TRỞ VỀ NĂM 1988

Editor: Thienyetkomanhme

Sạp hàng bên chợ nam bắt đầu hoạt động, ngay từ đầu Cao Lương còn có điểm lo lắng Lưu Bưu không kiên trì được lâu, rốt cuộc việc vất vả như vậy, không có một chút nghị lực và kiên trì thì không làm được, không nghĩ tới Lưu Bưu cư nhiên kiên trì được, mỗi ngày bày quán xong liền về cửa hàng Cao Lương bên này, đưa tất cả tiền giao cho Cao Lương. Cao Lương xem như hoàn toàn yên lòng, xem ra Lưu Bưu vẫn chưa hết đường cứu.

Một tuần sau, lò nướng Cao Lương đặt làm rốt cuộc làm xong, phía dưới là một cái cửa lò ba chân, có thể đốt than, mặt trên còn lại là một cái thùng sắt cao bằng nửa người có lá sắt, vịt được treo bên trong thùng. Mọi người thấy cái lò này, đều cảm thấy mới lạ, mọi người đều tnwgf ghe tới vịt quay Bắc Kinh, nhưng chưa ai ăn qua, tới nhìn cũng chưa được nhìn thấy, ở chợ có bán vịt quay, Cao Lương từng mua một lần cho mọi người nếm thử, một loại phong vị khác với vịt kho, nhưng cũng không cảm thấy ngon hơn vịt kho nhà bọn họ, cho nên lúc này Cao Lương muốn nướng vịt, mọi người đều thập phần chờ mong.


Nói thật, Cao Lương cũng chưa từng làm vịt nướng, từ trước cô chỉ thấy đầu bếp làm vịt chương trà, vịt chương trà không phải nướng, trước hun, lại chưng cuối cùng chiên. Cao Lương đối với công cụ mới, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn làm vịt chương trà trước, vịt nướng còn phải cân nhắc lại mới được.

Vì làm vịt chương trà, mọi người đều tham dự vào. Vịt chương trà trình tự quan trọng nhất là việc xông khói, không phải cái gì đều có thể hun, phải hun bằng lá cây, lá thông, hoa tiêu, mạt cưa, lá trà trộn đều, cho nên mọi người đều hỗ trợ thu thập nguyên liệu: bà Vương cùng Ngô Xuân Mai đi tới rừng thông gần đó nhặt lá thông; Cao San cùng Cao Cường thì thu thập lá và nhánh cây ở cửa nhà; Khỉ Ốm cùng Lưu Bưu đi tới một nhà thợ mộc kéo một xe ba bánh mạt cưa trở về; Uông Ngạn Quân cùng Tam Béo nghe nói Cao Lương làm món ngon, cũng chạy tới xem náo nhiệt, đương nhiên, bọn họ cũng không phải ăn không trả tiền, đều mang đến lá trà từ nhà.


Làm vịt chương trà là một công trình lớn, trình tự làm việc cực kỳ phức tạp, trước phải ướp cho ngấm gia vị, lại hun vịt, huân xong lại hấp, hấp xong rồi lại chiên, chờ lúc mọi người được ăn vịt chương trà, đèn đã bật đã rực rỡ, nhiều người như vậy, bận suốt một ngày. May mà hương vị vịt chương trà không làm mọi người thất vọng. Vịt được chiên qua nên da xốp giòn, bên trong thịt vịt tươi ngon phì nộn, còn hương thơm, mùi đặc thù của lá trà cùng cây tùng, khiến người ăn một lần liền khó có thể quên.

Ăn xong, mọi người nhất trí cảm khái: "Ăn ngon thì ăn ngon, nhưng quá mất công, hơn nữa phí tổn cũng cao." Làm một con vịt, lại phải thiêu lá trà, mấy nguyên liệu này đều không rẻ, bán cùng giá với vịt kho khẳng định sẽ lỗ, nhưng bán đắt hơn lại chưa chắc có người nguyện ý mua. Cao Lương biết, hết thảy đều vẫn là do quá nghèo, mức sinh hoạt hầu hết vẫn còn thấp, mọi người đối với chuyện ăn sẽ không quá tinh tế, cũng không nỡ tiêu nhiều tiền, cho nên vịt chương trà chỉ làm một lần, cô liền không tính toán làm lại.


Cao Cường chưa đã thèm: "Còn có nhiều mạt cưa cùng lá thông như vậy, đều không thể dùng."

Cao Lương cười nói: "Cũng không nhất định không cần, về sau làm cho nhà mình tự ăn vẫn được." Ít nhất phải làm cho Lý Tuấn Nghị cùng Lý Tuấn Vĩ nếm thử đi.

Khỉ Ốm hỏi: "Vậy cái lò nướng này làm sao bây giờ? Làm vịt nướng sao?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy, em muốn thử nghiệm một chút, xem cụ thể làm vịt nướng như thế nào."

Ngô Xuân Mai cười nói: "Nguyên lai cũng có món cậu không biết làm, tớ cho rằng cậu cái gì cũng biết chứ."

Cao Lương cũng cười: "Vốn dĩ rất nhiều món đều là thử làm lần đầu, tớ nào có thần thông quảng đại như vậy, lại không phải thần tiên."

Cao San nói: "Chị cả không phải thần tiên, là thần bếp, cái gì cũng biết làm."

Cao Lương điểm trán Cao San một chút: "Chị cả đâu có lợi hại như vậy. Nói đến nấu ăn, anh Dương còn lợi hại hơn nhiều." Cũng không phải Cao Lương khuếch đại bản lĩnh Khỉ Ốm, mà là tự đáy lòng bội phục thiên phú của Khỉ Ốm phương diện ở nấu ăn, hắn thực thông minh, có ý nghĩ của chính mình, Cao Lương có đôi khi nói với hắn một chút đồ ăn, nói đại khái cách làm, hắn có thể làm ra được, thường thường hương vị còn rất ngon.
Khỉ Ốm vội vàng khiêm tốn mà xua tay: "Em đừng khen anh, khen đến mức anh sắp bay lên trời."

Tam Béo nói: "Tuần sau tôi phải đi làm, Khỉ Ốm ông phải làm một bữa thật ngon cho tôi trước khi đi nhận việc. Đồ ăn tôi sẽ mua, vẫn là mượn nồi và bếp của em Lương nơi này, tụ họp ở chỗ này, đến lúc đó mọi người ở đây đều tới, thế nào?"

Uông Ngạn Quân vội vàng nói: "Chuyện mua đồ ăn tính một phần cho tôi."

Khỉ Ốm nói: "Được thôi. Tôi lên thực đơn được không?" Hắn vẫn luôn muốn thủ nghiệm trình độ của bản thân, chính là bất hạnh không có nguyên liệu nấu ăn luyện tập.

"Đương nhiên được!"

Vì thế chuyện liên hoan đã được quyết định.

Uông Ngạn Quân trước khi đi không quên nói với Cao Lương: "Lần sau làm vịt chương trà nhất định phải gọi anh, anh tới cung cấp lá trà."
Cao Lương cười gật đầu đồng ý, lần sau làm vịt chương trà hẳn là chờ tới khi Lý Tuấn Nghị trở lại đi. Lần trước viết thư cùng hắn tố khổ với Cao Phán, Lý Tuấn Nghị nói rất đơn giản thô bạo, "Ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói, không nghe lời thì đánh một trận". Cao Lương nhìn mà dở khóc dở cười, cũng đúng, Lý Tuấn Nghị cũng mới hai mươi mấy tuổi, từ nhỏ liền chắc nịch, bà Vương cũng chưa từng cưng chiều, đã làm sai chuyện liền bị ăn đánh, hắn nào biết cách giáo dục con gái. Bất quá Lý Tuấn Nghị có nói mọt ý rất có đạo lý, nói chị em gái rất dễ tâm sự, không cần đoán mò suy nghĩ của đối phương, cứ nói hết suy nghĩ trong lòng, công bằng mà nói, như vậy mới có thể chân thành, thấu hiểu lẫn nhau. Cao Lương tính toán lần sau Cao Phán trở về thử biện pháp này xem.
Không biết Lý Tuấn Nghị gần đây đang bận cái gì, còn trên xe hay không, hy vọng trên đường có thể thuận lợi. Có một số việc Lý Tuấn Nghị không có nói tỉ mỉ, Cao Lương cũng không có hỏi kỹ, nhưng không đại biểu cô không biết. Một đoạn thời gian rất dài, những năm kinh tế vừa mới khởi bước, vận chuyển đường dài là nghề kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng công việc này có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ sợ là mọi người tưởng tượng không ra, thời kỳ này lộ phỉ hoành hành, gϊếŧ người cướp của, tài xế vận chuyển đường dài hoàn toàn chính là cuộc sống liếm máu vết đao, vận khí tốt, một đường thuận lợi, có thể không tổn hao lông tóc mà trở về, vận khí không tốt, tổn thất tiền tài đều là việc nhỏ, thậm chí tới tánh mạng đều không giữ nổi, chết tha hương.
Cao Lương biết hết, nhưng cũng không dám nói với những người khác, đặc biệt không dám nói với bà Vương, sợ bà lo lắng. Lúc viết thư cho Lý Tuấn Nghị, cô liên tục dặn dò ra bên ngoài ngàn vạn cẩn thận, gặp chuyện không cần quá xúc động. Lý Tuấn Nghị xác thật bản lĩnh rất lớn, nhưng là cường long không áp địa đầu xà, voi cũng sợ con kiến vây công.

Mỗi lần nhận được hồi âm của Lý Tuấn Nghị, Cao Lương lại đỡ lo lắng một ít, còn nhận được thư có nghĩa Lý Tuấn Nghị vẫn an toàn. Thời buổi này thông tin quá chậm, tuy rằng có điện thoại, nhưng lắp một cái điện thoại cần 5000 đồng, có mấy gia đình có thể lắp chứ? Lúc mẹ Chu Văn Võ, Lưu Hồng Thanh lâu lâu sẽ đến chỗ Cao Lương mua đồ ăn, Cao Lương sẽ làm bộ lơ đãng mà cùng hỏi thăm tin tức của Chu Văn Võ và Lý Tuấn Nghị, bởi vì đơn vị cha mẹ Chu Văn Võ đều có điện thoại, liên hệ thuận tiện hơn, nếu có việc, khẳng định sẽ gọi về nhà đầu tiên. Cũng may Lưu Hồng Thanh mỗi lần đều mang đến tin tức tốt.
Ngày 30 tháng mười cũng là ngày cuối tuần, sáng sớm Uông Ngạn Quân cùng Tam Béo đã chợ trung tâm, cầm thực đơn của Khỉ Ốm đi mua đồ ăn.

Ngày này trường học Cao Phán cũng cho nghỉ tháng, lần này không có thi tháng, tới trung tuần tháng 11 mới thi, cho nên nhìn không ra thành tích tăng hay giảm, nhưng từ những bài kiểm tra nhỏ xem ra thành tích cũng không tồi. Cao Lương cũng tới trường học xem con bé vài lần, cũng nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm tình trạng học tập, giáo viễn cũng nói biểu hiện con bé không tồi, rất kiên định nghiêm túc, Cao Lương tin tưởng Cao Phán thật sự tiến bộ.

Chủ nhật buôn bán tốt, mấy chị em đều nghỉ, liền đều tới hỗ trợ. Cuối tháng 10, thời tiết hoàn toàn mát mẻ, đã không bán rau trộn nữa. Cao Lương thử làm vài lần vịt nướng, một bên tổng kết kinh nghiệm một bên làm, rốt cuộc thí nghiệm thành công, hiện giờ vịt nướng đã thành tân sủng của cửa hàng, phi thường được hoan nghênh. Bất quá không có rau trộn, doanh số bán hàng rõ ràng giảm xuống, rốt cuộc thời buổi này mọi người cũng không phải mỗi ngày đều có thể ăn được thịt. Cao Lương cũng không quá lo lắng, làm buôn bán đều có mùa ế mùa thịnh vượng, mùa ế hàng kiếm ít, mùa thịnh vượng kiếm nhiều hơn, hết sức bình thường.
Buổi sáng hôm nay bận rộn xong mới hơn 9 giờ, một đám người mênh mông cuồn cuộn mà về nhà, chuẩn bị ăn uống thỏa thích một bữa. Lưu Bưu một mình bán hàng ở chợ phía nam xong, liền đạp xe ba bánh về trước nhà Cao Lương. Cao Lương còn chưa về đến nhà, hắn quen cửa quen nẻo đi sang nhà bà Vương ngồi trong chốc lát. Kết quả vừa đến cửa, liền đụng phải Lý Tuấn Nghị từ trong phòng ra, hai người vừa đối mặt, tức khắc đều ngây ngẩn cả người, Lý Tuấn Nghị lên tiếng trước: "A Bưu?"

Lưu Bưu thấy Lý Tuấn Nghị, hỏi: "Anh đã trở lại?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lưu Bưu, Lưu Bưu đã cắt tóc, không còn xoăn như trước kia, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều: "Cậu tới nhà tôi làm gì?"

Bà Vương nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, chạy nhanh ra: "A Bưu tới rồi ạ. Tiến vào ngồi đi, hôm nay bên ngoài có gió lớn, buôn bán sao?"
Lưu Bưu đứng trong gió lạnh sáng sớmhượng, mũi bị thổi đến hồng hồng, hắn vội nói: "Nga, cũng ổn, đều bán hết rồi ạ."

"Bà, sao lại thế này? Lưu Bưu bán đồ ăn?" Lý Tuấn Nghị vẻ mặt mộng bức, căn bản không biết đã xảy ra cái gì.

Bà Vương nói: "Nga, A Bưu giúp Lương Lương bán đồ ăn. Lương Lương lại bày quán ở chợ phía nam, A Bưu hỗ trợ. Hai đứa đều vào nhà đi, Tuấn Nghị đừng chắn cửa, đều vào đi, một lát Lương Lương sẽ trở về."

Lưu Bưu thấy Lý Tuấn Nghị chắn cửa, không tính toán cho mình đi vào, cũng không đi vào, an tĩnh mà đứng trong chốc lát. Lý Tuấn Nghị suy nghĩ đủ thứ, như thế nào cũng nghĩ không rõ, việc này Cao Lương sao không nói với mình. Lý Tuấn Nghị nghiêng mình để Lưu Bưu vào nhà, hắn cũng vào theo: "Lưu Bưu sao cậu giúp Cao Lương bán đồ ăn?" Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện Lưu Bưu sẽ giúp Cao Lương đi bán đồ ăn.
Lưu Bưu cũng không biết nói bi thảm sử của mình như thế nào, liền nói: "Tôi mượn Cao Lương chút tiền, cô ấy cho tôi bán đồ ăn trừ tiền."

Lý Tuấn Nghị nghe đến đó, cũng không truy vấn nữa, không bằng trực tiếp đi hỏi Cao Lương, hắn đứng dậy: "Bà, cháu ra chợ."

Bà Vương nói: "Không cần đi, hẳn là lát nữa bọn họ sẽ trở lại, lại nói xe đạp nhà mình cho Cao Phán đi rồi, cháu ngồi xe đi? Vạn nhất bỏ lỡ trên đường thì sao?"

"Không có việc gì, cháu ngồi xe đi." Lý Tuấn Nghị vừa nói đã đi ra cửa.

Mới ra đầu ngõ, nghênh diện liền gặp gỡ một đám người, đúng là đoàn người Cao Lương, mọi người vừa nhìn thấy hắn, tức khắc kích động đến xe đạp đều vặn vẹo, vừa hưng phấn vừa ngoài ý muốn kêu to: "Anh Tuấn Nghị? ( Anh Nghị! )"

Bình luận

Truyện đang đọc