TRỞ VỀ NĂM 1988

Có câu tục ngữ kêu "Máu mủ tình thâm", Cao Lương cảm thấy những lời này không phải lúc nào cũng đúng, nếu quan hệ huyết thống luôn là cái cớ để người ta tổn thương mình, vậy còn không bằng người qua đường đâu. Dù sao Cao Lương đối với bác cả mình không có cảm tình cùng chờ mong gì, rốt cuộc ba cô là em trai ruột cùng một mẹ cũng chưa thấy bác cả có tình anh em gì, như vậy mình là đứa cháu gái tự nhiên cũng không có khả năng có tình cảm gì nhiều, đi thăm nhà bác cả,chỉ là vì đạo nghĩa, cần duy trì quan hệ mà thôi.

Năm rồi bọn họ đều đi nhà bác cả chúc tết, năm nay bọn họ không đi, phỏng chừng bác cả bác dâu đều không vui, trong năm tới còn bị cô đuổi khéo, hiện tại phỏng chừng đang ở trong lòng oán trách Cao Lương. Cao Lương mang theo mấy thứ quả vải đồ hộp, long nhãn, kẹo linh tinh từ Quảng Châu theo chúc tết, tính toán lấp kín miệng bác dâu.

Cao Lương nhớ không nổi đã bao lâu không về quê ồi, tuy rằng tang sự của cha mẹ làm ở quê, chiếu theo thời gian hiện tại cũng chỉ hơn nửa năm thôi, nhưng hiện tại trong trí nhớ của cô, ít nhất có mười mấy năm không về qua. Cho nên cô thấy căn nhà gạch mộc thấp bé ở quê, phảng phất giống như cách một thế hệ rồi.

Hôm nay nhà bác cả rất náo nhiệt, người cũng rất đầy đủ, các anh chị đều có mặt, còn có hai người xa lạ. Cao Lương vào cửa, sắc mặt bác cả bác dâu tức khắc thay đổi, tươi cười trên mặt cũng biến mất. Cao Lương lễ phép mà chúc tết, đem quà đặt ở trên bàn: "Thực xin lỗi bác cả. Vốn dĩ nên tới chúc tết mùng một, nhưng có việc đột xuất phải đi Quảng Đông, cháu không ở nhà, hôm qua mới trở về. Đây đều là dồ mang về từ Quảng Đông, cho hai bác nếm thử."

Sắc mặt bác dâu mới thoáng hòa hoãn một chút, nhưng vẫn oán trách: "Cháu con gái con đứa, Tết nhất đi giúp người ta chăm sóc bệnh nhân làm gì, cũng không thân chẳng quen, truyền ra thì khó nghe, về sau còn định lấy chồng nữa không?"

Cao Lương vốn đang nghe bác dâu dạy dỗ, không khỏi nhìn hai vị khách xa lạ một cái, bác dâu đang khen mình sao, cô chẳng hề để ý mà cười cười: "Không gả được thì thôi ạ." Ai nói phụ nữ nhất định phải lấy chồng chứ.

Bác cảnhíu mày: "Nói mê sảng cái gì đấy! Được rồi, khó có khi Cao Lương tới một chuyến, bà nhanh đi nấu cơm đi."

Bác dâu cầm theo quà Cao Lương mang tới vào phòng ngủ, lúc này mới xoay người đi phòng bếp. Cao Lương vốn tính toán đi luôn, nhưng cảm mình dám phất tay áo bỏ đi trước mặt người lạ, phỏng chừng bác dâu sẽ nguyền rủa mình cả đời, tuy rằng có khả năng bác ấy cũng hoàn toàn không vui khi mình ở lại ăn cơm.

Cao Lương đứng dậy đi bên ngoài dạo một vòng, lúc trở về nghe thấy bọn họ đang chọn ngày, thảo luận hương hướng phòng ở, bỗng nhiên có chút hiểu ra, đây là thầy phong thủy đang xem đất nền, bác cả muốn sửa nhà? Cao Lương tìm một cơ hội hỏi tam đường ca, tam đường ca ấp úng nói: "Trong nhà tính toán sửa nhà, cuối năm nay anh hai muốn kết hôn."

Cao Lương hỏi: "A, sửa ở đâu ạ?"

Tam đường ca là người thành thật, mặt lập tức đỏ lên: "Phá nhà cũ rồi xây mới."

Cao Lương lập tức hiểu, nhà cũ tam đường ca chỉ đương nhiên không phải nhà bọn họ gia đang ở, bởi vì nhà này mới sửa vào thập niên 70, vẫn xem như nhà mới, nhà cũ khẳng định chỉ nhà của ông nội, nhà cũ có bốn gian phòng thì có hai gian là của nhà Cao Lương, phần đất trống bên cạnh nhà không lớn, phá đi hai gian xây lại khẳng định là không đủ. Cao Lương bỗng nhiên nghĩ tới, đời trước nhà bác cả phá phòng ở nhà cô xây lại nhà mới, hoàn toàn không có thông báo một tiếng, nguyên lai chính là vào năm nay. Trước kia là cô không ở nhà, đi Thâm Quyến, bọn họ tiền trảm hậu tấu, hiện tại vẫn không tính toán thông báo cho chị em cô một tiếng sao? Thật coi cô là quả hồng mềm muốn nắn sao thì nắn mà.

Lúc ăn cơm, Cao Lương công khai hỏi vấn đề này trước mặt mọi người. Bác dâu nói: "Khoogn phải mấy đứa không ở phòng này sao, bác bảo về ở cũng chết sống không chịu trở về, các cháu mà về ở thì bác còn đi phá phòng sao?"

Cao Lương bình tĩnh mà nói: "Bác dâu, không nên nói như vậy, mặc dù chúng cháu không trở lại, quyền sở hữu cũng vẫn là của nhà cháu, bác không có quyền phá bỏ. Dù bác sửa nhà mà không đủ đất, ít nhất vẫn nên hỏi ý kiến chúng cháu chứ, không thể không rên một tiếng liền phá phòng đi." Đây là khi dễ chị em bọn họ còn nhỏ, không sợ bọn họ nháo mà.

Bác dâu nói: "Không phải hiện tại còn chưa phá phòng sao? Hiện tại cháu đã biết, dù sao các cháu cũng không cần, nhường cho các anh chị đi."

Cao Lương chém đinh chặt sắt mà nói: "Nhưng không thể miễn phí ạ."

"Vậy cháu muốn thế nào?" Sắc mặt bác dâu trở nên khó coi lên.

Cao Lương nói: "Nhà bác hoặc là đưa tiền, hoặc là dùng cái khác để đổi." Năm đó mẹ cô chính là bị buộc đi như thế, hiện tại dù cô không cần miếng đất này, cũng không thể chắp tay nhường lại không như vậy, anh em ruột cũng cần tính rõ ràng, đây là điều bác cả dạy cho cô.

Bác cả nhìn đứa cháu gái này một cái, phát hiện tính tình cháu gái phi thường giống đứa em dâu kia, cũng là người không chịu thiệt, hắn khẽ cắn môi, nói: "Liền đổi cho cháu miếng đất trên đỉnh núi của nhà bác."

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Được ạ. Bất quá nên có chứng từ. Hôm nay các anh đều ở đây, thầy phong thuỷ cũng ở đây, nhờ mọi người hỗ trợ làm chứng ạ." Miếng đất trên đỉnh núi kia ba Cao Lương đã từng dẫn bọn họ xem qua, là đất hoang trong đội phân cho, nhà Cao Lương cũng có một miếng, ngay cạnh miếng nhà bác cả, trên đất thưa thớt mấy cái cây cùng cỏ tranh, cũng không có gì thực dụng. Cao Lương nhớ rõ về sau hình như có đường cao tốc xây qua đó, bất quá cụ thể là chỗ nào cô nhớ không rõ, mặc kệ có phải hay không, có giá trị hay không, dù sao không phải chắp tay nhường lại không là được.

Cao Lương đi nhà bác cả lần này phỏng chừng lại làm bác dâu tức giận, buồn bực đến muốn hộc máu, bất quá cô cảm thấy chuyến này mình đi rất giá trị. Trước khi đi, chị dâu cả lén lút lôi kéo Cao Lương hỏi: "Em gái, em đi Quảng Đông một chuyến, cảm thấy bên kia thế nào? Có phải thật sự có rất nhiều nhà xưởng tuyển người hay không? Nếu chị qua bên kia có thể tìm được việc làm không?"

Cao Lương cùng vị chị dâu họ này hiếm khi tiếp xúc, bất quá trước kia nghe mẹ nói qua, chị dâu này là người rất thành thật, bởi vì có mẹ chồng lợi hại, thường xuyên bị bắt bẻ ghét bỏ, có cơ hội chị sẽ tố khổ với mẹ Cao Lương. Cao Lương cũng không tiếp xúc quá nhiều, không rõ lắm chị làm người ra sao, bất quá xem bộ dáng hẳn là người hiền lành: "Chị định đi xa tìm việc làm?" Cô nhìn cháu trai mới hai ba tuổi trong lòng ngực chị.

Chị dâu họ nói: "Bác dâu em thường xuyên ghét bỏ chị, anh họ em cũng không giúp chị, chị bị khinh bỉ từ hai phía. Chị không muốn ở nhà mãi, muốn ra ngoài làm việc. Nhưng không có người dẫn đi, chị không dám đi."

Cao Lương cũng là phụ nữ, đối với áp lực của phụ nữ cũng có tâm lý đồng tình, liền nói: "Cháu trai còn nhó, anh họ có đồng ý chị đi ra ngoài làm không?"

Chị dâu nói: "Hắn có cái gì không đồng ý, chị đi ra ngoài kiếm tiền nuôi cả nhà, hắn ở nhà trông con là được."

Cao Lương nghe chị nói vậy, liền đáp: "Em nhờ người quen hỏi một chút, xem có thể giúp chị tìm nhà xưởng không. Nửa tháng nữa chị tới nhà em nghe tin tức đi." Cô biết Lý Tuấn Nghị có thể an bài công nhân làm trong xưởng, nhưng cô không thể thay Lý Tuấn Nghị làm chủ, hơn nữa cô cũng không định để chị dâu họ làm tại nhà xưởng của Lý Tuấn Nghị, xem hắn có thể hỗ trợ tìm ở những nhà xưởng khác hay không.

Kỳ thật Cao Lương cũng nghĩ tới trong tiệm mình cũng cần người, Xuân Mai đi học, Khỉ Ốm sẽ không vĩnh viễn làm ở trong tiệm giúp mình, nhưng cô cũng không muốn chị dâu họ tới trong tiệm, như vậy của cải hay tất cả công việc của mình đều bị vạch trần đến không còn một mảnh, nếu trong nhà bác cả biết, chính mình còn có ngày yên sao?

Về đến nhà, Ngô Xuân Mai cùng ba đã qua tới, vừa lúc còn chưa đi, Cao Lương vội cân rồi đưa tiền. Sau đó chạy tới thông tri Khỉ Ốm, thuận tiện mang ít đồ hộp cho bà Khỉ Ốm, lão nhân thích không thôi. Cao Lương còn gặp được em gái Khỉ Ốm, cô bé học cấp hai, còn chưa khai giảng, nhìn thấy Cao Lương, chạy tới nhỏ giọng hỏi: "Chị là bạn gái của anh em sao?"

Khỉ Ốm kéo em gái ra: "Tư tư đừng nói hươu nói vượn, đây là bạn gái của anh Nghị."

Cao Lương dở khóc dở cười, này là sao a.

Vẻ mặt Dương Tư Hoa tiếc nuối: "A? Chị thật sự là bạn gái của anh Nghị? Vậy anh cũng quá kém, khi nào mới tìm được chị dâu cho em?"

Khỉ Ốm vội kêu lên Cao Lương đi: "Đừng nghe con bé này nói hươu nói vượn. Đúng rồi, thân thể anh Nghị không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, chính là ngày thường không chú ý ăn cơm nên sinh bệnh." Cao Lương nói.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, thấy một đám đông tụ tập bên ngoài, mọi người đều có vẻ mặt đưa đám, có người còn lau nước mắt. Khỉ Ốm ảm đạm nói: "Trong xưởng chính thức tuyên bố phá sản, tất cả đều phải nghỉ việc."

Cao Lương nhìn đám người kia, thật nhiều người đều đã bốn năm chục tuổi, tuổi tác như vậy, chưa tuổi về hưu, lại không thể giống người trẻ tuổi đi học kỹ năng mới, tìm công việc khác, trên có già dưới có trẻ, một khi thất nghiệp, gánh nặng sinh hoạt như một tòa núi lớn đè ở trên đầu bọn họ, tới th ở dốc cũng khó khăn. Nhưng mà này chỉ là bắt đầu, nghỉ việc như cơn nước lũ, Cao Lương mặc dù là người trọng sinh, cũng không có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ cứu vớt thương sinh, chỉ có thể thổn thức cảm thán.

Về đến nhà, Xuân Mai cùng bà Vương đang thu thập nguyên liệu nấu ăn Cao Lương mua sáng hôm nay, Khỉ Ốm thấy cũng chạy nhanh tới hỗ trợ, hắn cảm khái nói: "Em Lương đã trở lại, lòng anh liền kiên định."

Bà Vương cười mị mắt: "Còn không phảisao. Lương Lương của chính ta là người đáng tin nhất, có trật tự." Bà hiện tại là xem cháu dâu, càng xem càng vừa lòng.

Ngô Xuân Mai nói: "Ngày mai tớ phải tới trường học, về sau không thể giúp cậu rồi."

Cao Lương cười nói: "Cậu nhanh đi đọc sách, là giúp tớ giải quyết một khối tâm bệnh."

Đôi mắt Ngô Xuân Mai hồng hồng, cúi đầu không dám nhìn Cao Lương, Cao Lương đem cơ hội để lại cho cô, chính mình lại gánh vác gánh nặng như vậy, cô cảm thấy vô luận như thế nào cũng không thể cô phụ Cao Lương.

Cao Lương lại nói: "Xuân Mai, đi học phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, không thể chỉ đọc sách không ăn cơm không vận động. Cũng không nên gấp gáp, thành tích của cậu không kém, gánh nặng tâm lý không cần quá nặng, thả lỏng một chút, khẳng định có thể thi đậu. Cậu phải có niềm tin, dù thi không đậu cũng không sao, còn có cửa hàng Cao Vị mà, nơi này của tớ vĩnh viễn chào đón cậu."

Nước mắt Ngô Xuân Mai thiếu chút nữa lăn xuống, cô hít hít mũi: "Ừ, tớ biết."

Bà Vương nói: "Qua ngày mai, trong nhà liền quạnh quẽ, mọi người đều đi đi học, chỉ còn bà cùng Lương Lương."

Cao San Cao Cường đều khai giảng vào mười sáu tháng giêng, Lý Tuấn Vĩ cũng là mười sáu xuất phát, đến lúc đó Ngô Xuân Mai cũng đi rồi, trong nhà không phải chỉ còn Cao Lương cùng bà Vương sao. Khỉ Ốm cười nói: "Cháu cũng thường xuyên ở mà còn có A Bưu."

Bà Vương nhìn Khỉ Ốm, lại nhìn Cao Lương, nhịn không được thở dài một tiếng: "Nếu Tuấn Nghị cũng ở nhà thì tốt rồi."

Cao Lương nghĩ đến Lý Tuấn Nghị, liền nhịn không được suy nghĩ bay xa, đêm nay phải viết thư cho anh, khẳng định anh cũng đang nhắc mình. Lý Tuấn Nghị đang làm bảng biểu, đột nhiên hắt xì, nghĩ thầm: "Cao Lương nhắc mình sao? Tối hôm trước viết thư, hai ngày nữa cô ấy có thể nhận được đi."

Mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu, quán thức ăn chín Cao Vị rốt cuộc mở cửa lại, thị khog mê người, thịt đầu heo, lỗ tai heo, lòng heo kho, vịt nướng thơm ngào ngạt, lạp xưởng áp đáy hòm, chân gà kho chua cay ngon miệng, cùng với cổ vịt, cánh vịt, nội tạng vịt càng ăn càng nghiền, còn có thêm gà lá sen thanh hương mê người, sản phẩm phong phú, chủng loại đầy đủ hết, nhất trí mà bày tràn trên khay, hấp dẫn thị giác cùng khứu giác của khách hàng mới, cũ.

Thực mau trước quầy liền chen đầy người, khách quen đều sôi nổi cảm khái: "Lâu như vậy không gặp cô, còn tưởng rằng cửa hàng không bán nữa."

Cao Lương một bên bận rộn một bên cười nói: "Mọi người ủng hộ như vậy, sao có thể không bán? Ngày buôn bán đầu tiên của năm nay, có khuyến mãi đầu năm, mua từ 3 đồng trở lên sẽ được tặng một cái chân vịt hoặc cánh gà, tới trước thì được."

Đại gia vừa nghe nói có tặng cánh gà, như không cần tiền mà thi nhau mua. Làm mấy người Cao Lương bận rộn vòng vòng, Cao Cường còn bị Cao Lương cắt cử đi duy trì trật tự, để mọi người xếp hàng mua. Ngày đầu tiên mở cửa lại, một đám người xếp hàng ở trước cửa Cao Vị mua món kho thành một phong cảnh độc đáo ở chợ trung tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc