TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH

link CVHP

https://www.facebook.com/chauvehoppho/posts/pfbid029JtsMyLfikpjpmYCYitKKRXC9mEsw1Vn5S5Ub8aSKttyPVQoc...

Link Fulll

Truyện pass. Em gửi ạ!

Nếu Quách Quả không nhìn thấy tận mắt Đường Tâm Quyết không hề làm gì cả, vậy nhất định cô ấy sẽ cho rằng Đường Tâm Quyết vừa lén lút uống một lọ thuốc hồi HP… Chứ cái năng lực phục hồi này không hợp lý tí nào á!!

Cô ấy yếu ớt nhìn Đường Tâm Quyết: “Bọn tớ còn tưởng cậu làm sao rồi cơ.”

Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Tớ nghe thấy rồi, cậu khóc to quá mà.”

Cơn đau vừa rồi thật sự không thể kiểm soát nổi, nhưng cũng may đau đớn đến nhanh đi nhanh, bây giờ trừ huyệt thái dương hơi nhức nhối ra, cô không còn cảm thấy có gì khó chịu nữa.

Trương Du vẫn còn chưa hết sợ, hỏi: “Đó là gì vậy? Là di chứng của bệnh gì đó ư? Hay là có liên quan đến những cơn ác mộng của cậu?”

Đường Tâm Quyết xoa xoa huyệt thái dương, giải thích: “Nếu so với di chứng, thì cái này giống tác dụng phụ sau khi đột phá giới hạn nào đó hơn.”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mấy người bạn cùng phòng, cô cũng không biết nên giải thích cụ thể như thế nào nữa, chỉ có thể nói qua quít: “Đơn giản là tớ đã tìm được cách tạm thời ngăn chặn tinh thần bị ô nhiễm.”

Cô mở giao diện [Thông tin cơ thể] ra, dưới thanh trạng thái thể hiện mức độ khỏe mạnh của cô nhảy ra một dòng thông tin màu xanh lá mới mà cô chưa từng thấy bao giờ.

[Khống chế tinh thần (cấp 1): Bước đầu của việc tự khống chế là phải biết kiềm chế. Thuộc tính đi kèm: miễn dịch 5]

[Chú thích: Kĩ năng tự tạo ra ẩn sâu trong cơ thể, thuộc tính được tăng vĩnh cửu, kĩ năng thoái hóa cũng không biến mất.]

[Tinh thần sung mãn (buff): Tinh thần lực tăng mạnh, xóa bỏ debuff, mức độ khỏe mạnh tăng cao.]

Kĩ năng tự tạo!

Ngay cả Đường Tâm Quyết cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Khi buff xuất hiện, tuy cô cũng có cảm giác như năng lực tinh thần của mình vừa đột phá, nhưng lại không ngờ mình đột phá nhiều vậy.

Thực sự là… Trò chơi này giống như một kho dữ liệu trống không, chỉ cần có người tạo ra một “thứ gì đó mới” là nó lập tức ghi lại.

Lại nhớ lúc cuộc thi vừa bắt đầu, phòng ngủ phát cho các cô mấy cái thành tựu kì quặc, thậm chí còn có cả loại dị năng DIY (do it yourself =))) như cây thông bồn cầu… Đường Tâm Quyết dường như đã bắt được một đầu của cuộn len, càng kéo ra càng biết thêm nhiều chỗ vi diệu.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy thứ này.

Cô đè những suy nghĩ ấy xuống, quay lại chủ đề chính: “Xin lỗi, quấy rầy đến kế hoạch của mọi người rồi. Chúng ta mau về lại tủ áo đi, không biết bao giờ thợ gặt thứ ba sẽ đi qua…”

Cô chưa nói hết câu đã ngừng lại.

Trong 12 chấm sáng trên điện thoại đã có ba chấm tắt!

Những người khác cũng thấy được, nhìn nhau sợ hãi.

Thợ gặt thứ ba tới rồi á? Tới lúc nào?

“Không, không phải tới rồi.” Sau khi nhận ra điểm mấu chốt, ánh mắt Đường Tâm Quyết sáng ngời: “Mà là nó không tới phòng chúng ta!”

“Chúng ta cứ nghĩ là quy tắc nói mỗi một thợ gặt đều sẽ thăm dò tất cả phòng ngủ một lượt rồi mới rời đi.”

Đường Tâm Quyết nhanh chóng giải thích: “Nhưng xem ra không phải thế. Có lẽ phạm vi thăm dò của mỗi thợ gặt không giống nhau.”

Có con sẽ lượn qua phòng ngủ của bọn cô, nhưng cũng có con không. Nhưng nếu chúng nó đã bỏ đi thì chấm sáng sẽ tắt, tương đương với một mối nguy hiểm đã đi qua.

Trương Du cũng hiểu ra ngay lập tức, đôi mắt cô ấy ánh lên niềm vui: “Tức là chúng ta không cần phải trốn tránh cả 12 thợ gặt?”

Nếu số đỏ thì bọn cô chỉ cần tránh thoát mấy con là có thể sống sót rồi!

Quách Quả và Trịnh Vãn Tình nhìn nhau.

“Chúng ta không biết lần này có tổng cộng bao nhiêu phòng ngủ tham gia bài kiểm tra, cũng không biết phạm vi thăm dò và tiêu chuẩn thu hoạch của thợ gặt, có lẽ là ngẫu nhiên, cũng có lẽ không phải.”

Sau giây phút vui mừng ngắn ngủi, Đường Tâm Quyết tỉnh táo lại: “Chúng ta vẫn phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Từ giờ trở đi, chúng ta phải luôn luôn trốn trong tủ, cho đến khi chấm sáng cuối cùng tắt mới thôi.”

“Cậu chắc chắn cậu không sao chứ, Tâm Quyết?” Trương Du vẫn còn lo sợ, dáng vẻ Đường Tâm Quyết ngã xuống lúc nãy thực sự quá đáng sợ, dù bọn cô nhìn thấy tận mắt mức độ khỏe mạnh của Tâm Quyết đã đầy trở lại nhưng vẫn chưa hết lo.

Tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng cô ấy thấy được, chắc chắn Đường Tâm Quyết phải trải qua một mối nguy hiểm lớn mới có thể đột phá thành công. Nhưng nếu có thêm lần nữa thì sao?

Đường Tâm Quyết gật đầu: “Cậu yên tâm.”

Mọi người không nói thêm nữa, vội vàng chui vào lại tủ quần áo.

Quách Quả thì thầm: “May mà tớ không mắc bệnh sợ không gian kín.”

Buồng tủ chật chội không tài nào nhúc nhích được, lại còn vừa lạnh vừa khó chịu, tối đen đến mức xòe tay ra không thấy được năm ngón, vô cùng thách thức sức chịu đựng của mọi người.

Đường Tâm Quyết an ủi: “Nếu như khó chịu quá, hay cậu ngủ một giấc đi.”

Quách Quả: “…”

Đây là lúc để ngủ hay sao?

Nhưng chắc do ở bên cạnh một Đường Tâm Quyết quá tỉnh táo, thế mà một lúc sau đầu óc Quách Quả đã trống rỗng, không nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa, mí mắt còn chầm chậm khép lại.

Mãi đến khi một cơn lạnh buốt tràn tới như thủy triều.

Lần này, một mùi hoa thoang thoảng lan tỏa trong phòng, Đường Tâm Quyết lập tức chủ động đóng giác quan lại, nên cô chỉ có thể ngửi thấy một mùi thơm cực nhạt mang theo một cảm giác bực bội khó hiểu.

Ngay giây phút cảm giác khác thường xuất hiện, cô đã xác định: Cái mùi thơm này làm cho người ta nóng nảy bức bối, chuyên dùng để phát hiện ra những con mồi đang lẩn trốn.

Mùi thơm không ảnh hưởng đến cô lắm. Quách Quả thì nhát gan, bực tức sẽ chỉ làm cô ấy co lại chặt hơn mà thôi, không thể tự nhiên phát điên lao ra được. Còn tủ bên kia…

Đường Tâm Quyết trợn tròn mắt, cô cẩn thận nghe ngóng tình hình bên ngoài qua cánh cửa tủ quần áo.

Trương Du là người cẩn thận tỉ mỉ, nhưng Trịnh Vãn Tình lại là người nóng nảy thẳng thắn, nếu họ không biết đề phòng, hít trúng quá nhiều mùi thơm, cộng thêm không gian kín trong tủ quần áo quá áp lực, hoàn toàn có khả năng họ sẽ không khống chế nổi tâm trạng mình mất.

Một khi gây ra tiếng động, thì tỉ lệ bị phát hiện ra sẽ là trăm phần trăm!

Mà hi vọng duy nhất bây giờ chỉ có một: Xem liệu Trương Du có thể khống chế tình hình kịp lúc hay không.

Đường Tâm Quyết đoán không sai.

Cùng lúc này, trong ngăn tủ quần áo còn lại, Trịnh Vãn Tình tựa người vào tấm đệm dày cộp, lông mày xoắn chặt, nghiến răng kèn kẹt.

Dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt lồng ngực cô ấy. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy bực bội đến mức này, ngay cả cái đợt viết luận văn vất vả khổ sở ròng rã một tháng trời xong làm đổ nước vào máy cũng không khiến cô ấy phát điên như bây giờ.

Một khi hạt giống tiêu cực đã xuất hiện thì sẽ lập tức nảy mầm, thậm chí còn có một suy nghĩ muốn sa ngã trong tình hình hiện tại: Liệu bọn cô trốn ở đây có tác dụng thật sao? Một khi bị phát hiện chẳng phải cũng chỉ có đường chết thôi ư?

Chết thì thôi, nhưng quan trọng là phải chết khuất nhục thế này, ngay cả cơ hội vùng lên thử cũng không có, chẳng bằng xông ra liều chết một lần…

Vai cô ấy bỗng dưng bị tóm chặt, đến tận lúc này Trịnh Vãn Tình mới giật mình hoàn hồn, phát hiện cô ấy đã chạm tay đến cánh cửa tủ trong vô thức, chỉ cần đẩy nhẹ cái nữa nó sẽ bật ra!

Họ không thể ra hiệu cho nhau trong bóng tối được, Trương Du chỉ có thể nắm chặt lấy tay cô ấy kéo lại, giữ cho cô ấy không cựa quậy lung tung.

Lúc nãy bị giật mình nên Trịnh Vãn Tình cũng tỉnh táo hơn rồi, lưng toát đầy mồ hôi lạnh, hiểu ra trạng thái của mình không ổn.

… Mùi thơm!

Mùi hương lạnh lẽo xuyên qua khe tủ quần áo bay vào, đấy là bọn cô đã cố gắng chặn gần hết các khe hở lại rồi. Cũng may Trương Du có chuẩn bị khăn tay thấm nước lạnh để che mặt, hai người mỗi người một cái, vừa để bịt mũi vừa để tỉnh táo hơn. Sau khi bịt khăn, Trịnh Vãn Tình cũng không cảm thấy khó chịu như vừa nãy nữa.

Mấy phút sau, mùi thơm tan dần, lại một chấm sáng nữa tắt ngúm.

Bọn cô sống rồi.

“1, 2, 3, 4, 5…” Quách Quả đếm đếm, run rẩy chực khóc: “Còn tận sáu cái phát sáng nữa, cầu cho bọn chúng đừng đến phòng chúng ta, đừng đến đừng đến đừng đến…”

Còn chưa kịp dứt lời, một chấm sáng đột nhiên biến thành màu vàng, chưa đầy mấy giây đã nhảy sang màu đỏ!

Quách Quả vội vã nín thít, nuốt ngược mấy lời cầu nguyện vào trong bụng.

Lần này, phòng ngủ bỗng trở nên yên tĩnh đến kì lạ.

Tiếng động vang lên từ ngoài hành lang.

Là tiếng bước chân điềm tĩnh đi từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bọn cô, sau đó tay nắm cửa xoay nhẹ…

Két… Cửa phòng ngủ mở ra.

“Ồ?”

Bên ngoài vang lên tiếng của một thiếu niên.

“Không có ai ở đây sao? Lạ nhỉ, chẳng lẽ đã bị thu hoạch rồi sao?”

Thiếu niên lẩm bẩm, bước vào trong phòng.

Tiếng chân đi ngang qua tủ quần áo, đi thẳng vào trong phòng, mấy thứ đồ đạc như bàn ghế bị xô đẩy tùy tiện ngã rầm rầm ra đất.

Nghe tiếng động bên ngoài, bốn người đang trốn trong tủ quần áo cực kì kinh hãi.

Tên “thợ gặt” này là một con người?!

So với tạo hình của đám quái vật lúc trước, chắc chắn những kẻ mang hình dáng “con người” có thể suy nghĩ như đám NPC nguy hiểm hơn rất nhiều.

Bởi vì những thứ các cô nghĩ ra, thì bọn chúng cũng có thể nghĩ ra.

Quả nhiên, một lát sau, giọng nói của thiếu niên đó lại vang lên: “Không có kí hiệu đã thu hoạch, xem ra vẫn còn ở đây, chỉ là…”

Tiếng chân đi dần ra cửa, trái tim mọi người thót lên đến tận cổ họng.

Cuối cùng, giọng nói ghé sát bên tủ quần áo.

“Chỉ là trốn mất rồi.”

Đường Tâm Quyết cắn môi, nắm chặt cây thông bồn cầu.

Cùng lúc đó, ngoài hành lang vang lên tiếng nổ ầm ầm như có nơi nào đó vừa bị nổ tung, cú nổ mạnh đến mức khiến xung quanh hơi rung lên một chút cùng những tiếng dư âm ù ù không ngừng nghỉ.

Thợ gặt ở ngoài tủ quần áo cũng bị tiếng ồn thu hút, tiếng bước chân đi dần ra cửa, trước khi đi còn trách móc: “Ai da, lại đánh nhau nữa rồi, biết thế đến sớm tí cho xong, bực cả mình…”

Cửa phòng ngủ đóng lại, che bớt phần lớn âm thanh ngoài hành lang.

Không biết bao lâu sau Quách Quả mới dám thở ra. Cô ấy nhìn thấy Đường Tâm Quyết mở điện thoại ra xem, chấm đỏ trên màn hình cực kì gai mắt.

1, 2, 3… Ba chấm đỏ sáng cùng một lúc!

Có tận ba thợ gặt đến đây cùng một lúc??

Nhưng mà quy tắc có nói là mỗi lần chỉ có một thợ gặt xuất hiện thôi mà?

Quách Quả kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Quyết. Trong ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, vẻ mặt Đường Tâm Quyết không thể hiện điều gì, cuối cùng cô chỉ mấp máy môi, khẩu hình làm ra một chữ: “Chờ.”

Nếu như quy tắc là thứ không được phép làm trái, vậy khi thợ gặt vi phạm quy tắc, trò chơi nhất định sẽ có phản ứng.

Hiện tại các cô chỉ có thể im lặng theo dõi tình hình.

Nhưng thời gian cứ dần dần trôi đi, tiếng động ngoài hành lang không hề ngừng lại, đã vậy còn càng ngày càng ồn ào, chấm sáng màu đỏ không giảm còn tăng thêm, nhưng quy tắc kiểm tra dường như không phát hiện ra, không thấy nó lên tiếng nhắc nhở gì cả.

Thế này là sao?

Đường Tâm Quyết nhíu chặt mày.

Đối với những tình huống không bình thường thì không thể phán đoán bằng tư duy bình thường.

Cô thả trôi những suy nghĩ của mình. Cuối cùng, một khả năng có thể xảy ra dần dần hình thành.

Có lẽ đám thợ gặt có cách gì đó để lách qua quy tắc kiểm tra, nên dù chúng nó không tuân thủ quy định cũng vẫn không bị phát hiện xử phạt.

Nhưng như vậy lại cực kì bất công và không có lợi cho những học sinh đang tham gia kiểm tra… Nếu bọn chúng nhân cơ hội này quét sạch học sinh thì sao giờ?

Dường như để củng cố thêm cho suy nghĩ của cô, tiếng bước chân vốn đã đi xa đang dần dần quay lại!

Phải làm sao bây giờ?

Suy nghĩ lướt nhanh, vẻ mặt Đường Tâm Quyết càng ngày càng tỉnh táo, cụp mắt xuống, đôi mắt dần dần đen đặc như sắp tan vào bóng đêm.

Sau đó, cô bỗng dưng mở điện thoại ra, ấn vào một mục trong trang chủ giao diện [Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ].

[Giải đáp thắc mắc], [Chăm sóc khách hàng online].

[Để được bộ phận chăm sóc khách hàng online phục vụ cần sử dụng 1 học phần, có sử dụng hay không?]

[Có]

Cô quyết đoán ấn “có”, giao diện lập tức thay đổi.

[Đã sử dụng học phần. Đang kết nối với bộ phận chăm sóc khách hàng… Đã kết nối!]

[Chăm sóc khách hàng 001: Chào bạn học, nhân viên chăm sóc khách hàng số hiệu 001 xin nghe, xin hỏi bạn gặp vấn đề gì?]

Đường Tâm Quyết gõ bốn chữ gửi đi với gương mặt vô cảm.

[Tôi muốn báo cáo.]

Bình luận

Truyện đang đọc