TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT



“Chị.” Phù Quán Lâm rơm rớm nước mắt, ánh mắt nhìn Mộ Thi Hàm chứa vẻ đau lòng không nói lên lời.
Mộ Thi Hàm sờ gương mặt trắng nõn của cậu bé, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
“Con đàn bà thối, còn dám chạy, có tin bố mày chém chết mày không.” Tên bắt cóc đã đuổi theo, gã chỉ còn cách Mộ Thi Hàm tầm mấy chục mét, còn Mộ Thi Hàm ôm Phù Quán Lâm, trốn vào một con hẻm nhỏ.
Cô buông cậu bé xuống, nhỏ giọng nói: “Em mau chạy đi, chị giữ chân bọn họ.”
Hiện tại Mộ Thi Hàm đã không còn nghĩ Phù Quán Lâm là ai, cô cứu Phù Quán Lâm sẽ được gì tốt, cô chỉ biết cô muốn đứa bé này sống, đứa bé này còn nhỏ như vậy, nếu rơi vào tay hai gã kia chắc chắn sẽ bị ngược đãi đến chết.
Cô biết rõ tốc độ của Phù Quán Lâm chắc chắn sẽ chậm hơn hai tên bắt cóc kia, mà hiện tại cô đang kiệt sức, ôm cậu bé chạy thì chỉ sợ hai người họ không một ai có thể chạy thoát.

Vậy nên cách tốt nhất là cô ở lại giữ chân hai người kia.

Phù Quán Lâm lắc đầu: “Chị, sao em có thể bỏ lại chị rồi bỏ chạy được? Mẹ em nói, đàn ông con trai phải biết bảo vệ con gái.”
“Không, nghe chị nói này, bọn họ không có thù oán gì với chị, bọn họ sẽ không làm gì chị cả, chú cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi, em mau chạy rồi dẫn chú cảnh sát đến đây đi.”
Phù Quán Lâm do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, cậu bé dùng tất cả sức lực của mình chạy nhanh về phía trước.
Mộ Thi Hàm lại hít một hơi thật sâu, rồi sau đó nhặt một cục gạch ven đường lên, tiếp đó cơ thể ép sát vào vách tường.
Tiếng bước chân hai gã kia càng ngày lúc càng gần, chờ đến khi bọn họ xuất hiện trên ngã tư, cô tính chuẩn thời cơ, giơ cục gạch trong tay lên ném vào đầu một tên.
Chỉ nghe thấy tên mặt sẹo đau đớn hét lên, sau đó mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất.
Một chiêu này của Mộ Thi Hàm là kiểu đánh bất ngờ, có thể đánh ngã một tên đã là may mắn, tên bắt cóc có nốt ruồi đen ở khoé mắt nhìn thấy đồng bọn của mình ngã xuống, cười lạnh một tiếng: “Con đàn bà, đi chết đi.”
Gã giơ con dao trong tay lên, đâm về phía bụng Mộ Thi Hàm, Mộ Thi Hàm vội vàng né tránh, cục gạch trên tay cũng ném đi.
Tên bắt cóc vội vàng tránh, gạch không đập trúng vào người gã khiến Mộ Thi Hàm rất thất vọng, cô lại nhặt cục gạch lên, đôi mắt khát máu, hung dữ ném về phía tên bắt cóc.
Tên bắt cóc cười lạnh: “Con đàn bà thối, vốn dĩ tao không định hại người vô tội, nếu mày đã không biết điều thì đừng trách tao không khách sáo.”
Gã nói xong, nhấc chân đá vào bụng Mộ Thi Hàm, Mộ Thi Hàm đau đến mức hít sâu một hơi.

Lúc tên bắt cóc kia thu chân, cục gạch trên tay cô cũng đập thật mạnh vào chân gã, gã đau đớn kêu rên, ánh mắt nhìn về phía Mộ Thi Hàm như thể đang nhìn người chết.
“Con đàn bà thối, mày chết chắc rồi.” Gã giơ con dao trong tay lên đâm thật mạnh về phía bụng Mộ Thi Hàm.

Cơ thể Mộ Thi Hàm di chuyển né tránh đòn tấn công của gã, một dao của tên bắt cóc thất bại, lập tức ra tay tiếp, Mộ Thi Hàm lại lần nữa một cái xoay người.

Sau khi né tránh đòn tấn công của tên bắt cóc, đúng lúc cô vớ được cục gạch lúc nãy, cô dồn lực ném về phía tên kia.

Chỉ tiếc, tên bắt cóc lại tránh được, gã nhìn gương mặt xinh đẹp của Mộ Thi Hàm, đột nhiên gã lại vứt con dao trong tay đi, cười đến man rợ: “Người đẹp xinh như này, chết cũng tiếc.”
Gã nói rồi nhanh chóng bắt Mộ Thi Hàm lại, Mộ Thi Hàm gắng sức giãy giụa, nhưng sức của cô so với tên bắt cóc lại như con kiến rung cây, thật sự kém quá xa.
Mộ Thi Hàm hít một hơi thật sâu, nhấc chân, đạp thật mạnh về điểm yếu của gã, tên bắt cóc không kịp tránh, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn chọc tiết.
Gã tức giận đến mức đẩy mạnh Mộ Thi Hàm xuống đất: “Con đàn bà thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chết đi.”
Mộ Thi Hàm bị đẩy đến choáng váng, cô còn chưa kịp đứng dậy thì tên bắt cóc kia đã đạp một phát, sau đó cơn đau dày đặc truyền đi khắp cơ thể, cô cảm thấy ý thức của cô càng mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt bất cần đời kia của Lãnh Tử Sâm.
Phải làm sao đây? Cô không báo ơn được sao?
Khoảnh khắc mà cô ngất đi, tiếng còi xe cảnh sát vang lên cách đó không xa…
Lúc Mộ Thi Hàm tỉnh lại đã ở bệnh viện, Lãnh Tử Sâm vẫn ở bên cạnh cô như lúc trước, cô hơi sửng sốt rồi sau đó nhếch môi khẽ cười.
Lãnh Tử Sâm nhìn thấy cô tỉnh lại thì nở nụ cười, không nhịn được gõ một cái lên đầu cô: “Còn cười, em còn dám cười…”
Mộ Thi Hàm khẽ xoa cái đầu mình: “Em… Em đang vui.”
“Vui? Đã bị thương thành thế này rồi mà còn vui hả? Có phải em ngốc không thế?” Lúc ấy khi Lãnh Tử Sâm nhìn thấy cô ngã trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương, anh cảm thấy tim mình như tan nát, lửa giận ngập trời dồn hết về phía hai tên bắt cóc kia.
Nếu không phải lúc ấy có cảnh sát ở đấy thì có khi anh đã phanh thây hai tên kia ra rồi.
Mộ Thi Hàm nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng em sẽ chết, không ngờ vận may cũng không tệ, vẫn còn sống, em rất vui.”
“Sợ chết còn dám làm chuyện ngu ngốc như này? Tại sao lúc xảy ra chuyện không gọi cho anh trước?” Lãnh Tử Sâm lại không nhịn được đen mặt, lúc này anh thật sự không dịu dàng nổi với cô, suýt chút nữa cô nhóc này đã dọa chết anh rồi.
“Phùng Tấn Đạt với Hà Quanh Bách mạnh vậy mà, em còn tưởng bọn họ có thể xử lý được, dù sao thì nhìn hai tên bắt cóc kia trông cũng chẳng ra gì.” Mộ Thi Hàm tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng giải thích.
“Hừ.” Lãnh Tử Sâm hừ một tiếng: “Vậy mà còn dám khinh thường bọn bắt cóc, em to gan thật đấy nhỉ?”
“Nếu không phải bọn họ âm hiểm xảo trá bôi độc lên trên dao thì Phùng Tấn Đạt với Hà Quang Bạch đã giải quyết xong lâu rồi.


Đúng rồi, hai người đó đâu?” Nghĩ đến bọn họ bị trúng độc, Mộ Thi Hàm không khỏi lo lắng, nếu Phùng Tấn Đạt và Hà Quang Bách xảy ra chuyện bất trắc vì chuyện này thì chỉ sợ cả đời này lương tâm cô sẽ mãi bứt rứt.
“Yên tâm đi, bọn họ đã tỉnh rồi, chỉ bị mấy vết thương ngoài da thôi.”
“Nhưng không phải bọn họ bị trúng độc sao?”
“Không phải loại độc gì nặng, chỉ là một loại thuốc khiến người ta mất sức thôi.” Lãnh Tử Sâm nói vậy không cho là đúng, trong lòng lại đang tính toán, xem ra phải điều thêm hai vệ sĩ giỏi cho Mộ Thi Hàm mới được, nếu không hở tí là cô lại bị thương, trái tim này của anh không chịu nổi.
Mộ Thi Hàm nghe thấy lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt, nếu hai người họ xảy ra chuyện gì, em thật sự không biết nên đối mặt với bọn họ và người nhà của họ thế nào nữa.”
“Bảo vệ em là trách nhiệm của bọn họ, em đừng nghĩ nhiều.”
Tuy Lãnh Tử Sâm nói như vậy, trong lòng Mộ Thi Hàm vẫn thấy hổ thẹn, dù sao, nếu không phải cô muốn cho nhà họ Phù một ân tình thì cũng không kéo Phùng Tấn Đạt với Hà Quang Bạch xuống nước.

Đương nhiên, cô không nói những lời này: “Bọn họ không sao thì tốt rồi.”
“Đúng rồi, cậu bé kia đâu?”
“Thằng bé kia không sao, lúc anh với cảnh sát đến nơi, là nó dẫn bọn anh đến chỗ em.”
Biết được Phù Quán Lâm không sao, Mộ Thi Hàm thấy rất vui, cô sống lại vẫn thay đổi được một số chuyện, đây chính là một khởi đầu tốt.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Lãnh Tử Sâm lên tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc