TRỞ VỀ NĂM 1988

Cao Lương cảm thấy Lý Tuấn Nghị càng ngày càng hư rồi, trước kia anh luôn xụ mặt lạnh lùng, một bộ dáng anh Nghị đầu gấu, hiện giờ nhìn thấy anh, cơ hồ nhớ không nổi mấy chuyện ngầu lòi anh đã từng làm trước kia.

Tối hôm nay thời điểm tan tầm, Cao Lương thu thập xong phòng bếp, đi từ trong phòng bếp ra tới: "Được rồi, hôm nay liền đến đây thôi, mọi người vất vả rồi, trên đường trở về cẩn thận một chút."

Nhưng mấy người nhân viên đều không có động đậy, Cao Lương Chung Tiểu Hồng muốn nói lại thôi, liền nói: "Mọi người làm sao vậy? Có chuyện liền nói đi."

Vương Thu Lan mở miệng: "Chị Luong, đêm qua lúc chúng em đi về, có một người đàn ông đi theo chúng em, hôm nay người kia lại tới nữa."

Cao Lương nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa, trên quảng trường có một người đang ngồi xổm hút thuốc, thấy không rõ hình dáng, chỉ thấy màu đỏ của tàn thuốc lập lòe: "Là người nào, vì sao đi theo mọi người?" Có người theo đuôi các cô, sao cô chưa từng nghe các cô nói qua.

Chung Tiểu Hồng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Là đồng hương của em. Hắn muốn theo đuổi em, em không muốn, hắn liền tới làm phiền em mỗi ngày."

"Nga, vậy hắn có hành vi quá khích nào không? Mọi người trở về đừng có đi một mình, đi chung mới an toàn." Cao Lương nói. Nếu đã là nhân viên của mình, cô cũng phải có trách nhiệm với vấn đề an toàn của họ.

Chung Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Cao Lương, mặt lộ vẻ cầu xin: "Bà chủ, chị giúp em với. Người kia đặc biệt hạ lưu, trước kia em làm việc ở trong xưởng hắn cũng tới quấy rầy em mỗi ngày, em không có biện pháp mới nghỉ việc ở xưởng, không nghĩ tới hắn lại tìm tới nơi này."

Cao Lương nhíu mày, chuyện yêu đương đều là ngươi tình ta nguyện, lì lợm la li3m liền không thú vị, nhưng mà có mấy người đặc biệt vô sỉ cùng bỉ ổi, hắn không chiếm được, cũng không cho người khác chiếm được, chẳng khác gì dòi bọ: "Em gọi hắn tới nói chuyện, nói rõ ràng không được sao?"

"Vô dụng, em đã nói rất nhiều lần, em với hắn không có khả năng. Hắn chính là muốn lì lợm la li3m, một hai bắt em phải đồng ý mới được, em sợ hắn." Chung Tiểu Hồng đỏ mắt tuyệt vọng nói, đối với một người cự tuyệt không được còn luôn luôn tới quấy rầy cái loại cảm giác này thật sự đặc biệt kh ủng bố.

Cao Lương thấy Lý Tuấn Nghị đã cưỡi xe tới, liền nói: "Chờ một chút, để chị với anh Tuấn Nghị nói chuyện với hắn."

Lý Tuấn Nghị ngừng xe ở dưới bậc thang phương, ngửa đầu hỏi: "Có thể đi rồi sao?" Từ lúc Vương Thu Lan chuyển vào ký túc xá, Lý Tuấn Nghị liền gánh vác nhiệm vụ đưa đón Cao Lương buổi tối, rốt cuộc để bạn gái như hoa như ngọc về nhà ban đêm một mình, là đàn ông sao có thể yên tâm? Hắn làm ông chủ, thời gian tự do, Chu Văn Võ cũng tâm lý, cho nên chuyện tới đón Cao Lương là việc nhân đức không nhường ai.

Cao Lương đi qua, kể lại đại khái tình huống cho anh. Lý Tuấn Nghị nhíu mày, tháo nón bảo hiểm xuống: "Anh đi gặp tên kia."

Cao Lương giữ chặt cánh tay anh: "Em đi với anh."

Lý Tuấn Nghị gỡ tay cô ra: "Không cần, loại sự tình này để đàn ông giải quyết thì tốt hơn." Nói xong cho Cao Lương một ánh mắt trấn an, xoay người rời đi.

Một khắc đó Cao Lương cảm thấy anh Nghị đầu gấu đã trở lại. Cô nhìn Lý Tuấn Nghị đi qua, đầu tiên là nhỏ giọng nói vài gì đó, đối phương không để ý đến, Lý Tuấn Nghị dùng chân đá mông người nọ, đối phương tức giận đứng lên, phảng phất muốn đánh nhau. Tim Cao Lương lập tức muốn bay tới cổ họng, bất quá Lý Tuấn Nghị duỗi tay nắm cổ đối phương, đối phương giống như một con vịt bị túm cổ, chỉ kêu to vài tiếng, bất quá Lý Tuấn Nghị cũng không có đánh người, mà nói gì đó cùng đối phương, đại khái qua năm phút, Lý Tuấn Nghị buông lỏng đối phương, vỗ vỗ vai hắn, sau đó xoay người trở lại. Người đàn ông kia đứng tại chỗ nhìn thoáng qua Cao Vị, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.

Cao Lương thấy Lý Tuấn Nghị đã trở lại, chạy nhanh ra đón: "Anh nói với hắn cái gì?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Lý Tuấn Nghị đột nhiên lại trở nên nhu hòa, cười cười: "Tốt rồi, vấn đề đã giải quyết, các cô ấy có thể về nhà, về sau tên kia hẳn là sẽ không đến dây dưa nữa."

Vẻ mặt Chung Tiểu Hồng nhẹ nhàng, cúi đầu với Lý Tuấn Nghị: "Cảm ơn ông chủ!" Trong tiệm mọi người đều biết bạn trai bà chủ mở xưởng, cho nên cũng đều gọi anh là ông chủ.

Lý Tuấn Nghị gật đầu. Cao Lương nói: "Các cô mau trở về đi, trên đường cẩn thận một chút, buổi tối ngàn vạn lần đừng ra ngoài một mình."

Ba người kết bạn cùng nhau rời đi. Cao Lương đóng cửa lại, Lý Tuấn Nghị ngồi trên xe, giơ nón bảo hiểm đội lên cho cô, Cao Lương nháy mắt: "Anh Tuấn Nghị, vừa rồi anh thật đẹp trai."

Lý Tuấn Nghị nhướng mày: "Khi nào anh không đẹp trai?"

Cao Lương nhăn mũi một chút: "Đều đẹp trai, vừa rồi cực kỳ đẹp trai!"

Lý Tuấn Nghị giúp cô cài quay mũ, giơ tay véo nhẹ mũi cô: "Đi lên đi."

Cao Lương nhìn nhìn xung quanh, cửa hàng bánh kem đã đóng cửa, bên ngoài tiệm cafe cũng không có người, cô đột nhiên thò lại gần nâng cằm nhanh chóng hôn lên môi Lý Tuấn Nghị, sau đó lúc anh chưa kịp phản ứng bò lên trên ghế sau, ôm lấy eo anh, đem đầu dán lên trên lưng anh, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Lý Tuấn Nghị cực ít khi thấy Cao Lương nghịch ngợm như vậy, ngẫu nhiên nghịch ngợm một chút, làm lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, bất quá người đã đi đến phía sau, nếu không phải hôn tới khi cô xin tha mới thôi: "Cao Lương, anh thích em như vậy, về sau có thể chủ động hơn nữa."

Cao Lương cười mà không đáp, nhiều liền không thú vị, ngẫu nhiên có mới trân quý.

Lý Tuấn Nghị kỳ thật cũng rất khổ, đón bà tới, ngược lại không dám làm gì Cao Lương lúc ở nhà, cho nên nghẹn đến vất vả: "Cao Lương, hai ngày nữa là sinh nhật bạn gái Văn Võ, hắn muốn tổ chức một bữa tiệc, em cũng đi đi, đóng cửa nghỉ ngơi một ngày."

"Cụ thể là ngày nào trong tuần?" Cao Lương biết Chu Văn Võ đã theo đuổi được cô người mẫu tên Nguyễn Tuệ.

"Thứ năm."

"Được ạ, em sắp xếp một chút, sẽ đi chỗ nào chơi?" Cao Lương hỏi.

"Hẳn là tới một câu lạc bộ đêm chúc mừng một chút đi, bạn gái Văn Võ thích khiêu vũ." Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương suy nghĩ một chút, tối thứ năm mới đi, vậy không cần đóng cửa: "Tiệc tổ chức buổi tối đi, em không cần nghỉ thứ nămi, buổi tối giao cho Thu Lan, thứ sáu lại coi tình huống xem có mở cửa không."

Lý Tuấn Nghị nghe cô an bài như vậy, liền nói: "Nếu cảm thấy vất vả, thứ sáu liền nghỉ một ngày."

"Vâng."

Cao Lương biết bạn gái Chu Văn Võ là người mẫu, hẳn là sẽ tương đối chú trọng trang điểm, cho nên cô không thể để Lý Tuấn Nghị mất mặt, cố ý bỏ ra nửa ngày chạy tới đi dạo phố mua quần áo. Cô ngày thường chủ yếu hoạt động ở trong tiệm, mỗi ngày đều giao tiếp với khói dầu, ăn mặc tương đối tùy ý, cũng có mấy bộ quần áo khá ổn, bất quá không phải mới mua năm nay, đã hết thời, cho nên cô cố ý đi mua mấy bộ quần áo mùa hè mới nhất. Xuất thân Cao Lương là làm trang phục, lại có thẩm mỹ sớm hơn hai mươi năm, có thể từ một đống lớn quần áo tìm ra kiểu dáng thích hợp nhấ. Cô mua xong quần áo của mình, còn chạy đến cửa hàng đồ nam chọn một bộ cho Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị không có tới thử quần áo, bất quá cô đã sớm đem sờ rõ số đo của anh, không sợ không hợp.

Chiều thứ năm, Cao Lương giao cửa hàng cho nhân viên, chính mình về nhà tắm rửa thay quần áo, cô mới vừa gội đầu sấy tóc, tùy ý tết lại mái tóc, để ở sau đầu, tóc rối tung mà không hỗn độn. Áo trên là kiểu lộ vai, dưới là váy jean ngắn, lại đi một đôi giày xăng đan cao gót, vừa không quá nghiêm túc lại không quá hở hang, thích hợp đi chơi hộp đêm. Cao Lương biết mình mặc như vậy khả năng sẽ làm đàn ông nhìn ngó, nhưng cô tin tưởng Lý Tuấn Nghị sẽ bảo vệ tốt mình.

Lúc Lý Tuấn Nghị trở về đón Cao Lương, cô đã trang điểm xong, bất quá đang ở nhà, bởi vì suy xét ở nhà có bà, cô kéo vai áo lên đẻ tránh lộ liễu, thoạt nhìn vẫn là một bộ quần áo tương đối bình thường. Lý Tuấn Nghị tắm xong thay quần áo Cao Lương mua cho, quả nhiên như Cao Lương dự đoán rất vừa người, Lý Tuấn Nghị cười nói: "Vẫn là ánh mắt của em tốt, về sau quần áo của anh đềugiao cho em mua."

Cao Lương nói: "Không cần lười biếng, anh tự đi mua đi, mới có thể biết hiện tại lưu hành cái gì."

Chờ đến lúc hai người tới hộp đêm, Cao Lương chỉnh lại quần áo của mình, chỉnh lại cổ áo kéo xuống vai. Lý Tuấn Nghị đang cúi đầu khóa xe, vừa nhấc đầu liền thấy quần áo bạn gái đã thay đổi, tức khắc không rời mắt được, bả vai tròn trịa của Cao Lương lộ ở bên ngoài, trước ngực lộ ra một mảng da thịt cùng xương quai xanh tinh xảo, trên da thịt chỉ có một vòng cổ bạc tinh tế, da như ngọc, tràn ngập dụ hoặc. Lý Tuấn Nghị động cổ họng một chút, phát hiện miệng khô lưỡi khô không tìm được thanh âm của mình. Cao Lương nhìn anh: "Như thế nào? Khó coi sao?"

Lý Tuấn Nghị hắng giọng nói: "Em chỉnh lại quần áo đi." Là quá đẹp, nhưng quá tiện nghi cho đôi mắt bọn đàn ông khác.

Cao Lương cười nói: "Áo của em vốn có kiểu dáng này mà. Anhg xác định muốn kéo lên?"

Lý Tuấn Nghị do dự một lát, giơ tay cầm vai bạn gái: "Không cần, cứ như vậy đi."

Chờ vào phòng, nhìn chân dài mỹ nữ đầy phòng, Cao Lương biết chính mình không có mặc sai quần áo, hôm nay một đám bạn của vai chính đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, đang ở bên cạnh. Thời điểm Chu Văn Võ nhìn thấy Cao Lương cũng ngoài ý muốn một phen: "Cao Lương, hôm nay em thật xinh đẹp, có chút không dám nhận. Giới thiệu với em một chút, đây là bạn gái anh Nguyễn Tuệ, Tuệ Tuệ, đây là bạn gái Tuấn Nghị, Cao Lương."

Cao Lương hơi hơi ngửa đầu đánh giá Nguyễn Tuệ trước mắt, nàng so với chính mình cao hươn nửa cái đầu, hẳn là tới 1m75, mặc một cái váy không tay màu đỏ, khuôn mặt có phong cách tây, hình dáng rất sâu, là một mỹ nữ, nguyên lai Chu Văn Võ thích kiểu này. Cao Lương vươn tay: "Chào chị, chị thật xinh đẹp! Đây là quà của em và anh Tuấn Nghị, chúc chị sinh nhật vui vẻ!" Quà tặng của cô và Lý Tuấn Nghị tặng chung, Cao Lương chọn, một kim cài áo được thiết kế phi thường xinh đẹp.

Nguyễn Tuệ tiếp nhận, liền mở ra ngay, vừa thấy liền tươi cười rạng rỡ: "Cảm ơn, chị rất thích." Lập tức ngay lên ngực váy.

Lúc ăn cơm, Nguyễn tuệ lôi kéo Cao Lương ngồi bên cạnh mình, hai người nói chuyện thập phần thân thiện, chủ yếu nói về thời trang, may mắn Cao Lương còn nói được. Chu Văn Võ thấy bạn gái cùng Cao Lương nói chuyện tốt, trong lòng cũng vui vẻ. Cơm nước xong, một đám người lại tiếp tục chiến đấu ở mấy câu lạc bộ đêm xung quanh, Nguyễn Tuệ còn đi thay quần áo, lại lần nữa xuất hiện đã đổi thành quần áo bó sát người, lúc khiêu vũ miễn bàn có bao nhiêu quyến rũ. Bọn họ ở ghế lô nhảy xong còn ngại không đã ghiền, một đám con gái còn chạy đến bên ngoài đại sảnh nhảy, Chu Văn Võ phải vội vàng theo sau, sợ bạn gái bị nam nhân khác bắt đi.

Toàn bộ phòng bao chỉ còn lại Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị lấy một miếng dưa hấu đưa đến trước mặt Cao Lương, lớn tiếng hỏi cô: "Em có muốn đi không?" Âm nhạc thật sự quá lớn, bọn họ đều không nghe thấy thanh âm nói chuyện, chỉ có thể phải hét lên.

Cao Lương cười lớn tiếng trả lời: "Nơi này cũng không có người, đồ vật của bọn họ đều còn ở đây, chúng ta ở chỗ này đi."

Lý Tuấn Nghị buông nĩa trong tay xuống, ngồi dịch về phía Cao Lương, vây cô trong sô pha, anh dùng chóp mũi chạm vào má Cao Lương, Cao Lương chỉ cảm thấy chóp mũi anh làm mặt mình ngứa ngứa, làm cô có chút muốn cười. Lý Tuấn Nghị nói bên tai cô: "Không đi ra sảnh ngoài cũng tốt, anh không thích người đàn ông khác thấy em hiên tại." Ngón tay anh dừng trên mảnh da thịt tr@n trụi trước ngực Cao Lương, sau đó nhẹ nhàng chuyển qua xương quai xanh, dừng lại một lát, lại nâng cằm cô lên, dừng trên môi Cao Lương nói: "Anh đã nói với em chưa, hôm nay em cực kỳ xinh đẹp." Đâu chỉ là xinh đẹp, quả thực là dụ hoặc.

Hô hấp Lý Tuấn Nghị dừng trên má Cao Lương, tất cả giác quan của Cao Lương đều tập trung trên ngón tay của Lý Tuấn Nghị và nhiệt khí đang phun lên mặt mình, nhiệt độ cơ thể bắt đầu lên cao, thân thể cũng nhịn không được có chút run rẩy. Lý Tuấn Nghị nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu tiên là vừa chạm vào liền tách ra, anh nhìn môi Cao Lương khẽ nhếch, tựa hồ là mời mình tiến vào, liền nhanh chóng mà vội vàng hôn lên lần nữa, nụ hôn lần này nóng bỏng mà hữu lực. Tay anh cũng không nhàn rỗi, ai kêu Cao Lương mặc mát mẻ như vậy, tay anh thăm dò vào quần áo, âm nhạc bên ngoài đột nhiên đổi thành nhạc chậm, Cao Lương bỗng nhiên thanh tỉnh, giữ chặt tay Lý Tuấn Nghị, nhanh chóng đứng lên nói: "Anh dạy em khiêu vũ đi."

Lý Tuấn Nghị chỉ đành đứng lên, ôm eo Cao Lương, cúi đầu cắn môi cô một cái: "Hôm nay em quả thực chính là yêu tinh."

Cao Lương mỉm cười không nói, cô không biết khiêu vũ, nện bước hỗn độn, dẫm vào chân Lý Tuấn Nghị vài cái. Cuối cùng Lý Tuấn Nghị bảo cô cởi giày, ôm cổ mình rồi đạp lên giày của mình, đưa cô chậm rãi xoay tròn, hưởng thụ âm nhạc cùng bầu không khí lãng mạn, kiều diễm này. Chu Văn Võ lôi kéo Nguyễn Tuệ tiến vào: "Nha, hai người cũng thật lãng mạn. Tuệ Tuệ, chúng ta cũng nhảy đi."

Nguyễn Tuệ có chút hâm mộ mà nhìn Cao Lương một cái: "Em cũng dẫm lên chân anh?"

Chu Văn Võ cắn răng nói: "Được."

Chiều cao Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị khá vừa vặn, Lý Tuấn Nghị cao lớn, Cao Lương nhỏ xinh, cho nên nhảy không hề khó khăn. Nguyễn Tuệ cao gầy đứng lên chân Chu Văn Võ, với hắn mà nói rất khó khăn, bất quá hôm nay là sinh nhật bạn gái, mặc kệ bao nhiêu thống khổ cũng muốn liều mình bồi quân tử.

Lúc trở về, Cao Lương nhớ tới bộ dáng đầu đầy mồ hôi của Chu Văn Võ, không khỏi có chút cảm khái: "Anh Chu thực chiều bạn gái."

Lý Tuấn Nghị bất mãn mà nhướng mày: "Chẳng lẽ anh không chiều em?"

Cao Lương cười: "Chưa nói anh không chiều em màa." Nhưng mà Nguyễn tuệ hình như có chút không quá bận tâm cảm thụ của Chu Văn Võ, tình yêu cần cố gắng đến từ 2 phía, hy vọng Chu Văn Võ thật sự có thể đạt được hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc