TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH

[Lính quèn thông bồn cầu (cấp 3): Dị năng loại vật thể cấp 3. Mức độ thuần thục: 451 000]

Trong phần [Thông tin cơ thể] hiện tại, trừ kĩ năng hỗ trợ đã tăng thàng trung cấp ra còn có thêm một kĩ năng đặc biệt nữa.

[Tấn công sơ cấp: Khi tấn công có 5% xác suất bỏ qua thủ của mục tiêu.]

[Mọi người đều biết, có mâu ắt có thuẫn, nhưng trên đời này còn chưa có người nào bắt tay nghiên cứu phát minh ra thứ chặn đòn tấn công của cây thông bồn cầu.]

Đường Tâm Quyết đảo mắt. Nếu như dị năng thăng cấp đến đây vẫn còn hơi bình thường, vậy thì nhìn xuống chút nữa…

[Kĩ năng mới: Cắn nuốt (cấp 1)]

[Giới thiệu kĩ năng: Kế thừa tính cách hung tợn và khao khát trở nên mạnh mẽ một cách mãnh liệt của chủ nhân, cây thông bồn cầu quyết định áp dụng cách ăn thêm. Có thể cắn nuốt những vật có chứa năng lượng, khi cấp bậc của vật bị cắn nuốt thấp hơn cây thông bồn cầu sẽ có 3-30% xác suất kế thừa đặc tính của vật.]

[Khi dị năng xuất hiện chức năng mới, không có người chủ nhân nào là vô tội hết!]

Đường Tâm Quyết: “…”

Rõ ràng là kĩ năng cực kì mạnh, nhưng phối hợp với hình dáng đặc biệt của cây thông bồn cầu và cái cách nó ăn, kĩ năng này chợt trở nên vi diệu khó tả, khiến người ta nhìn mà xúc động.

Mọi người đờ đẫn nhìn cái phần đầu cao su “ăn” cánh tay huyễn ma cụt, ăn xong còn phun ra hai miếng vụn vụn kiểu “đây no rồi”.

Ngay sau đó, một luồng sáng nhiều màu lóe lên trên phần cán bằng nhựa, một kí hiệu hình đầu lâu màu đen to bằng cái móng tay xuất hiện.

[Cắn nuốt thành công, kế thừa thuộc tính “Xuyên qua”.]

Đường Tâm Quyết cảm ứng được dị năng của mình có thay đổi, cô nhướn mày quơ quơ cây thông bồn cầu, cảm giác vẫn như bình thường.

Nếu mà là thuộc tính của huyễn ma… Đường Tâm Quyết đã có phán đoán, cô rút điện thoại ra bấm bấm, điện thoại của Trương Du liền đổ chuông.

Trương Du nhận cuộc gọi video, không hiểu: “Cậu gọi tớ làm gì vậy?”

Hai người đứng mặt đối mặt mà, có chuyện gì không thể nói trực tiếp sao?

Cô ấy còn chưa dứt lời đã thấy Đường Tâm Quyết giơ cây thông bồn cầu cắm vào màn hình video…

Phần đầu cao su ngay lập tức cắm thẳng vào trong màn hình điện thoại rồi thò ra từ điện thoại của cô ấy, như không có thứ gì cản trở được nó vậy!

Trương Du: “!!!”

Đường Tâm Quyết: “Quả nhiên.”

Cô rút cây thông bồn cầu lại, cây thông bồn cầu bên Trương Du cũng biến mất, hai cái điện thoại vẫn nguyên vẹn không một dấu vết.

Bạn cùng phòng thấy tận mắt cảnh này: “…”

“Đây là kĩ năng mới của cây thông bồn cầu?” Trương Du giật mình tỉnh lại, ngoài kinh hoàng ra còn cảm thấy hơi quen quen: “Sao tớ có cảm giác tớ đã thấy cảnh này ở đâu rồi…”

Quách Quả và Trịnh Vãn Tình cũng đã tận mắt thấy cảnh tương tự, đồng thanh: “Huyễn ma!”

Trong phó bản mùa đông, cái cảnh huyễn ma thò cánh tay qua màn hình điện thoại của Đường Tâm Quyết đã khắc quá sâu vào ấn tượng của hai người, muốn quên cũng không quên nổi.

Mấy người cũng lập tức hiểu ra: “Cây thông bồn cầu ăn cánh tay huyễn ma nên có năng lực của huyễn ma?”

Đường Tâm Quyết gật đầu: “Một lần chỉ kế thừa được một thuộc tính thôi hay sao ấy, vận may của nó không tồi.”

Quách Quả cũng gật gật đầu như có điều suy ngẫm, sau đó cô ấy cầm đèn bàn trên mặt bàn của mình lên ném vào “miệng” cây thông bồn cầu: “Meo meo meo! Ăn đèn bàn thử xem có biết phát sáng không nào?”

“Phụt.” Phần đầu cao su nhổ cây đèn bàn ra.

Đường Tâm Quyết dở khóc dở cười: “Nó chỉ ăn được vật phẩm của trò chơi thôi, trong vật phẩm đó còn phải có năng lượng bóng tối nữa.”

“Thế à…” Bạn cùng phòng suy nghĩ một chút, sau đó dồn ánh mắt vào cùng một thứ: Cái radio cũ kĩ họ mang ra khỏi bài kiểm tra.

“Phụt.” Đầu cao su lại nhổ radio ra, còn phun kèm thêm một ngụm nước để tỏ thái độ nữa.

“Chắc nuốt không trôi nữa rồi.” Đường Tâm Quyết đưa ra kết luận.

Số lượng vật phẩm mà cây thông bồn cầu ăn được trong cùng một lúc cũng có giới hạn, sau khi ăn xong có lẽ nó cần có thời gian “tiêu hóa” nữa. Nếu không, chỉ cần có thể cắn nuốt liên tục thôi cũng đã thành bug rồi.

Dù vậy, cái “dị năng loại vật thể” này cuối cùng cũng ra dáng một dị năng rồi.

Cây thông bồn cầu lại phun ra một ngụm nước đầy kiêu hãnh nữa.

Sau khi xem xét xong xuôi điểm số và phần thưởng thì cũng đã đến 9 giờ. Mấy người bụng đói sôi sùng sục nhưng lại không vội ăn cơm, mà nhanh chóng mở cửa hàng ra.

Lần trước nghèo, có mỗi mấy điểm tích lũy nên chỉ đành mua những thứ vừa túi tiền, giờ tự nhiên lại giàu lên nhanh quá nên bị hoa mắt.

“Nhìn này nhìn này! Ở đây còn có cả lẩu tự sôi!”

Quách Quả chảy nước miếng: “Lẩu nấm lẩu xương hầm lẩu hải sản, ăn xong còn được tăng cường thể chất… Chẹp chẹp!”

Trương Du giữ tay cô ấy lại: “Không được mua linh tinh!”

So với cái nghèo rớt mùng tơi nghèo rơi nước mắt, giật gấu vá vai chi li từng đồng, bây giờ điểm tích lũy trông có vẻ nhiều hơn rồi, nhưng thật ra chẳng thấm vào đâu so với hàng hóa đa dạng trong cửa hàng cả.

Để đảm bảo an toàn vượt qua bài kiểm tra sau, bọn cô phải đặt tiền đúng cửa.

Năm phút sau, Trương Du và Đường Tâm Quyết sửa sang lại danh sách những thứ cần mua.

Danh sách chia đồ cần mua sắm thành ba loại: Loại bảo vệ tính mạng, loại tăng năng lực, loại hỗ trợ.

Tên như ý nghĩa. Loại bảo vệ tính mạng là những thứ giống như máy cảm ứng ác ý của Trương Du, các loại đạo cụ bảo vệ một lần tấn công, đạo cụ có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp.

Loại tăng năng lực, hơn một nửa là dị năng, nhưng mà những thứ đó có giá quá cao. Ví dụ như huyết thống người sói, giáp sắt chuông vàng, thậm chí cả loại dị năng kì quặc như biến thành người que, đều có giá hơn trăm điểm tích lũy trở lên, bọn cô không mua nổi.

Còn loại hỗ trợ thì giống kiểu bùa đóng băng ba thước của Đường Tâm Quyết, dựa vào đặc điểm của từng bài kiểm tra mà mua.

Tổng kết xong, Đường Tâm Quyết đề nghị: “Chúng ta có thể dựa theo đặc điểm và hướng phát triển của bản thân mình để mua sắm, cụ thể là theo đánh giá cá nhân sau mỗi bài kiểm tra. Ví dụ tớ thiên về tấn công thì nên mua sắm đạo cụ tăng sức chiến đấu là chủ yếu.”

“Có lý.” Trương Du gật đầu, sợ hãi nói: “Hai lần liền tớ đều nhận được đánh giá là dã chiến, hơn nữa tớ có dự cảm là lần sau tớ vẫn sẽ dính. Vậy để đề phòng, tớ sẽ chuẩn bị đạo cụ có khả năng bảo vệ.”

Mấy cái loại chuyện quá tam ba bận gì gì đó, có xảy ra thêm nữa trong trò chơi này cô ấy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn tí nào.

Quách Quả cũng không có ý kiến gì. Cả hai lần cô ấy đều được đánh giá là trợ thủ, với lại đã có dị năng mắt âm dương nên những đạo cụ trong tầm lựa chọn cũng sẽ nghiêng về hướng linh dị.

Người duy nhất bối rối là Trịnh Vãn Tình.

Lần trước cô ấy nhận đánh giá là tank, lần này là trợ thủ, chưa thức tỉnh dị năng, nên không biết mình nên theo hướng nào mới tốt.

“Đánh giá của trò chơi chỉ là một phần thôi, quan trọng nhất vẫn phải là đặc điểm của bản thân cậu và phương hướng cậu muốn phát triển.” Đường Tâm Quyết hướng dẫn.

Trịnh Vãn Tình chống cằm, tấm gương trên mặt bàn học phản chiếu gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ấy, dù bị giày vò vài ngày trong phó bản nhưng vẫn không hề xuống sắc chút nào.

“Đặc điểm của tớ ư?”

Nhìn gương mặt trong gương, ánh mắt mông lung dần dần tan đi, đưa ra đáp án bằng giọng nói vô cùng kiên quyết: “Vậy thì tank đi!”

Sau đó cô ấy mở cửa hàng ra, bắt đàu gõ từ khóa “Cường hóa người sói”, “Áo giáp bảo vệ”, “Chân tay cụt của huyễn ma buộc lên người có thể ngăn sát thương không”…

Mọi người: “…”

– —————————–

Trước khi đi ngủ, mọi người ăn no uống đẫy rửa tay thắp nhang khấn vái xong, ngồi quây thành vòng tròn lần nữa, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc.

“Sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng.”

Giờ đây, giây phút vô cùng quan trọng đã điểm.

Mở cửa hàng học sinh, bốn đĩa quay đỏ rực trên bốn màn hình điện thoại bắt đầu quay cùng một lúc.

Rút thăm trúng thưởng!

Có lẽ là do buff [Học sinh mới ưu tú], lần rút thăm này gần như ai cũng rút được đạo cụ.

Trương Du và Quách Quả rút được lá chắn bảo vệ, Trịnh Vãn Tình rút được vật phẩm cường hóa cơ thể. Nhìn đồ mình vừa rút được, ba người vui vẻ ra mặt.

Đường – người duy nhất không rút được bất kì đạo cụ hay dị năng nào – Tâm Quyết: “…”

Nhìn một đống bánh mì bánh quy nước khoáng mình rút được, Đường Tâm Quyết không thể tin nổi.

Cô rút mười lần liền, rút về trống vắng?

Không phải Châu Phi thì cũng là do nghiệp?

Chỉ còn lại một lần cuối cùng, sau khi đã chấp nhận sự thật, cô cũng chẳng còn mong chờ gì hơn nữa.

[Chúc mừng bạn rút trúng đạo cụ vàng: Máy đổi thành tựu!]

Một cái máy hơi giống máy chơi game mini màu đỏ nhỏ đúng bằng lòng bàn tay rớt xuống, ánh sáng vàng lấp lánh quanh nó thể hiện cấp bậc đặc biệt.

Mọi người liền bị nó hấp dẫn, quây quanh cái đạo cụ mới tinh này.

[Máy đổi thành tựu: Là đạo cụ giúp bạn đổi thành tựu thành điểm tích lũy, mỗi thành tựu có giá trị khác nhau, thành tựu đã đổi một lần rồi không thể đổi thêm lần nữa. Nhưng bạn cứ yên tâm đi, thân là một chiếc máy, nó rất công chính liêm minh, ít nhất là liêm minh hơn so với đám con buôn dối trá nhiều lắm.]

“Nói đơn giản thì, có cái đạo cụ này rồi, từ nay về sau chúng ta có thể đổi thành tựu ra tiền?”

Mọi người nhìn nhau, lập tức nhanh nhẹn bấm điện thoại tìm kiếm.

“Tớ sai rồi, tớ không bao giờ chửi trò chơi phát thành tựu làm màu chả liên quan nữa.”

Quách Quả chỉ có ba thành tựu, lần lượt là [Thu hút ma quỷ], [Người nhát gan], [Đôi mắt trong sáng], vội vội vàng vàng mở máy đổi thành tựu, vài giây sau, máy ra giá 2,5 điểm tích lũy.

Điểm tích lũy vào ví, tiếng ting ting làm tinh thần phấn chấn.

“Nếu sử sách có ghi nhận, tớ mong sẽ được ghi là năm 20 tuổi đã bán thành tựu làm giàu trong trò chơi sinh tồn.” Quách Quả yếu ớt than.

Đường Tâm Quyết không có nhu cầu khẩn cấp về điểm tích lũy lắm nên tạm không đổi, chỉ xem thử giá xem sao.

Cô quét vân tay vào máy, máy ra giá thành tựu ngay lập tức. Hầu hết thành tựu của cô đều có giá 0,5 điểm, chỉ có 2 cái thành tựu có màu khác với những cái còn lại nên giá cũng cao hơn.

[Nỗi sợ của quỷ: Có lẽ tao đúng là quỷ, nhưng mày không phải là người!]

[Bậc thầy tố cáo: Không có ai hiểu quy tắc hơn bạn, hệ thống ghi nhận báo cáo cũng cho là vậy.]

Cộng tất cả thành tựu lại cô được 11 điểm tích lũy. Nếu về sau có việc khẩn cấp thì đây cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

Thời gian trôi nhanh, đến lúc gần 12 giờ đêm, cảm giác mệt mỏi ập tới, tiếng bước chân nặng nề lượn qua lượn lại trên hành lang như đang nhắc nhở bọn cô nhanh đi ngủ.

Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ đến mai.

Sau khi thức dậy, Đường Tâm Quyết rút cây thông bồn cầu ra trong vô thức, đến lúc xác nhận xung quanh không có nguy hiểm xong cô mới bình tĩnh lại.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cơ thể căng tràn sức lực, đốt ngón tay kêu răng rắc, lúc lật người cũng không bị tê cứng, so với cơ thể trước đây thì đúng là như được tái tạo lại!

Cô nghĩ đến một điều, nhanh chóng mở giao diện thông tin cơ thể ra, tìm được đáp án.

Bốn loại thuộc tính được tạo thành từ sức phản ứng, sức chịu đựng, sức miễn dịch, cường độ cơ thể, qua hai lần kiểm tra, các loại thuộc tính được tăng cường khiến cơ thể của cô có thay đổi cực lớn.

Mỗi loại thuộc tính ban đầu chỉ khoảng 10 điểm, có lẽ đó là tiêu chuẩn của một người bình thường. Bây giờ thuộc tính của cô đã ở tầm 15-20 điểm, đặc biệt sức miễn dịch cao nhất là 27 điểm.

Lần trước những thay đổi này còn chưa rõ ràng, nhưng bây giờ, khi mỗi loại thuộc tính tăng gần gấp đôi thì cảm giác cực kì mạnh.

Bạn cùng phòng dần dần tỉnh giấc đang sờ soạng tay chân, hiển nhiên họ cũng có cảm giác giống cô. Trịnh Vãn Tình còn phấn khích đến nỗi lộn ngược một phát bay từ trên giường xuống dưới đất, làm Quách Quả giường đối diện sợ tỉnh cả ngủ.

“Keng keng keng, tùng tùng cắc…”

“Thứ ba vui vẻ, đã đến giờ lên lớp rồi, bài thi vừa phát, mọi người chuẩn bị cho tốt nhé.”

“Các bạn học sinh thân mến, hôm nay các bạn có cố gắng học tập không?”

Chuông báo thức kinh dị lại kêu inh ỏi lên, không để cho người ta có thời gian chuẩn bị nó đã làm mới giao diện đề kiểm tra.

Nhưng lần này, mọi người xem chăm chú một lúc mới nhận ra chỉ có hai đề.

Quyển A: <Giải phẫu cơ thể người>

Quyển B: < Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển>

“Nếu chỉ nhìn mỗi tên thì tớ muốn chọn quyển B.” Quách Quả rụt cổ.

Đường Tâm Quyết thò tay ra: “Để tớ xem nào.”

Hôm qua cô mua năng lực [Đánh giá] trong cửa hàng, mỗi ngày có thể sử dụng 10 lần, lần này dùng để xem độ khó của bài kiểm tra.

Khởi động năng lực, kết quả hiển thị hai môn có độ khó bằng nhau, đều là cấp C.

Mọi người thở phào. Xét thấy trong phòng họ không có sinh viên y, nhưng phim thì ai cũng xem cả, quyển B nhanh chóng được bầu phiếu tối đa.

[Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển, tên như ý nghĩa, đây là chương trình học giúp nâng cao năng lực thưởng thức cái đẹp của học sinh. Chỉ cần bạn giám định và thưởng thức thật sâu sắc, nhất định sẽ không khó để đạt điểm cao.]

[Chú thích: Quyển này thuộc chương trình học <Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển>, có thể căn cứ vào thành tích bài kiểm tra để nhận giấy chứng nhận “loại trừ rớt tín chỉ” tương ứng.]

Nhìn phần giới thiệu cũng không hiểu được thêm điều gì, mọi người liền vào cửa hàng càn quét, hùn vốn mua một cái lá chắn bảo vệ tập thể để tránh trường hợp bị đuổi giết ngay từ ban đầu.

[Tich, báo danh thành công, đang tải xuống bài kiểm tra…]

[Bài kiểm tra “Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển” bắt đầu, đã mở đề thi, mời các bạn học sinh cố gắng làm bài!]

Bóng tối tan dần, lúc mở mắt ra lần nữa, Đường Tâm Quyết phát hiện cô không tỉnh lại trên giường như những lần trước, mà cô đang ngồi ngay ngắn trước bàn học.

Laptop trên bàn học đang bật một bộ phim.

Một cơ thể không đầu bò trườn theo vệt máu trên tường xuống đất, nó ôm lấy cái đầu rụng trên mặt đất, cái đầu bỗng mở trừng mắt lên, nở nụ cười u ám giữa màn hình.

Tiếng hét thảm thiết trong phim vừa vang lên, tiếng hét kinh hoàng hoảng loạn không kịp chuẩn bị của Quách Quả cũng vang lên chói lói…

Hay lắm, bọn cô phải giám định và thưởng thức loại “Điện ảnh kinh điển” này??

Bình luận

Truyện đang đọc