TRỞ VỀ NĂM 1988

Năm 1992, phố cổ Quảng Châu còn chưa mở con đường thương mại, nhưng nó đã là con phố buôn bán phồn hoa nhất Quảng Châu, lưu lượng khách mỗi ngày tới mấy chục vạn người, có thể mở cửa hàng ở đó, không thể nghi ngờ là mục tiêu của mỗi thương gia. Cao Lương vẫn luôn muốn mở chi nhánh ở đó, chi nhánh bên trung tâm thể thao còn thể buôn bán tốt tới vậy, nêu có chi nhánh bên phố cổ thì tuyệt đối là tài nguyên cuồn cuộn.

Loại địa phương này có thể nói là tấc đất tấc vàng, tiền thuê cùng phí chuyển nhượng tuyệt đối không thể thấp. Cao Lương cũng chỉ muốn thuê một cái quầy, diện tích mấy mét vuông là được, nhưng hiện tại người khác giới thiệu cho cô mặt tiền cửa hiệu, diện tích có hơn 50 m2, Cao Lương ăn không vô, liền nghĩ tới Lý Tuấn Nghị vẫn đang tìm kiếm măt tiền cho cửa hàng nhãn hiệu, liền tính toán thuê lại cho Lý Tuấn Nghị.

Lúc này giá nhà Quảng Châu đã lên đến hơn 6000 đồng 1 m2, tùy theo nước lên thì thuyền lên phí chuyển nhượng cùng tiền thuê cũng tăng. Cao Lương tính toán thuê được cửa hàng này cũng cần mười vạn phí chuyển nhượng, hiện tại thu nhập bình quân chỉ có hai ba trăm đồng, số tiền này tuyệt không phải là nhỏ, cho nên người bình thường cũng không thể thuê được. Lý Tuấn Nghị có thể lấy ra số tiền này, nhưng Cao Lương tính toán, dựa theo trình độ tiêu dùng của mọi người hiện tại, trang phục phải định giá vừa phải, trong ngắn hạn cửa hàng trang phục có thể duy trì thu chi cân bằng đã không tồi rồi, càng miễn bàn tới chuyện kiếm tiền, nếu phí chuyển nhượng quá nhiều, như vậy mấy năm kế tiếp coi như làm không công. Cao Lương không có lập tức đáp ứng.

Mặt tiền cửa hiệu này có vị trí phi thường tốt, ở giữa phố, chủ tiệm quảng cáo rùm beng là vượng phô chuyển nhượng, cái gọi là vượng phô chuyển nhượng, chính là chủ tiệm cũ đang làm ăn cực tốt, trực tiếp đem cửa tiệm và sinh ý tiềm tàng cho chủ tiệm đời kế tiếp, cho nên phí chuyển nhượng rất cao. Trên thực tế, Cao Lương chỉ nhìn trúng vị trí cửa hàng này, nhưng cũng không cần sinh ý cửa hàng này, bởi vì cô muốn sửa chữa. Vì muốn thuê nhà này cô đã khảo sát rất nhiều lần, phát hiện cửa hàng này cũng không như chủ tiệm nói là vượng phô, sinh ý phi thường ảm đạm. Đoạn đường tôt snhw vậy đáng nhẽ rất dễ chuyển nhượng, nhưng ông chủ muốn phí chuyển nhượng cao, cho nên vẫn chưa chuyển nhượng được.

Chủ tiệm luôn ám chỉ với Cao Lương và Lý Tuấn Nghị, mặt tiền cửa hiệu của hắn có rất nhiều người nhìn trúng, đều muốn thuê, thậm chí lúc bọn họ tới xem mặt tiền còn có những người khác lại đây dò hỏi giá cả. Cao Lương cảm thấy đây có thể là kỹ xảo thường dùng của chủ quán, giả vờ rằng cửa hàng có rất nhiều người tranh cướp muốn thuê, để Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị vội vàng hạ quyết định.

Nhưng mà Cao Lương và Lý Tuấn Nghị đã sớm thương lượng rồi, phí chuyển nhượng đã vượt qua dự kiến của bọn họ, dù thuê cũng không muốn bị người ta hố. Chủ tiệm thấy Cao Lương tới vài lần, xác thật là muốn, đồng ý hạ thấp phí chuyển nhượng, hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng phí chuyển nhượng chốt là sáu vạn đồng. Liền tính là như vậy, hai năm đầu phỏng chừng cũng đừng nghĩ kiếm tiền, Cao Lương nhìn trúng sự phát triển của nơi này, cảm thấy giai đoạn đầu dĩ nhiên phải bỏ tiền đầu tư.

Mặt tiền cửa hiệu đã có, kế tiếp chính là trang hoàng, tuyển nhân viên. Bởi vì bán trang phục cho nữ, phong cách trang hoàng tự nhiên muốn nhu hòa hơn, Cao Lương cũng đề ra không ít kiến nghị. Còn vấn đề nhân viên, Lý Tuấn Nghị cảm thấy trực tiếp chọn người từ trong xưởng sẽ tốt hơn, rốt cuộc công nhân nữ trong xưởng biết cách làm trang phục, đối với chất liệu và cách chế tạo đều hiểu rõ, như vậy có vẻ sẽ chuyên nghiệp hơn, huấn luyện thêm cũng không quá khó khăn.

Vì thế anh chọn năm nữ công nhân có bằng cấp hai trở lên, ngũ quan đoan chính, tính cách hướng ngoại. Còn cửa hàng trưởng, Cao Lương cho rằng cần có một người có kinh nghiệm tới phụ trách, nên muốn thông báo tuyển dụng.

Mặt tiền cửa hàng cùng nhân viên đều đã có, kế tiếp đương nhiên là tập trung vào trang phục. Hai thiết kế sư chuẩn bị hơn ba tháng, có Cao Lương trấn ải, rốt cuộc thiết kế ra một loạt trang phục. Tháng sáu, Lý Tuấn Nghị lại bỏ ra số tiền lớn thông báo tuyển dụng tới một nhà thiết kế có thâm niên, có thiết kế sư mới gia nhập, bộ phận thiết kế liền càng trở nên hoàn thiện.

Có bản thảo, kế tiếp đó là quá trình chế tác trang phục, tháng bảy, tháng tám là mùa ế hàng, trong xưởng không quá bận, bọn họ liền có nhiều tinh lực đặt trên nhãn hiệu riêng. Mỗi một bộ quần áo đều được điều chỉnh liên tục, cố gắng đạt tới đạt tới sự hoàn mỹ, tranh thủ phát pháo khai hỏa. Trước mắt các công ty quốc nội đều tập trung vào gia công, phần lớn các nhãn hiệu xa hoa là nhãn hiệu ngoại quốc, nhãn hiệu quốc nội phi thường thưa thớt, cho nên có rất nhiều chỗ trống. Cao Lương biết, đây là thời cơ tốt cho nhẫn hiệu trong nước, nếu bắt được cơ hội này, tương lai làm to làm lớn hoàn toàn không thành vấn đề.

Mặt tiền cửa hàng có, trang phục có, như vậy nên có một cái tên thích hợp, về chuyện này Cao Lương đã nghĩ tới rất nhiều, Tuấn Dật kỳ thật cũng là một cái tên không tồi, các nhãn hiệu nước ngoài hầu như đều dùng tên ông chủ đặt cho nhãn hiệu, nhưng bọn họ bán trang phục nữ, không phải nam trang, cho nên cũng không thích hợp. Cao Lương động viên tất cả mọi người trong nhà tới nghĩ tên, tính toán tiếp thu ý kiến quần chúng tìm ra cái tên thích hợp.

Tư duy của Cao Lương ít nhiều bị ảnh hưởng bới tên cấc nhãn hiệu khác, cho nên vẫn luôn nghĩ không ra cái tên thích hợp. Mọi người cũng suy nghĩ rất nhiều cái tên, cái gì Dật Mỹ, Y Thượng, Cao Thượng linh tinh, Cao Lương vẫn cảm thấy đều đã nghe thấy ở đâu đó, hoặc là không có quá ấn tượng. Cuối cùng Lý Tuấn Nghị nói: "Được rồi, không cần nghĩ nữa, anh quyết định, gọi là Thanh Mai đi. Thanh mai trúc mã, về sau em chính là người phát ngôn của Thanh Mai."

Cao Lương vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, hình như cũng không có gì không tốt: "Kia đi đăng ký đi, nhìn xem đã có người đăng ký nhãn hiệu này chưa."

Lý Tuấn Nghị chạy tới đăng ký nhãn hiệu, phát hiện cũng không bị trùng, vì thế nhãn hiệu trang phục của bọn họ gọi là Thanh Mai. Uông Ngạn Quân nghe xong tên này, cười hì hì nói: "Tên này hay, tương lai chúng ta sản xuất trang phụ nam thì gọi là Trúc Mã."

Lý Tuấn Nghị nói: "Trúc mã khó nghe muốn chết, nếu có nhãn hiệu nam trang, trực tiếp gọi là Tuấn Dật."

Nhãn hiệu đã có tên, trang phục cũng đang được sản xuất, hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông, chỉ chờ hàng trang xong liền khai trương.

Mùa hè Quảng Châu đặc biệt dài, hai mùa xuân thu thập phần ngắn ngủi, mà mùa đông cũng không quá lạnh, cho nên khi thiết kế trang phục cũng suy xét tới điểm này, bọn họ thiết kế một số trang phục có thể mặc cả mùa thu và mùa đông, như vậy mới mặc được lâu hơn, tránh để đọng hàng nhiều.

Cao Lương nhìn những bộ quần áo mới ra lò, cảm thấy phi thường vừa lòng, cô cũng không yêu cầu thiết kế sư hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của mình để thiết kế, chỉ là thêm một chút yếu tố hiện đại sẽ thịnh hàng sau này,trang phục đoan trang lại không mất sự thời thượng, cô có sự tin tưởng tuyệt đối là có thể hấp dẫn người trẻ tuổi ngay lập tức.

Lý Tuấn Nghị muốn mở nhãn hiệu riêng, các bằng hữu tự nhiên đã sớm biết. Chu Văn Võ biểu hiện đặc biệt hâm mộ, còn cố ý chạy tới chúc mừng: "Vẫn là hai người lợi hại, nói làm liền làm ngay."

Lý Tuấn Nghị nói: "Kỳ thật lúc trước nếu ông có thể kiên trì, phỏng chừng cũng đã làm lên."

Chu Văn Võ xua xua tay: "Thôi, không đề cập tới chuyện đó nữa. Hiện tại tôi cảm thấy cũng rất không tồi, vẫn là làm thứ mình am hiểu thì tốt hơn."

Cao Lương nói: "Anh Chu như vậy khá tốt rồi. Xưởng của anh cuối năm có phải lại muốn tuyển thêm công nhân đúng không?"

Nói đến chuyện này Chu Văn Võ có chút kiêu ngạo: "Đúng vậy, bất quá xưởng bên kia hơi nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ chứa hơn trăm công nhân, không giống chỗ hai người, nơi này ít nhất có thể chứa 4 - 500 công nhân, nếu muốn mở rộng quy mô, còn có thể xây thêm phòng, chứa hơn một ngàn công nhân cũng không thành vấn đề."

Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Thật ra tôi không tính xây thêm, đất cũng không phải tôi, nếu thật sự muốn mở rộng quy mô, có khả năng tôi sẽ mua đất ở chỗ khác xây nhà xưởng."

Chu Văn Võ vội nói: "Tôi cũng có ý tưởng này, nghe nói hiện tại bên Đông Hoàn đnag giao bán đất, giá cả đặc biệt tiện nghi, tôi muốn đi mua một khối, chính là cách Quảng Châu hơi xa."

Cao Lương vội nói: "Đông hoàn cũng khá tốt, cách Quảng Châu cũng không xa, em cảm thấy Quảng Châu, Đông Hoàn, Thâm Quyến đều không tồi. Hiện tại giao thông thuận tiện như vậy, hoàn toàn không thành vấn đề."

"Hai người cũng định đi Đông Hoàn sao? Cùng đi đi." Chu Văn Võ có điểm hưng phấn.

Lý Tuấn Nghị nói: "Tạm thời tôi chưa tính đi Đông Hoàn, bất quá tương lai thì không nhất định." Bọn họ mua nhà ở Quảng Châu, anh vẫn hy vọng có thể phát triển ở Quảng Châu.

Chu Văn Võ gật đầu: "Cũng đúng, nhà của hai người vẫn còn ở đây. Bất quá tôi không sao, tôi một người ăn no cả nhà không đói bụng, đi chỗ nào cũng không sao."

Lý Tuấn Nghị nhịn không được khuyên hắn: "Trên đời này có rất nhiều phụ nữ, đừng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng."

"Đừng nói đề tài này, tôi cảm thấy mình còn trẻ, không vội kết hôn, vẫn nên phát triển sự nghiệp trước đi." Chu Văn Võ bỏ qua, thay đổi đề tài nói, "Tôi vừa định nói một chuyện, đúng rồi, chính là trang phục của công ty ông cũng có rồi, tìm hai người mẫu chụp ảnh quảng cáo đi, tôi thấy rất nhiều nhãn hiệu đều treo cái này trong cửa hàng, có vẻ rất cao cấp."

"Tôi cũng có suy nghĩ này," Lý Tuấn Nghị cười rộ lên, nhìn Cao Lương, "Nếu không em làm người mẫu đi?"

Cao Lương kinh ngạc mà chỉ vào chính mình: "Em? Có được không?"

Chu Văn Võ nhìn Cao Lương: "Tôi thấy có thể, không phải nhãn hiệu của ông định phát triển theo hướng cung cấp trang phục phụ nữ trưởng thành sao, anh thấy em rất phù hợp. Cao Phán với Cao San cũng không tồi a, đều tốt, đều có thể thử xem."

Lý Tuấn Nghị đối với đề nghị này phi thường vừa lòng: "Có thể, vậy chúng ta tự làm, dù sao em cũng là người phát ngôn của nhãn hiệu, em chụp thì không còn gì tốt hơn. Anh đi liên hệ nhiếp ảnh gia."

Chu Văn Võ ha ha cười: "Em xem, đây là chỗ tốt của việc tìm bạn gái có nhiều chị em, tới phí người mẫu cũng có thể tiết kiệm."

Cao Lương cảm thấy kinh nghiệm đời này thật phong phú, cư nhiên còn làm cả người mẫu. Cô còn lo lắng mình làm thì hiệu quả không tốt, sự thật chứng minh, những bộ quần áo đó mặc trên người cô, phảng phất chính như may riêng cho cô, đặc biệt vừa người, hơn nữa trên ảnh chụp nghiễm nhiên chính là một mỹ nữ trí thức, cô không thể không cảm khái trình độ chuyên viên trang điểm thật cao.

Ảnh chụp của Cao Phán và Cao San cũng không tồi. Cao Phán từ khi đi làm, có ý thức mà khống chế cân nặng, hơn nữa gần đây thất tình, dọn ra ở riêng, thương tâm thêm nhọc lòng, cũng gầy đi không ít, cho nên quần áo cũng rất vừa người, khí chất của cô dịu dàng, mặc những bộ kiểu dáng thục nữ có hiệu quả rất cao, đặc biệt mỹ lệ động lòng người. Cao San có khí chất hoạt bát linh động, mặc mấy bộ quần áo cho người trẻ tuổi, có vẻ thanh xuân xinh đẹp.

Lý Tuấn Nghị hiển nhiên cũng phi thường vừa lòng, còn cố ý chọn ra mấy tấm ảnh chụp của Cao Lương mà anh vừa lòng nhất, phóng to treo trong văn phòng của mình, như vậy tùy thời tùy chỗ vừa nhấc đầu là có thể thấy cô.

Bình luận

Truyện đang đọc