giải thích."
Nữ giám thị vừa gảy gảy lọn tóc xanh vừa cười ác độc, cô ta dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quan sát nữ sinh tóc đuôi ngựa.
"Em vi phạm quy tắc thi đại học, phải bị trừng phạt."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa bị một đám giám thị vây quanh như hổ rình mồi trông cực kì bé nhỏ và yếu thế, nhưng đôi mắt dưới cặp kính gọng đen vẫn bình tĩnh như cũ: "Em không cho rằng mình vi phạm quy tắc thi đại học.

Ngược lại, nếu cô Băng cứ khăng khăng phải trừng phạt em thì cô mới chính là người vi phạm quy tắc ấy.
Khóe miệng nữ giám thị tóc nhiều màu kéo cao lên cứ như vừa nghe được chuyện cười gì thú vị lắm: "Ha ha, nếu đây là lời nói nhảm cuối cùng trước khi chết...!Trước khi bị phạt của em, thì cô có thể rủ lòng từ bi tha thứ cho em, sau đó thì..."
Dứt lời, cô ta vẫy tay ra hiệu, hai giám thị nam cao to hung hãn lập tức xông lên muốn bắt nữ sinh kia lại.
Rầm!
Một chiếc ghế bay ra khỏi phòng học, đập thẳng vào đám giám thị!
"Thứ gì?!"
Xen lẫn tiếng la ó vừa kinh hãi vừa tức giận của đầu nhuộm là một tiếng hét hùng hồn cực kì quen thuộc: "Trương Du!"
Trương Du nghiêng người né bàn tay giám thị muốn bắt lấy mình, nghe tiếng gọi thì kinh ngạc quay đầu.


Ánh mắt chạm vào bóng dáng nữ sinh trong phòng học thì hơi lóe lên, ngay cả động tác cũng lỡ một nhịp.
"Vãn Tình?"
Chỉ trong chớp mắt đó lại có thêm hai cái ghế bay ra, đám giám thị vội vàng né tránh.

Trương Du nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây chạy về phía bục giảng, phản ứng đầu tiên là hỏi bạn cùng phòng: "Sao cậu lại ở đây? Đã tìm được cách đột phá phó bản chưa?"
Thật ra không phải Trương Du không từng nghi ngờ, nhưng vừa nhìn hành động của cô ấy là nghi ngờ gì đó lập tức tan thành mây khói.
Vừa xuất hiện đã ra tay ra chân, khí thế hùng hồn hiếm có, chắc chắn là Trịnh Vãn Tình không thể giả được, cõi đời này không có người thứ hai.
Trịnh Vãn Tình vừa ném ghế vừa sải chân chạy lên bục giảng.

Xem xét kĩ càng thấy Trương Du không bị thương xong mới giận đùng đùng nói: "Tớ vừa nhận được thông báo chuyển trường thi, nháy mắt một cái đã ở đây rồi.

Nhưng chỗ cậu là sao đây, sao cậu lại để bọn chúng bắt nạt mình hả?"
"Chúng tôi là giám thị, chúng tôi không bắt nạt."
Một gã giám thị bị ghế đập trúng lảo đảo đứng lên, vẫn còn dư sức lực trả lời nghiêm túc: "Chúng tôi đang duy trì kỉ luật trường thi."
Trịnh Vãn Tình tiện tay quơ lấy cái bàn ngay bên cạnh ném tới: "Biến!"

Thí sinh mất cả bài thi lẫn bàn để làm bài thi cùng lúc: "..."
Run lẩy bẩy, không dám hó hé.
Băng Lam Lam đẩy giám thị hai bên ra, tức giận đến mức mắt lòi khỏi tròng răng nghiến kèn kẹt, dáng vẻ cực kì đáng sợ: "Mày bị điên rồi, dám tấn công giám thị!! Tấn công giám thị là tội danh nghiêm trọng nhất, tao tuyên bố lập tức hủy bỏ tư cách dự thi và lưu hồ sơ...!Ơ?"
Lời đang nói dở kẹt trong cổ họng, Băng Lam Lam thốt ra nghi ngờ: "Mày không phải thí sinh, không đúng, mày và đứa kia là cùng một nhóm thí sinh! Chẳng phải mày nên ở trường thi của Tiểu Tử ư, sao có thể xuất hiện ở đây được?"
Trịnh Vãn Tình còn cảm thấy thắc mắc hơn cô ta: "Lúc thì kêu không phải thí sinh lúc lại kêu đúng là thí sinh, rốt cuộc cô đang nói gì vậy hả? Mà tôi còn muốn hỏi lại cô đây, chỗ các cô là thế quái nào vậy, thi đại học tuần hoàn vô hạn, NPC im như hũ nút, giám thị chính thì hơi tí biến dị, đánh chết mới có thể thoát ra...!Ấy, hình như tôi hiểu rồi, cô và bà giám thị chỗ tôi đều là boss trường thi giống nhau đúng không?"
Trương Du: "?"
Băng Lam Lam: "??"
Sau hai giây im phăng phắc, hai người đồng loạt nhận thức rõ vấn đề, thốt lên:
"Cậu dùng cách bạo lực đánh vỡ vòng tuần hoàn trong phó bản của mình?"
"Mày đã làm gì ở trường thi kia rồi!"
Hai giọng nói một cao một thấp, một the thé một điềm tĩnh, cùng lúc hét lên muốn thủng trần nhà, đám thí sinh đang vùi đầu làm bài và giám thị xung quanh đồng loạt dừng lại ngẩng đầu nhìn bục giảng.
Nếu là trước đó thì Trương Du chắc chắn sẽ chọn cách lảng tránh tình huống này, nhưng hiện tại cô ấy lại nhìn thẳng Trịnh Vãn Tình, nghiêm túc nói: "Tớ muốn biết chi tiết."
"Đi chết đi!!" Tiếng hét sắc nhọn của Băng Lam Lam cắt ngang câu chuyện giữa hai người, móng vuốt chụp tới: "Chúng mày chết chắc rồi! Tao phải giết chúng mày!"
Trương Du túm Trịnh Vãn Tình né tránh móng vuốt, bình tĩnh nói rõ ràng rành mạch: "Không sao đâu, để cô ta phát điên đi.


Nếu cô ta không thể khống chế sự tức giận và hành vi của mình thì khi đến một mức độ nhất định nào đó, cô ta sẽ bị phó bản nhốt vào trong phòng, đến lúc đó chúng ta tranh thủ giải quyết giám thị khác tiện hơn nhiều."
Băng Lam Lam bị vạch trần "Bí mật" thẳng mặt: "...!Aaaa!!"
Cuối cùng cô ta đánh mất lí trí hoàn toàn, những lọn tóc xanh lam bắt đầu kết sương giá, sương rơi xuống đất lập tức đóng băng khắp xung quanh, mang theo hơi lạnh buốt xương nhanh chóng khuếch tán.
Trịnh Vãn Tình phản ứng cực nhanh đấm mạnh một phát xuống, cái bàn giáo viên trên bục giảng văng ra ngoài.

Trong tiếng va chạm chói tai giữa chiếc bàn cồng kềnh và khung cửa, Băng Lam Lam và đám giám thị vây xung quanh bị quét văng ra ngoài cửa như gió thu cuốn bay lá vàng, ngã nghiêng ngã ngửa.
Thấy thế, ngay cả Trương Du cũng phải nín lặng.
Cô ấy ngờ ngợ hỏi Trịnh Vãn Tình: "Cậu tuần hoàn mấy vòng rồi?"
Trịnh Vãn Tình khó hiểu: "Chẳng phải đây là vòng thứ hai sao?"
Trương Du chậm rãi nói: "Theo quy luật mà cá nhân tớ đã trải qua thì vòng tuần hoàn thứ hai chỉ khôi phục một chút xíu năng lực của chúng ta thôi, nhưng mà cậu..."
Giống như cô ấy, đợt thứ hai chủ yếu là phục hồi tố chất cơ thể và một chút kĩ năng dã chiến, ngay cả đạo cụ quan trọng như quyển sổ hay kĩ năng phòng hộ đều chưa thấy đâu, bởi vậy cô ấy mới không chọn cách đấu đá chính diện với đám NPC người đông thế mạnh.
Chẳng lẽ cô ấy không nghĩ đến phương pháp bạo lực qua màn sao? Không, là do cô ấy không làm được!
Tương tự với NPC, nếu không có ràng buộc mức độ tức giận của Băng Lam Lam thì chắc chắn cô ta đã muốn ăn tươi nuốt sống thí sinh ngay vòng đầu rồi, chả cần chờ đến giờ mới bị chọc tức phát điên.
Nhưng nắm đấm sắt vừa rồi của Trịnh Vãn Tình kia, có nhìn thế nào cũng không khác gì trạng thái 100% sức mạnh á?
"Hả?"
Trịnh Vãn Tình chớp chớp mắt khó hiểu, nhìn là biết cô ấy còn không rõ hơn Trương Du.

Cô ấy thu hồi hai nắm đấm sắt, thử sử dụng cánh tay trái lành lặn giật bảng đen xuống, lạnh lùng lườm đám thí sinh còn lại trong phòng, rất ra dáng "Ai đụng thì mình chạm".
Đám thí sinh:...!Không dám, không dám động ạ.
Trong chốc lát Trương Du cũng không nghĩ ra đáp án, mà tình hình hiện tại lại như tên đã lên dây không thể không bắn, bất chấp nguyên nhân gì đó, hỏi vào vấn đề quan trọng nhất: "Cậu có đủ sức chiến đấu lần thứ hai không?"
Trịnh Vãn Tình vẫy vẫy ống tay áo phải trống trơn cứ như bên trong vẫn còn một cánh tay đang ra dấu OK, cất tiếng sang sảng: "Không vấn đề gì."
"Được." Trương Du quyết định: "Chúng ta dùng cách của cậu, cùng nhau đập nát cái trường thi này, tập hợp với Tâm Quyết và Quách Quả!"
- -------
Đường Tâm Quyết thản nhiên quay lại phòng thi, vẻ mặt tự nhiên đến mức khiến giám thị canh cửa cũng cảm thấy bàng hoàng trong chốc lát.
Nhưng bọn họ vẫn hết mình với công việc, chắn trước mặt nữ sinh nghiêm túc nói: "Rời khỏi phòng thi không lí do, yêu cầu em tiếp nhận kiểm tra."
"Được."
Đường Tâm Quyết đồng ý không chút do dự, sau đó ung dung đi tới đánh ngất cả hai tên giám thị.
"Suỵt, để ý hai người này hộ tôi nhé, tôi cần phải xác nhận chút chuyện."
Đường Tâm Quyết giơ tay ra dấu im lặng với thí sinh trong phòng thi vừa ngẩng lên nhìn ra cửa, sau đó cô cười cười đưa một xấp giấy cho thí sinh đó: "Lát nữa có cô giám thị tới thì trước khi cô ta bước vào cậu nhét cái này cho cô ta hộ tôi nhé.

Nếu làm không xong thì cậu và bài thi của cậu đều sẽ nhảy lầu từ tầng 3 xuống đất đó."
Thí sinh: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc