TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


Đồng tử mắt Đường Tâm Quyết co lại, bàn tay nắm chặt.
"Chị cho em cái đồng hồ đeo tay này?"
Thằng nhóc gật đầu.

Nó không thể nói chuyện, không thể biểu cảm, không thể trực tiếp đưa ra bất kì tin tức gì, điều duy nhất nó có thể làm là dùng động tác trả lời.
Vì vậy nó lại đưa tay chỉ vào chiếc đồng hồ của Quách Quả đang nằm trong túi áo Đường Tâm Quyết.
Chỉ một động tác đơn giản lại làm cho đáp án đang rõ ràng trở nên khó hiểu, dường như nó còn có ý khác nữa.
Đường Tâm Quyết nhíu mày, ý nghĩ xoay chuyển: "...!Lúc em nhận cái đồng hồ này là có chị, nhưng không phải chỉ có một mình chị, đúng không?"
"Bốp bốp bốp!"
Không biết thằng nhóc có hiểu ý Đường Tâm Quyết không, nó chợt vỗ vỗ lên tay thật mạnh, ngón tay đang chỉ vào Đường Tâm Quyết chuyển sang chỉ bên cạnh, ngón tay chọc chọc liên tục trong không khí.
Rõ ràng đó là một động tác vô cùng trừu tượng, không hiểu sao Đường Tâm Quyết lại có thể hơi hiểu ý nghĩa trong đó.
Nương theo trực giác, cô mở rộng trí tưởng tượng, bắt đầu đếm.
Một, hai, ba...
Thằng nhóc chỉ chỉ trong không khí, chỉ vào ba vị trí.

Dường như có ba người nữa đang đứng đó.
Thằng nhóc lại rút tay về, nó lùi về đằng sau một bước với vẻ hoang mang, hai tay ra sức làm động tác lau chùi trong không khí, dường như muốn xóa đi vị trí nó vừa chỉ.
Sau khi "Chùi sạch" người đầu tiên, nó phanh cái áo khoác nhăn dúm dó ra, làm động tác tháo đồng hồ khỏi tay Đường Tâm Quyết đặt vào trong tay, rồi nó lau đi người thứ hai, người thứ ba...
Cuối cùng chỉ "Còn lại" một mình Đường Tâm Quyết, nó dậm chân xòe hai tay ra, tỏ ý nó kể xong hết rồi, mau đưa đồng hồ cho nó.
Đường Tâm Quyết ngẫm nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Thật thú vị."
Những chuyện thằng nhóc không mặt kể cô không có ấn tượng gì hết.
Hai chuyện hoàn toàn ngược nhau không thể đều là thật, nếu chuyện thằng nhóc không mặt nói là thật, vậy trí nhớ của cô sẽ là giả.
Nhưng rốt cuộc là thằng nhóc này nói dối, hay trí nhớ của cô đang nói dối đây?
Thấy cô đứng im, thằng nhóc sốt ruột vỗ vỗ chân giục cô đưa đồng hồ cho nó.
Đường Tâm Quyết hỏi: "Em bảo chị cho em rồi, nên giờ đồng hồ là của em hả?"
Thằng nhóc gật đầu.
"Nhưng chị không nhớ rõ." Cô nở một nụ cười nhẹ: "Người đồng ý cho em đồng hồ là chị của quá khứ, chị của hiện tại lấy lại đồng hồ, trí nhớ của hai chị không giống nhau, không thể gộp lại làm một."
Thằng nhóc không mặt: "..."
"Với lại mẹ em làm chị bị thương." Đường Tâm Quyết xòe tay chỉ vết thương chỗ hổ khẩu sắp lành đến nơi: "Phí thuốc men, hiểu chưa?"
Thằng nhóc không mặt: "..."
Nó ngơ ngác xoa xoa tay, lúc hiểu ra thì ngồi phịch xuống đất, hai vai run run như đang khóc.
Tầm ba phút sau, khi Đường Tâm Quyết đã tỉnh lại từ những dòng suy nghĩ lộn xộn thì thằng nhóc vẫn còn đang ngồi dưới đất không chịu nhúc nhích, trông nó có vẻ cực kì đau lòng.
Mà lấy nó làm trung tâm, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan tràn ra bốn phía xung quanh, kéo nhiệt độ quanh trạm xăng dầu này tụt hẳn 10 độ, hơn nữa còn đang có xu thế lạnh hơn.
Để nơi đây không biến thành hầm băng, Đường Tâm Quyết ngồi xổm xuống, dịu dàng nói chuyện với nó: "Không có đồng hồ, nhưng chị có thể tặng cho em món quà khác."
Thằng nhóc không để ý đến cô, Đường Tâm Quyết nhiều lần lạnh lùng vô tình đã khiến trái tim nhỏ của nó bị tổn thương nặng nề, đối với nó cô đã chẳng còn tí danh dự nào hết.
Đường Tâm Quyết cũng không gấp, cô đi đến chỗ cái vòi bơm xăng bị thanh niên uể oải ném cắm đầu xuống đất, hai tay nắm chặt tay cầm nhổ lên.
Cô vẫy vẫy thằng nhóc tới gần: "Thế nào, món quà này được không?"
Thằng nhóc không mặt ngơ ngác đứng dậy, vừa đưa tay ra đã bị cái vòi bơm xăng ấn vào người lảo đảo suýt ngã.
Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng đỡ nó lên: "Món quà quý thế này, em nhất định phải cầm về nhà cất đấy nhé."
Thằng nhóc không mặt: "!!!"
"Ô, sao lại có trẻ con ở đây thế này?"

Cửa phòng bật mở, thanh niên mặc đồ vàng uể oải rốt cuộc cũng lê bước ra ngoài, thấy hai người, bấy giờ gương mặt cậu ta mới dấy lên chút hứng thú: "Con nhà ai đây, sao lại cầm...!Đây không phải vòi bơm xăng sao?"
Người thanh niên ngạc nhiên nhướn mày.
Đường Tâm Quyết tùy tiện nói: "Dù sao cũng hỏng rồi, tôi lấy đưa cho nó chơi, cần thanh toán thì tìm bà Mayas."
"..."
Thanh niên há hốc miệng: "Hả...!Nhưng món quà này..."
Thanh niên thấy thằng nhóc không mặt đã ôm lấy cái vòi bơm xăng đầy yêu thích, kéo lê cái vòi nhích từng bước từng bước một, lôi "Món quà" của nó vào trong bụi cây, khuất sau đám sương mù.
"...!Thật sự rất đặc biệt."
Thanh niên nhún vai không nói nữa, lắp cái vòi mới lên rồi đổ đầy xăng cho chiếc xe mui trần.
"Cô có thể đi tiếp rồi, bảo đảm cô sẽ an toàn đến điểm cuối cùng."
Thanh niên lười nhác vỗ vỗ hai cái lên xe, lúc nói chuyện, hàng mày màu xám nhạt sụp xuống đầy mệt mỏi khiến làn da cậu ta càng trắng bệch hơn, trông như có thể lăn ra chết vì lao lực bất kì lúc nào.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Đường Tâm Quyết lên tiếng hỏi luôn: "Công việc ở đây nặng nề lắm sao? Trông cậu có vẻ khá mệt mỏi."
Cô ấn huyệt thái dương đau nhói, ánh mắt lướt qua trạm xăng dầu trống không, thể như đây chỉ là một câu hỏi bình thường.
Vốn cô cũng không nghĩ NPC sẽ trả lời, không ngờ người thanh niên lườm cô một cái, lên tiếng: "Tôi là sinh viên làm việc bán thời gian.

Nhân viên chính thức ở đây gặp chút vấn đề nhỏ, tôi tạm thời thay vị trí."
"Sinh viên làm thêm?"
Đường Tâm Quyết nắm được từ mấu chốt, bật thốt: "Đại học hạng mấy?"
...!Ấn tượng về ba ngôi trường nằm trong làng đại học đã khắc sâu vào tiềm thức cô.
Cô vội mỉm cười, nhưng còn chưa kịp sửa lời thì người thanh niên đã trả lời: "Đại học hạng nhất."

Bàn tay cầm vô lăng siết chặt, Đường Tâm Quyết dừng việc gõ ngón tay lên tay lái.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, cô nhẹ nhàng hỏi: "Đại học hạng nhất nào?"
Cô nghe tiếng người thanh niên trả lời: "Bạn học này, làng đại học chỉ có một đại học hạng nhất."
...
Làng đại học.
Giờ phút này Đường Tâm Quyết đã hiểu cái bảng hướng dẫn ghi "Đường ngoại thành" có ý gì.
Cảm xúc kì lạ khiến trái tim đập dồn dập làm cô ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, phía đường chân trời đang bị sương mù bao phủ.
Đây chính là thế giới trò chơi, nơi quỷ quái ra đời, mà phía cuối con đường có lẽ chính là bộ mặt thật của thế giới này.
Thanh niên vẫn lẩm bẩm: "Làm thêm không mệt lắm, chủ yếu là bài tập nặng, tôi đi làm thêm thay đổi không khí, nết không sẽ chết bất đắc kì tử.

Ô, các cô chắc đỡ hơn hả, nghe nói đại học hạng ba khá nhẹ nhàng?"
Đường Tâm Quyết không trả lời ngay, một lát sau cô mới cười nói: "Hình như tôi chưa nói tôi đến từ đại học hạng ba mà."
"Sao cậu lại biết được?".


Bình luận

Truyện đang đọc