TRỞ VỀ NĂM 1988

Cao Lương có chút may mắn vì mình không ở cùng ba mẹ Lý Tuấn Nghị, bằng không buổi sáng còn phải dậy sớm làm cơm sáng cho ba mẹ chồng, hiện tại chỉ cần dẫn mọi người đến trà lâu ăn điểm tâm sáng là được. Điểm tâm sáng của Quảng đã ăn ngon lại có mặt mũi, bạn bè thân thích già trẻ lớn bé đều đặc biệt vừa lòng.

Ăn xong điểm tâm sáng, Lý Tuấn Nghị đi đưa ba mẹ ra xe lửa, Cao Lương dẫn thân thích bằng hữu đi du ngoạn Quảng Châu, để tiện đi lại bọn họ bao một chiếc xe buýt, như vậy đi ra ngoài tiện hơn nhiều. Cao Lương còn chưa quên Xuân Mai, từ khi cô Quảng Châu thì vẫn luôn ở nhà thuê của Cao Lương, hôm nay cũng cùng nhau đi chơi.

Cao Lương dẫn một đám người như vậy thật đúng là không dễ dàng, bởi vì thân thích nhà Lý Tuấn Nghị cô còn chưa nhớ hết mặt, tuy rằng cũng có bà nội đi cùng, nhưng rốt cuộc bà cũng đã có tuổi, vì để ngừa vạn nhất, Cao Lương còn cố ý lấy một tập danh thiếp khách sạn phát cho mỗi người, nếu bị lạc đoàn thì tự mình ngồi xe về khách sạn. Cô còn đi mua một đống mũ lưỡi trai màu đỏ, mỗi người đội một cái, như vậy dễ bề kiểm kê nhân số, giờ phút này Cao Lương không khác gì hướng dẫn du lịch, chỉ thiếu mỗi cái cờ và cái loa cầm tay.

Cao Lương đưa mọi người đi công viên, tham quan cao ốc building, đi dạo phố. Cô cầm máy ảnh, chuẩn bị tốt mấy cuộn phim, một bên hướng dẫn du lịch một bên còn phải giúp mọi người chụp ảnh lưu niệm, Dương Trung Hoa nhìn vậy, chủ động giúp cô nhiệm vụ chụp ảnh.

Thời điểm dạo phố cổ thuận tiện đi tham quan cửa hàng trang phục Thanh Mai, cửa hàng trưởng cùng nhân viên cửa thấy bà chủ tới, tự nhiên nhiệt tình tiếp đãi. Hôm nay không phải cuối tuần, người rất ít, cho nên cũng không chậm trễ công việc, mọi người đều tấm tắc không thôi, đặc biệt là nhìn thấy giá cả trên mác quần áo, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc, cư nhiên bán đắt như vậy. Kỳ thật quần áo cũng không tính là đắt, ở Quảng Châu chỉ có thể tính là bình thường, bất quá đối với những người cả đời không mua trang phục chỉ mua vải về tự may mà nói thì xác thật đắt.

Cao Lương còn tặng mấy bộ quần áo cho mấy người trẻ tuổi, bất quá lần này trong đoàn không có nhiều người trẻ tuổi lắm, chỉ có Ngô Xuân Mai, Hoàng Tiểu Thúy, Vương Tiểu Vân và con dâu của cậu Lý Tuấn Nghị. Trương Thời Anh nhìn quần áo trên người con dâu cả, nhịn không được có điểm đỏ mắt, hận không thể trẻ ra mấy chục tuổi, để mặc quần áo xinh đẹp lại miễn phí.

Tặng người trẻ tuổi quần áo, đương nhiên cũng không có thể thiếu trưởng bối và trẻ con. Cao Lương lại mang mọi người đi dạo chợ, mua cho trẻ con, người già mỗi người một bộ quần áo, còn 2 người đàn ông Dương Trung Hoa và Vương Song Hỉ thì mặc kệ, mình mua cũng không thích hợp. Một đường này ăn, chơi, mặc, tất cả đều là Cao Lương trả tiền, không khách khí liền yên tâm thoải mái nhận, khách khí liền nói để Cao Lương tiêu pha. Cao Lương không sao cả mà cười cười, đời này mình cũng chỉ kết hôn một lần, cơ hội mua đồ cho họ cũng không nhiều lắm, tốn chút tiền, lưu ấn tượng tốt cũng không có gì không tốt. Quả nhiên, còn chưa có trở về đâu, thân thích nhà Lý Tuấn Nghị đã lén lút khen Cao Lương với bà nội, nói Tuấn Nghị tìm được người vợ hào phóng, khéo léo, làm bà đắc ý không thôi.

Buổi chiều, Cao Lương mang theo nhóm thân thích đi tham quan nhà xưởng Lý Tuấn Nghị, lúc này mới giao nhiệm vụ hướng dẫn du lịch lại cho Lý Tuấn Nghị, không có di động chính là bất tiện, không thể tùy thời tùy chỗ liên hệ.

Lý Tuấn Nghị vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ, đưa mọi người đi tham quan, Trương Thời Anh nhìn phân xưởng chồng chất quần áo, thỉnh thoảng cầm lên xem, còn ướm lên người mình. Cao Lương xem ở trong mắt, làm bộ không nhìn thấy, này đó đều là thời tran của người trẻ tuổi, cũng không thích hợp để bà ấy mặc, bác dâu cả bất quá chỉ thích mấy thứ miễn phí thôi.

Buổi tối Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị an bài ọi người ăn cơm ở Cao Vị Hương Tình, để mọi người thưởng thức mấy món ăn đặc sắc trong tiệm Cao Lương, tuy rằng không có cơm, nhưng phân lượng mì sợi cùng mì chua cay nhiều, thêm thức ăn, nước đậu xanh cũng đủ no, còn có thịt vịt khô, rau trộn,... mọi người ăn đến mỹ mãn. Cảm thụ sâu sắc nhất phải kể tới Dương Trung Hoa cùng Vương Tiểu Vân, bọn họ đã sớm quen thuộc với món kho Cao Lương làm, nhưng hiện giờ ăn vào lại cảm thấy không giống trước kia, hương vị ngon hơn, càng làm cho người ta dư vị vô cùng.

Dương Trung Hoa hỏi Cao Lương: "Em đã cải tiến phối phương đi?"

Cao Lương cười nói: "Đúng vậy, nhàn rỗi không có việc gì liền thay đổi một chút, hương vị thế nào?"

Vương Tiểu Vân gật đầu: "Ăn ngon, so với chị làm ngon hơn không ít."

Dương Trung Hoa nói: "Làm theo cách cũ cũng rất ngon, bất quá cải tiến thì tốt hơn một chút."

Dương Tư Hoa vừa lúc cũng đến trong tiệm, trận này Cao Lương vội kết hôn, cô vẫn luôn phụ trách hoạt động của Cao Vị, gia công, giao hàng hóa, kết sổ đều là cô làm, lúc này cũng ăn cơm cùng mọi người, nghe thấy anh trai nói, có chút trêu chọc: "Anh, quy mô Cao Vị bọn em lớn hơn anh nhiều đúng không? Anh còn chưa phục sư phụ mình sao?"

Dương Trung Hoa cười rộ lên: "Đó là đương nhiên, anh khẳng định phục."

Dương Tư Hoa liếc xéo anh trai: "Cao Vị đã có bốn chi nhánh, hơn nữa đây là tổng cửa hàng, tổng cộng năm gia cửa hàng. Chừng nào thì cũng đem Vị Cao thành chuỗi cửa hàng?"

Dương Trung Hoa nói: "Đừng nóng vội, chờ dạy được đồ đệ lại nói."

Cao Lương cười nói: "Đến lúc đó cũng đưa Vị Cao đến Quảng Châu, chi nhánh khắp cả nước."

"Được!" Dương Trung Hoa miệng đầy đáp ứng.

Dương Tư Hoa nhíu nhíu cái mũi: "Em sẽ chờ coi."

Nhóm thân thích sẽ về vào đêm mai, ngày mai từ Lý Tuấn Nghị tiếp tục dẫn bọn họ đi chơi, ai muốn đi riêng có thể tự đi, chỉ cần chú ý an toàn cùng thời gian.

Ngô Xuân Mai ngày mai trở về, cho nên buổi tối Cao Lương muốn ở chung với cô, bà nội tiếc tiền khách sạn, trả phòng về nhà thuê. Cao San cùng Cao Cường phát hiện mọi người đã về, đều có chút hưng phấn: "Chị cả, đêm nay muốn ở nơi này sao?"

Cao Lương sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi lúc tách ra Lý Tuấn Nghị còn dặn chút nữa sẽ đến đón cô về: "Lát nữa anh rể em sẽ đến đón chị, hai ngày nữa hết bận sẽ tới giúp mấy đứa chuyển nhà." Mới kết hôn ngày hôm sau, Lý Tuấn Nghị tuyệt đối là sẽ không đồng ý ở riêng.

Sắc mặt Cao Cường lộ ra thần sắc thất vọng: "Vâng ạ." Hắn rốt cuộc cảm nhận rõ chị cả đã lấy chồng rồi.

Cao Lương hỏi: "Hai hôm nay mấy đứa ăn cơm ở đâu?" Hôm nay cô vẫn luôn chạy bên ngoài, bà nội cũng không ở nhà, không ai nấu cơm.

Cao San nói: "Trưa thì chúng em tới tiệm ăn, buổi tối ăn ở bên ngoài."

Bà nội cười nói: "Ngày mai hai đứa về nhà ăn đi, bà ở nhà nấu cơm."

"Cảm ơn bà!" Cao San cùng Cao Cường nhanh nói lời cảm tạ.

Có bà nội hỗ trợ, Cao Lương cũng yên tâm, mấy ngày nay thân phận của cô đã thay đổi lớn, sinh hoạt cũng xảy ra biến hóa, còn cần mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn điều tiết lại. Cô tống cổ hai đứa em đi ngủ trước, mình cùng Ngô Xuân Mai tâm sự thật lâu. Chủ yếu nói chuyện Xuân Mai với Uông Ngạn Quân, lần này Xuân Mai làm phù dâu cho Cao Lương, Uông Ngạn Quân là phù rể cho Lý Tuấn Nghị, ngày hôm qua vẫn luôn ở bên nhau, thậm chí tối hôm qua Uông Ngạn Quân còn đưa cô về. Trong lòng Ngô Xuân Mai đặc biệt mâu thuẫn, từ thái độ Uông Ngạn Quân cô có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương với mình vẫn còn, cô cũng không thể quên đi, rốt cuộc tình đầu đâu dễ quên như vậy.Cô muốn tiếp tục, nhưng lại có quá nhiều lực cản cùng băn khoăn.

Cao Lương biết Xuân Mai khẳng định còn yêu Uông Ngạn Quân, liền nói: "Nếu cậu không ngại tình huống nhà anh ấy, tớ cảm thấy các cậu vẫn có thể ở bên nhau, đến lúc đó khẳng định các cậu sẽ không ở quê nữa, bên Uông Lị Na cũng không phải là uy hiếp, giống tới với mẹ chồng, bà ấy không quá thích tớ, nhưng tớ không ở cùng mẹ chồng, liền không tồn tại vấn đề. Tớ cho rằng trở ngại lớn nhất chính là hai người làm việc không cùng tỉnh, chuyện này nhất định phải có một người hy sinh."

Ngô Xuân Mai cúi đầu nói: "Có đôi khi tớ đặc biệt hâm mộ các cậu, vì ở bên nhau hai bên cùng nhau nỗ lực, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, mua nhà. Mà tớ trước nay chưa từng vì tình yêu nỗ lực gì cả, hết thảy suy nghĩ đều bị hiện thực chặn lại, nói đến cùng, tớ chính là một người ích kỷ, nhát gan, sợ hy sinh, không dám trả giá."

Cao Lương nhìn Ngô Xuân Mai, không biết khuyên như thế nào, nếu mình trên lập trường của Xuân Mai, sẽ giữ hay bỏ đây? Khẳng định cũng luyến tiếc công việc ổn định kia, cũng sẽ kiêng kị cô em chồng giương nanh múa vuốt, không phải Xuân Mai không đủ dũng cảm, mà là hiện thực quá mức tàn khốc. Cao Lương đặt tay lên mu bàn tay bạn tốt: "Xuân Mai, không cần tự coi nhẹ mình như vậy, tình cảnh chúng ta bất đồng, tớ cái gì cũng không có, cho nên không tồn tại chuyện hy sinh nhiều hay ít. Nếu ở trong hoàn cảnh của cậu, cũng sẽ thấy khó chọn."

Ngô Xuân Mai thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt đã đầy nước mắt, cô dùng tay lau nước mắt trên mặt: "Cho nên về sau tớ sẽ không suy nghĩ nữa, đây là mệnh của tớ." Có đôi khi cô thậm chí tưởng tượng nếu lúc trước cùng Cao Lương gây dựng sự nghiệp, không thi đại học, có phải sẽ không tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, nếu như vậy, cô và Uông Ngạn Quân lại có thể đi cùng nhau sao?

Sắp tới 11 giờ, Lý Tuấn Nghị mới lại đây đón Cao Lương. Cao Lương leo lên xe máy, cười nói: "Em còn tưởng anh không tới đón em, em đã tính toán ngủ ở bên này rồi."

Lý Tuấn Nghị nói: "Không phải anh muốn cho các em có thêm thời gian tâm sự riêng sao. Hôm qua mới kết hôn, em muốn phân phòng ngủ với anh?"

Cao Lương dán mặt trên lưng anh: "Em không có nghĩ thế!"

Lý Tuấn Nghị cười: "Vậy còn được."

Về đến nhà, Cao Lương lấy danh mục quà tặng cùng tiền mừng ngày hôm qua, chuẩn bị sửa sang lại một chút, ngày mai bạn bè thân thích đều phải đi rồi, quà đáp lễ đều phải chuẩn bị.

Lý Tuấn Nghị lấy đồ trong tay cô, ném sang một bên: "Gấp cái gì, ngày mai còn có cả một buổi sáng mà. Nhanh ngủ thôi, không cần lãng phí thời gian, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng." Nói xong trực tiếp bế người lên giường.

Ngày hôm sau Cao Lương dậy từ sáng sớm chuẩn bị quà đáp lễ, dựa theo tiền mừng của mỗi thân thích lại cho thêm một chút tiền, thân thích đưa lễ cơ bản đều là vải vóc linh tinh, Cao Lương cũng không rõ khối nào là của ai đưa, bằng không còn có thể đổi về cho bọn họ, đành phải giữ lại may quần áo cho người nhà, mặt khác lại đi mua một ít đặc sản Quảng Đông cho mọi người. Lý Tuấn Nghị đi khách trả phòng, đem hành lý gởi lại, sau đó dẫn bọn họ đi ra ngoài chơi.

Buổi tối, vợ chồng Cao Lương mời mọi người ăn cơm ở tửu lầu, sau đó tiễn lên xe lửa. Nhóm thân thích đều thập phần vừa lòng, lúc tới tuy rằng mang theo chút đồ vật, nhưng được đáp lễ không ít, bao lớn bao nhỏ, ăn mặc dùng đều có, mấy ngày nay ăn ngon, uống tốt, chơi vui, được chiêu đãi tận tình, cũng đủ thư thái, chuyến đi Quảng Châu lần này tuy rằng vất vả nhưng giá trị, cả đời chỉ có thể trải qua vài lần như vậy thôi.

Thân thích vừa đi, Cao Lương thời phào một hơi dài, cuối cùng có thời gian lo liệu cho bản thân, hôn lễ này thật là làm người ta bận rộn muốn choáng váng.

Đầu tiên Cao Lương về trong tiệm thị sát một phen, còn may, Dương Tư Hoa xử lý mọi chuyện thoả đáng, cô nương này có phong cách làm việc vội vàng, nhưng có chút hình tượng của Cao Lương, cô quản lý cửa tiệm gọn gàng ngăn nắp, Cao Lương biết chính mình đã tìm đúng người giúp đỡ.

Bước tiếp theo, Cao Lương liền nghĩ đến chuyện chuyển nhà, hai em avf bà nội còn ở trong phòng thuê cũ, người một nhà không ở cùng nhau, nếu không phải Cao Lương không quay về ăn cơm, cả ngày cũng không gặp mặt nhau được. Lý Tuấn Nghị xuất phát từ tư tâm, kéo dài tới một tuần sau mới có thời gian, cũng không trách anh, rốt cuộc về sau người nhà đều ở cùng một chỗ, hai vợ chồng làm chuyện gì đều phải thần thần bí bí, tuy rằng đóng cửa sẽ không nhìn thấy gì, nhưng cũng khó tránh làm người ta phỏng đoán, cực kỳ không tiện. Giờ khắc này, Lý Tuấn Nghị đặc biệt muốn bón thuốc tăng trưởng cho Cao San và Cao Cường, để hai đứa nhanh thành niên ra sống tự lập.

Bình luận

Truyện đang đọc