TRỞ VỀ NĂM 1988

Thanh Mai thành công củng cố niềm tin của Lý Tuấn Nghị rất nhiều, anh quyết định lại mở chi nhánh. Lúc này đây anh chọn cửa hàng ở trung tâm thể thao khu Thiên Hà, mấy năm nay lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ phát triển nhanh chóng của khu Thiên Hà, nghiễm nhiên đã trở thành trung tâm mới của Quảng Châu, những tòa nhà mới của Quảng Châu đều tập trung ở vùng này, cho nên mở cửa hàng ở chỗ này chính là chiếm trước tiên cơ.

Tìm mặt tiền cửa hiệu bne trung tâm thể thao dễ hơn bên phố cổ rất nhiều, cho nên trước khi ăn tế Lý Tuấn Nghị đã tìm được mặt tiền thích hợp, bất quá sắp tới tết, anh liền không nóng lòng trang hoàng, mà để cửa hàng mới tới năm sau.

Lý Tuấn Nghị và bà muốn đi tỉnh thành ăn tết, Cao Lương nghĩ sang năm sẽ kết hôn với Lý Tuấn Nghị, chỉ sợ không còn cơ hội lại về quê ăn tết, quyết định vẫn trở về quê.

Lần này đội ngũ trở về lớn hơn lần trước, thêm Chu Văn Võ và Dương Tư Hoa, Chu Văn Võ rốt cuộc buông được công việc trở về ăn tết, phỏng chừng cũng thoát khỏi bóng ma chia tay.

Đi xe lửa về quê ăn tết thật sự không phải là một trải nghiệm tốt, nếu không đi sớm, mua vé rồi cũng sẽ không lên được tàu, bởi vì căn bản không vào được nhà ga.

Bọn họ thật vất vả lên xe, Cao Lương nói: "Chờ về sau tình hình giao thông tốt hơn, chúng ta đi xe ô tô về đi, nhiều người như vậy, cũng đủ bao một chiếc xe."

Uông Ngạn Quân nói: "Không phải em đã thi được bằng lái sao, về sau các em tự mua xe, thích đi khi nào thì đi, còn thuê xe làm gì. Văn Võ cũng mua. Đến lúc đó chúng ta còn có thể đi nhờ xe."

Lý Tuấn Nghị ôm vai Cao Lương: "Ngạn Quân nói đúng, đến lúc đó chúng ta lái xe riêng trở về. Chờ sang năm nếu có lời nhiều, có tiền thừa chúng ta liền đi mua chiếc xe." Cao Lương học và thi lái xe rất lâu, bất quá tốt xấu vẫn chịu đựng được, cuối cùng lấy được bằng lái, Lý Tuấn Nghị cảm thấy nên mua một chiếc xe cấp cho Cao Lương lái, như vậy chính mình cũng có thể yên tâm để cô đi làm việc.

Bọn họ vẫn là chia tay ở nhà ga huyện thành, Cao Lương xuống xe trước, Lý Tuấn Nghị và bà nội tiếp tục bắc thượng. Cao Lương về đến nhà, đã được thu dọn quét tước, cùng bằng hữu tụ hội. Dương Trung Hoa mời mọi người tới tiệm ăn lẩu, nhìn một đám bằng hữu, hắn nhịn không được cảm khái: "Mập Mạp lại tăng ca, anh Nghị cũng không trở lại, chúng ta khi nào mới có thể tụ họp đầy đủ đây?"

Uông Ngạn Quân nói: "Ông gấp cái gì? Chờ sang năm Cao Lương kết hôn, chúng ta đều tề tựu."

Dương Trung Hoa sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Đúng vậy, được, thiếu chút nữa tôi quên mất. Đúng rồi, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều đi."

Dương Tư Hoa nói: "Anh, anh cũng đừng nói phét, chị dâu còn phải dạy học đấy, chị ấy đi rồi, ai dạy cho chị ấy?"

Ai ngờ Hoàng Tiểu Thúy chắc chắn nói: "Ai nói chị không đi? Cao Lương kết hôn, chị nhất định muốn đi. Đến lúc đó đổi tiết với đồng nghiệp, nhờ bọn họ giúp chị, lần này chị nhất định phải đi tới Quảng Châu để mở rộng tầm mắt."

Cao Lương cười nói: "Hoan nghênh chị dâu tới Quảng Châu! Đến lúc đó sẽ dẫn chị đi chơi, đi ăn đồ ngon."

Hoàng Tiểu Thúy cười hì hì nói: "Vậy cảm ơn trước."

Dương Trung Hoa hỏi: "Năm nay A Bưu không trở về ăn tết à?"

Lời hắn vừa thốt ra, Cao Phán là người đầu tiên không được tự nhiên, Cao Lương nhanh nói: "Xưởng sửa xe A Bưu làm cần người trực ban trong dịp tết, hắn ở lại trực ban. Tiểu Ái biến hóa thật lớn, hiện tại đã haotj bát như vậy, tương lai sáng lạng, so với ba còn khôn khéo hơn."Cô vội đổi đề tài.

Cao Lương phát hiện, lần này trở về, đề tài nói chuyện của mọi người đều thay đổi thật nhiều, trước kia chỉ nói tình hình gần đây cùng công việc linh tinh, hiện tại liền thêm chuyện kết hôn sinh con, lại qua mấy năm, phỏng chừng sẽ nói tới chuyện giáo dục con cái. Nghĩ đến cái này liền phải cảm khái, thời gian trôi đi, mọi người đều trưởng thành, bất quá mỗi lần trở về đều còn có thể náo nhiệt như vậy, Cao Lương cảm thấy đời này cũng đáng giá, cả đời có thể quen biết nhiều người bạn tốt như vậy.

Xuân Mai đi làm năm đầu nên không được nghỉ sớm, qua năm mới có thể về đến nhà, em trai em gái của cô tới nha Cao Lương đưa ít đặc sản, nói ba mẹ họ biết Cao Lương trở về ăn tết, trong nhà khẳng định không có gì, liền tặng hai con gà vịt, còn có không ít thổ sản, Cao Lương vô cùng cảm kích nhận lấy, quà đáp lễ cũng không ít - đặc sản mang về từ Quảng Châu. Em gái Xuân Mai là Ngọc Mai đã thi đậu sư phạm hai năm trước, sang năm cũng sẽ được phân phối công việc, tình huống nhà bọn họ càng ngày càng tốt, hai đứa em trai song sinh cũng đều đã lớn, sắp vào cấp ba. Những biến hóa này, không thể không nói là có phần giúp đỡ của Cao Lương, cho nên Ngô gia vẫn luôn coi Cao Lương trở thành đại ân nhân.

Ngọc Mai nói: "Chị Cao Lương, chị em ngày mai mới trở về. Mẹ nói phòng ở đã sửa xong rồi, mời chị tới nhà em ở."

Cao Lương cười nói: "Được, nói với dì là nhất định chị sẽ tới. Bảo chị em không cần tới nhà chị, đến lúc đó chị trực tiếp đến nhà bọn em."

"Vâng ạ!" Ngọc Mai rõ ràng đáp ứng.

Ngọc Mai rời đi cùng hai em trai, Cao Lương nhìn Cao San vàCao Cường, nói: "Hai đứa làm sao vậy, thấy bạn cũ cũng không nói gì?" Cô đang nói về Đại Bảo và Tiểu Bảo, trước kia hai đứa tới nhà bọn họ, Cao San và Cao Cường luôn chủ động theo chân bọn họ đi chơi.

Cao San cười hì hì nói: "Lâu lắm không gặp, cảm giác có chút ngượng ngùng, bọn họ thay đổi nhiều quá. Bất quá hai người bọn họ còn chưa cao bằng em đâu." Nói tới đây, Cao San rất tự hào mà ưỡn ngực.

Cao Lương nhìn Cao San, sắp cao tới 1m7 rồi, vẫn còn đnag tuổi lớn đó, thật lo lắng về sau quá cao khó tìm đối tượng, thời kỳ này ở phương nam, không có nhiều nam sinh cao hơn 1m8.

Thổ sản Ngô gia đưa tới làm cơm tất niên nhà Cao Lương phong phú không ít, đầu năm mới, Cao Lương đi nhà bác cả chúc tết, buổi chiều tới nhà Ngô Xuân Mai, hai người đã có một năm không gặp mặt tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói. Ngô Xuân Mai đi làm nên khí chất đã thay đổi rất nhiều, cả người đều trở nên trầm ổn tự tin hơn, đại khái công việc làm cô tìm được giá trị của bản thân.

Cao Lương cẩn thận tránh đi chuyện về Uông Ngạn Quân, một câu cũng không nói tới, trừ phi Ngô Xuân Mai chủ động hỏi tới, bất quá cô ấy cũng không hỏi. Cao Lương nói chuyện kết hôn của mình, nói đến lúc đó sẽ gửi thiệp cho Ngô Xuân Mai, mới tới Quảng Châu tham gia hôn lễ, đến lúc đó làm phù dâu cho cô.

Ngô Xuân Mai vội đồng ý, nói nhất định phải xin nghỉ đi dự, cô thật sự vui mừng cho bạn tốt, tự đáy lòng cũng cảm thấy hâm mộ, thật tốt, trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, cuối cùng còn kết thành liền cành, sao có thể không hâm mộ.

Đêm đó Cao Lương không có trở về, thực hiện lời hứa năm trước, ở nhà Ngô Xuân Mai một đêm. Nhà mới của Ngô gia là dạng nhà trệt thịnh hành niên đại này, tổng cộng xây năm gian, năm gian lại có hai khoảng cách thành phòng xép, cho nên có rất nhiều phòng. Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cùng nhau nằm chung giường, hồi ức chuyện quá khứ, Xuân Mai còn nhắc tới không ít chuyện thời còn đi học, những chuyện đó trong trí nhớ Cao Lương phi thường phi thường mờ nhạt, nhưng dù sao cũng là chuyện từng xảy ra, nhắc tới vẫn có ấn tượng, nhưng cảm giác đúng là đã cách một đời, trong lòng Cao Lương không khỏi cảm khái vạn ngàn, thật tốt, còn có người có thể cùng cô hồi ức năm tháng thanh xuân tươi đẹp lại ưu thương đó, cảm ơn cuộc sống!

Trước khi lâm đi vào giấc ngủ, Ngô Xuân Mai rốt cuộc nhịn không được hỏi một tiếng: "Anh ấy có đối tượng chưa?"

Cao Lương nói: "Chưa có."

Ngô Xuân Mai không có hỏi lại, Cao Lương cũng không bổ sung thêm bất luận điều gì.

Sáng sớm hôm sau, Cao Lương liền về nahf mình, bởi vì năm nay trước khi về quê bà đã dặn, dựa theo tập tục, năm nay Lý Tuấn Nghị sẽ tới nhà Cao Lương chúc tết, đây là dùng thân phận con rể tới cửa, hơn nữa Cao Lương cũng phải đi theo Lý Tuấn Nghị đi gặp cha mẹ chồng tương lai, đây là nghi thức, như vậy việc hôn nhân mới được coi là được ấn định.

Cao Lương nhìn nhẫn đính hôn trên tay, đã cầu hôn rồi, chẳng lẽ còn chưa ấn định sao? Bất quá lời bà nói là chân lý, Cao Lương không thể không tuân theo. Cho nên sáng sớm cô đã đi từ nhà Ngô Xuân Mai về. Vốn dĩ việc này phải có mặt trưởng bối mới được, nhưng cha mẹ Cao Lương không còn, cô lại không muốn làm phiền nhà bác cả, liền tự mình đón tiếp, dù sao Lý Tuấn Nghị cũng sẽ không nói cái gì.

Đến giữa trưa, Lý Tuấn Nghị mới rốt cuộc tới, anh tự mình lái xe trở về, sáng sớm liền ra cửa, đi vài tiếng đồng hồ mới đến. Trừ bỏ Lý Tuấn Nghị, còn có Lý Tuấn Vĩ, Cao Cường vội lấy pháo ra nghênh đón anh rể.

Lý Tuấn Nghị một thân tây trang màu chàm mới tinh, cực kỳ có tinh thần, thật đúng là chú rể lần đầu tới cửa. Bất quá Cao Lương cảm thấy đặc biệt buồn cười, rõ ràng nhà anh ở ngay cách vách. Cô hàm chứa ý cười đi nghênh đón: "Tới rồi?"

Lý Tuấn Nghị đáp: "Tới rồi."

Hai người nhìn nhau mà cười, hết thảy đều không cần nói gì.

Cao San cùng Cao Cường nhảy qua: "Anh Tuấn Nghị, chúc tết cho anh, cung hỉ phát tài, bao lì xì mau lấy ra!"

Lý Tuấn Nghị lấy ra bao lì xì từ trong túi, cho Cao San, Cao Cường mỗi người một cái, lại cho Cao Lương một cái, Cao Lương nói: "Còn cho cả em?"

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Cầm, đây là may mắn. Năm nay còn chưa được nhận bao lì xì đúng không?"

Cao Lương cúi đầu nhấp miệng vui vẻ, xác thật chưa có,cô đã đi làm nên ai còn cho cô bao lì xì chứ, năm rồi cũng chỉ có Tuấn Nghị và bà phát bao lì xì cho cô.

Lý Tuấn Nghị gọi Cao Phán: "Cao Phán, cái này là cho em."

Cao Phán ngượng ngùng nhận lấy: "Anh Tuấn Nghị, em đều đi làm rồi, cũng có ạ?"

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Chiếu theo tập tục người Quảng Đông, chưa kết hôn thì vẫn có bao lì xì, cầm, đay là tiền may mắn."

Bên kia Lý Tuấn Vĩ nói: "Cao San, Cao Cường, sao hai đứa không chúc tết anh? Anhcũng có bao lì xì. Không chúc tết liền không phát."

Cao San cùng Cao Cường không quá tin tưởng mà liếc xéo hắn, Cao San nói: "Đừng lừa em, anh còn chưa đi làm, lấy tiền đâu ra?"

Lý Tuấn Vĩ móc hai bao lì xì từ trong túi ra: "Đương đương đương đương, không phải đây sao?"

Cao San cùng Cao Cường thấy tiền sáng mắt, nhanh nhảy qua vây quanh hắn chúc tết, cát lợi nói một sọt, mới được bao lì xì, xé ra thấy, bao lì xì của Cao San là một tờ giấy, viết "Học tập cho tốt", giấy Cao Cường ghi "Mỗi ngày đều hướng về phía trước". Cao San vừa thấy bị trêu đùa, nhảy qua nhéo Lý Tuấn Vĩ: "Cường Cường, đánh kẻ lừa đảo này đi, lừa gạt tình cảm của chúng ta!"

Lý Tuấn Vĩ ôm cổ, ha ha cười nói: "Đừng đánh, đừng đánh, anh sai rồi, đáy chỉ là lời chúc, bao lì xì ở chỗ này!" Nói xong lại móc ra hai cái bao lì xì khác.

Cao San cùng Cao Cường lấy lại, lúc này mới buông tha Lý Tuấn Vĩ, mở ra xem, mỗi người có sáu hào sáu, Lý Tuấn Vĩ hì hì cười: "Sáu sáu đại thuận! Hiện tại anh chưa đi làm tương đối nghèo, sang năm sẽ phát bao lì xì lớn cho hai đứa." Hắn đã năm thứ năm, hiện tại là bác sĩ thực tập tại Bệnh viện nhân dân tỉnh, sắp tốt nghiệp chính thức tham gia công tác.

Cao San hừ một tiếng: "Thật nhỏ mọn! Sang năm nhất định phải cho bao lì xì lớn đó."

"Nhất định, nhất định!"

Cao Lương nhìn sân nhà náo nhiệt, trong lòng cực kỳ thoải mái, lúc này mới giống ăn tết.

Ăn xong cơm trưa, Cao Lương đưa Lý Tuấn Nghị tới nahf bác cả chúc tết. Đây cũng là quy củ, dù Cao Lương không thích bác cả, lễ tiết vẫn phải đầy đủ. Cao Lương nhìn trong tay Lý Tuấn Nghị, nói: "Để em lái đi."

Lý Tuấn Nghị do dự chút, liền đem chìa khóa cho cô: "Được." Anh biết kỹ thuật lái xe của Cao Lương, tuy rằng là tay mới, nhưng tuyệt đối ổn định.

Cao Lương lấy chìa khóa xe, khởi động xe: "Anh lấy xe này từ đâu ra?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Mượn."

Cao Lương cười, tuy rằng là chiếc Santana, nhưng toàn bộ trong huyện bọn họ cũng chưa có mấy cái, cho nên đi vẫn rất phong cách, Cao Lương không khỏi nhớ tới câu nói kia "Phú quý không về quê, như cẩm y dạ hành", xe tuy rằng là Lý Tuấn Nghị mượn, nhưng tài lực của anh cũng không phải chỉ mấy cái xe, cho nên cũng coi như là áo gấm về làng đi.

Quả nhiên, xe tiến vào thôn liền được mọi người vây xem, đặc biệt là Cao Lương đi xuống từ trên ghế điều khiển, càng là già trẻ toàn thôn sợ ngây người, phụ nữ cũng có thể lái xe, chuyện này quá thần kỳ.

Cả nhà bác cả quả nhiên không dám chậm trễ Lý Tuấn Nghị, vốn dĩ nhà con trai, con dâu nhà bọn họ đều kiếm ăn trong xưởng của Lý Tuấn Nghị, bác dâu ân cần chiêu đãi cháu gái và cháu rể tương lai, giờ phút này trong lòng chỉ sợ đang hận chính mình không có con gái, để câu được con rùa vàng này.

Bình luận

Truyện đang đọc