TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT


Mộ Thị là công ty do ông ngoại của Mộ Thi Hàm sáng lập.

Bà ngoại của cô chỉ sinh ba người con gái, khi mẹ của Mộ Thi Hàm đến tuổi kết hôn, bà đã tuyển chồng ở rể, sau đó có Mộ Thi Hàm.

Chỉ tiếc là, ba mẹ cô đã bất ngờ qua đời khi cô mới mười tuổi.
Mộ Mỹ Dung là dì hai của Mộ Thi Hàm.

Cách đây vài năm, chồng của dì hai bị bệnh rồi qua đời nên bà ta đã đưa con gái về nhà họ Mộ sống.

Trước khi mất, ông ngoại đã dặn dò cô phải chăm sóc hai mẹ con họ cho tốt.

Vì vậy, hai người họ vẫn luôn sống trong ngôi nhà này.
Còn dì ba của cô, sau khi ông ngoại cô qua đời thì đã định cư ở nước ngoài.

Bây giờ trong nhà này chỉ còn lại Mộ Thi Hàm và hai mẹ con Mộ Mỹ Dung.
Khi Mộ Thi Hàm xuống nhà, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người cô.


Khi Mộ Mỹ Dung nhìn thấy cô mặc váy đỏ, bà ta hơi sửng sốt.
Vào giây phút nhìn thấy Mộ Thi Hàm, Lãnh Tử Sâm - người đang uể oải ngồi trên ghế sofa hạ giọng huýt một tiếng sáo.
Diêu Mộng Phạn nhéo eo Lãnh Tử Sâm, nhìn anh cảnh cáo để anh ngồi hẳn hoi lên.
Lãnh Tử Sâm không để tâm nhưng vẫn lặng lẽ ngồi thẳng người.
Nhìn Diêu Mộng Phạn và Lãnh Tử Sâm tương tác, Mộ Thi Hàm thấy hơi buồn cười, thế nhưng khi nhìn anh, ánh mắt cô lại hơi chua xót.

Còn có thể gặp lại anh, thật tốt.
Để che giấu vẻ thất thố của mình, cô lập tức cúi đầu, lẳng lặng đi về phía ba người nhà họ Lãnh.
"Cháu chào bác trai bác gái ạ.

Cháu xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu ạ."
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Diêu Mộng Phạn đã thích Mộ Thi Hàm.

Cô cao quý, xinh đẹp lạnh lùng, có khí thế, nhìn đã biết là có thể điều khiển được con trai nhà mình.
Bà nhiệt tình kéo tay Mộ Thi Hàm, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Thi Hàm, gặp được cháu dì vui quá! Dì đã muốn gặp cháu từ lâu rồi, tiếc rằng trước đây dì và ba nó luôn ra nước ngoài, cũng không có thời gian quan tâm chuyện này."
Thôi Giai Kỳ và Mộ Mỹ Dung nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được Diêu Mộng Phạn kéo của Mộ Thi Hàm, kinh ngạc đến suýt rớt tròng mắt.

Không phải cô ghét nhất người khác chạm vào mình sao? Chỉ cần người lạ cách cô trong phạm vi một mét là cô không thể chịu nổi rồi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Khi Diêu Mộng Phạn kéo tay cô,vì sao cô lại có thể chịu đựng được?

Sự khác thường của Mộ Thi Hàm lúc sáng sớm đã khiến Thôi Giai Kỳ cực kỳ kinh ngạc, ngay cả Mộ Mỹ Dung cũng không thể bình tĩnh được nữa, bà ta cảm thấy chuyện không ổn lắm.
Quả nhiên, những gì xảy ra tiếp theo đã chứng thực suy nghĩ của bà ta.

Chỉ nghe thấy Diêu Mộng Phạn nói: "Thi Hàm à, lúc cháu còn rất nhỏ, dì đã hẹn với mẹ cháu rồi, đợi đến khi cháu lớn sẽ lấy Tử Sâm nhà dì.

Bây giờ cháu cũng đã trưởng thành, cháu xem có phải là nên bớt chút thời gian bàn bạc chuyện cưới xin hay không?"
Cả Mộ Mỹ Dung và Thôi Giai Kỳ đều nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cho rằng sẽ nghe được câu từ chối từ miệng cô.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại mỉm cười, sau đó khẽ gật đầu, nói khẽ: "Vâng ạ, mọi chuyện cháu đều nghe theo sự sắp xếp của bác."
Mộ Thi Hàm vừa dứt lời, Lãnh Tử Sâm - người vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì không nhịn được mà ho vài tiếng.
Trong số những người ở đây có người ngạc nhiên, cũng có người vui mừng.
Diêu Mộng Phạn tưởng là Mộ Thi Hàm sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, dù sao thanh danh của con trai bà cũng không tốt lắm, bị ghét bỏ cũng là điều bình thường.

Tuy bà biết con trai mình không phải loại người như thế nhưng những người khác thì không.
Nghe đến đây, Mộ Mỹ Dung sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Thôi Giai Kỳ đã hủy hoại thanh danh của Lãnh Tử Sâm thành như vậy rồi, sao Mộ Thi Hàm còn có thể đồng ý?
Lúc này, Thôi Giai Kỳ mới ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe: "Chị họ, chị đồng ý thật sao? Không phải chị thích anh Vĩ Tuấn à? Vì Mộ Thị, chị không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình ư?"
Thôi Giai Kỳ nói, nước mắt chực rơi, điệu bộ đau lòng thay Mộ Thi Hàm.

Diêu Mộng Phạn vốn vẫn đang rất vui vẻ, sau khi nghe Thôi Giai Kỳ nói xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Bà nhìn Thôi Giai Kỳ, lạnh lùng nói: "Ý cháu là sao? Anh Vĩ Tuấn gì cơ? Thế nào là vì Mộ Thị, cháu đang muốn nói cái gì?"
Thôi Giai Kỳ bắt gặp ánh mắt hùng hổ doạ người của Diêu Mộng Phạn thì nhát gan rụt cổ lại, sau đó sợ hãi co người đến bên cạnh Mộ Thi Hàm, nghẹn ngào nói: "Chị họ, em...!em chỉ là thương chị, nhất định là chị sợ nếu từ hôn thì nhà họ Lãnh sẽ đối phó với Mộ Thị, đúng không? Người chị thích rõ ràng là...!"
Không đợi cô ta nói xong, Mộ Thi Hàm đã ngắt lời: "Giai Kỳ, chắc là cô đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình nên trí tưởng tượng cũng phong phú quá rồi.

Với năng lực của tôi, có cần phải hy sinh hạnh phúc cả đời để nhẫn nhục chịu đựng vì lợi ích không?"
Lúc Mộ Thi Hàm nói những lời này, trông cô vô cùng kiêu ngạo, trong khoảng thời gian ngắn đó Lãnh Tử Sâm nhìn đến mất hồn.
"Nhưng anh Vĩ Tuấn..." Trong lòng Thôi Giai Kỳ tức muốn chết, rõ ràng trước đó cô đã nói là tuyệt đối sẽ không kết hôn với Lãnh Tử Sâm, sao đột nhiên lại giở quẻ? Đáng hận nhất là cô ta đang sốt ruột muốn chết rồi nhưng chỉ có thể giả vờ yếu đuối ở đây, thể hiện kỹ năng diễn xuất.
"Gần đây Trang Vĩ Tuấn cứ nịnh bợ lấy lòng tôi.

Tôi đã nói với anh ta rằng tôi đã có hôn ước nhưng anh ta vẫn cố chấp không từ bỏ, nhân phẩm rất đáng lo ngại." Mộ Thi Hàm nói một cách thản nhiên.
Thôi Giai Kỳ bị câu này của cô chặn họng không nói được lời nào.
Mộ Thi Hàm phớt lờ cô ta, quay sang nhẹ nhàng nói với Diêu Mộng Phạn: "Bác gái, bác đừng bận tâm, em họ của cháu cũng là quan tâm cháu thôi.

Mấy năm nay cũng may là nhờ có con bé luôn chú ý Lãnh Tử Sâm giúp cháu, về nhân phẩm của anh ấy, con bé cũng nói vô cùng rõ ràng cho cháu biết rồi ạ."
Diêu Mộng Phạn đã nghe ra được lời nói nước đôi của Mộ Thi Hàm, cô em gái này sợ là có tâm tư khác.
Bà liếc nhìn Thôi Giai Kỳ, trong mắt thoáng qua vẻ khinh thường.

Sau đó, bà không nhìn cô ta nữa, quay qua nói với cô: “Thi Hàm, chuyện hôn lễ thật ra cũng không cần gấp, cháu có thể thử tiếp xúc với thằng nhóc này trước, nếu không hài lòng thì trả hàng cũng không muộn."
Lãnh Tử Sâm mãi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện, nghe thấy câu này thì lập tức mất bình tĩnh: "Mẹ, rốt cuộc con có phải là con trai ruột của mẹ không thế?"

Diêu Mộng Phạn hừ một tiếng: "Nếu có thể lựa chọn, tôi thà rằng Thi Hàm là con gái của tôi còn hơn, tiếc là tôi lại sinh ra thằng con đáng ghét là anh."
“Ha ha… Vậy đúng là khiến mẹ chịu ấm ức rồi.” Lãnh Tử Sâm nhếch khóe miệng.
Thấy mọi chuyện gần như xong xuôi rồi, Diêu Mộng Phạn đứng dậy nói: "Chồng à, lát nữa còn có việc bận, chúng ta đi trước đi.

Tử Sâm, cuối tuần này con cũng không bận gì, hôm nay cứ ở bên Thi Hàm đi."
Lãnh Tử Sâm: …
Mộ Thi Hàm: ...
Sau khi Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn rời đi, bầu không khí trong phòng khách trở nên vô cùng lúng túng.

Thôi Giai Kỳ còn muốn nói gì đó trước mặt Lãnh Tử Sâm nhưng Mộ Thi Hàm đã đứng dậy, cô nhìn Lãnh Tử Sâm nói khẽ: "Anh đi theo em..."
Cô dẫn anh lên thẳng phòng ngủ của mình.
Sau khi Lãnh Tử Sâm vào phòng, anh mới nhận mình vừa vào phòng ngủ của Mộ Thi Hàm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh bất giác nhướn lên: "Đây có được coi là thâm nhập vào phòng thiếu nữ không?"
“Ừ.” Mộ Thi Hàm khẽ đáp một tiếng.
Mộ Thi Hàm đi đến trước bàn trang điểm của mình, lấy một cái hộp ở trong cùng của ngăn kéo ra rồi bước đến trước mặt anh.
Cô mở hộp ra trước mặt Lãnh Tử Sâm, trong hộp có một cặp nhẫn truyền thống, cô cầm nhẫn của nam lên, nắm lấy tay anh, rồi lanh lẹ đeo nó lên ngón áp út của anh: "Đây là nhẫn mẹ em để lại cho em.

Bà nói, cặp nhẫn này là quà bà tặng cho em và chồng tương lai của em."
Cô dừng lại một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, ngang ngược nói: "Đã đeo nhẫn của em thì chính là người của em."
Lãnh Tử Sâm: ….


Bình luận

Truyện đang đọc