TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT



Lúc này, điện thoại của Mộ Thi Hàm lại vang lên, cô nhìn tên của người gọi, thì ra là bà nội của Lãnh Tử Sâm bèn vội vàng nghe máy: "Bà nội ạ."
"Thi Hàm à, đã ăn cơm chưa?" Từ trong điện thoại, giọng nói dịu dàng của bà cụ Lãnh vang lên.
"Bà nội, bọn cháu ăn cơm rồi, bà nội ăn cơm chưa ạ?" Mộ Thi Hàm nhỏ nhẹ hỏi.
Tuy cô vẫn luôn lạnh lùng với mọi người, nhưng đối mặt với một bà cụ, thực sự cô không lạnh lùng nổi, vì vậy khi nói chuyện, cô buộc phải hạ thấp giọng xuống, chỉ sợ bà ấy cho rằng thái độ của cô không tốt.
"Bà không ăn nổi."
"Bà nội thấy trong người không khỏe ạ?"
"Không phải, chỉ là nhớ cháu và Tử Sâm thôi, khi nào hai đứa quay lại thế? Không nhìn thấy hai đứa thì bà ăn gì cũng chẳng ngon."
Mộ Thi Hàm: ...
Vậy nên bà nội đang làm nũng sao? Cô không đỡ được ca này, làm thế nào bây giờ?
Vừa rồi Mộ Thi Hàm bật loa ngoài, Lãnh Tử Sâm đã nghe thấy toàn bộ lời bà nội nói, thấy Mộ Thi Hàm đang ngơ ngác nhìn mình, anh không nhịn được cười: "Bà nội, bà đang làm gì thế ạ? Bà muốn dọa chúng cháu sao? Bảy, tám mươi tuổi rồi mà còn làm nũng theo người ta."

Bà cụ nghe thấy giọng của Lãnh Tử Sâm, lập tức tức giận: "Thằng nhóc thối kia, bà đang nói chuyện với Thi Hàm, không đến lượt cháu lắm lời đâu.

Bà hỏi cháu, Thi Hàm bận làm việc không có thời gian quay về thì thôi, thế tại sao cháu không về thăm bà nội chứ?"
"Chẳng phải trước đây cháu cũng không thường xuyên về thăm bà sao? Cũng đâu thấy bà có ý kiến gì?"
"Như thế là bà không có ý kiến sao? Bà không nói gì thì không có nghĩa là bà không có ý kiến." Bà cụ khựng lại, bỗng dưng bảo: "Tử Sâm, bà nội ở cái tuổi gần đất xa trời, cũng không biết khi nào sẽ bất chợt ra đi.

Hai đứa ấy à, có thời gian thì thường xuyên quay về đây đi, nếu không vào một ngày nào đó đột nhiên bà mất thì e rằng không bao giờ được gặp lại nữa đâu."
"Bà nội, bà nói linh tinh cái gì thế? Chắc chắn bà sẽ sống lâu trăm tuổi." Lãnh Tử Sâm sốt sắng: "Làm gì có ai tự nói mình như vậy chứ, cháu thấy bà lẩm cẩm rồi đấy, sau này bà không được nói vậy nữa, bà nghe thấy cháu nói chưa?"
Bà cụ nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của Lãnh Tử Sâm, lập tức tươi cười, mặt mày hớn hở, nhưng vẫn sẵng giọng: "Vốn dĩ là như thế, cháu cũng không xem xem năm nay bà nội bao nhiêu tuổi, rồi sẽ có ngày như thế.

"Sinh lão bệnh tử" là quy luật tự nhiên, không phải cháu không nói thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này."
"Được rồi, cuối tuần cháu sẽ về thăm bà, bà đừng nói linh tinh nữa nhé?" Lãnh Tử Sâm sợ bà nội nói những lời như thế này nhất, "sinh ly tử biệt" gì đó, khiến người ta khó chịu nhất.
"Được được được, vậy Thi Hàm…"
"Bà nội, cháu và Tử Sâm sẽ cùng nhau về thăm bà." Mộ Thi Hàm vội vàng đáp.
Cô vốn đã muốn về thăm bà nội từ khi trước rồi, chỉ là sau đó cô lại bị thương, sau này cũng bộn bề nhiều việc quên mất.

Bây giờ bà nội đã gọi điện tới rồi, cho dù cô có bận tới mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ cố gắng hết sức dành thời gian rảnh.
"Ha ha, được rồi, vậy bà sẽ đợi hai đứa về."
Nhận được lời hứa của Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm, bà cụ khoái chí tắt máy.
Chớp mắt đã tới cuối tuần, sáng sớm, một chiếc trực thăng đã đậu trên bãi cỏ bằng phẳng của Phạn Viên.
"Anh thực sự điều động một chiếc trực thăng sao?" Mộ Thi Hàm tưởng rằng họ sẽ trở về bằng ô tô.

"Đương nhiên, trực thăng khá thuận tiện, hơn nữa bà nội đã nói rồi, buổi chiều phải đưa chúng ta đi dự tiệc, vậy nên bảo chúng ta về sớm một chút."
"Tiệc? Tiệc gì cơ?"
"Anh cũng không biết nữa, chắc là các bà tụ tập lại đánh bài uống trà với nhau thôi, em không cần cảm thấy áp lực đâu, chỉ cần ở bên cạnh bà nội là được rồi."
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Em biết rồi."
Chín giờ sáng, Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm về tới nhà họ Lãnh, bà cụ nhìn thấy Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm thì không mấy vui vẻ: "Xem như hai đứa về rồi."
Lãnh Tử Sâm bĩu môi: "Bà nội, cái gì gọi là xem như, chúng cháu đã về sớm lắm rồi kia mà? Bà phải biết là khó khăn lắm Thi Hàm mới có ngày nghỉ cuối tuần, cô ấy còn chưa kịp ngủ nướng đã phải vội vàng trở về rồi."
"Đúng đúng đúng, vất vả cho Thi Hàm rồi." Bà cụ vui vẻ lên tiếng, chẳng thèm quan tâm đến lời than phiền của Lãnh Tử Sâm.

Bà ấy kéo Mộ Thi Hàm lại, mỉm cười: "Thi Hàm, buổi chiều bà nội phải đi tham dự một bữa tiệc, cháu đi cùng bà nhé.

Mấy chị em của bà nghe nói bà lại có thêm một đứa cháu dâu thì ai ai cũng nói muốn gặp cháu."
"Vâng ạ." Mộ Thi Hàm ngồi bên cạnh bà cụ, ngoan ngoãn thưa.
"Hai đứa đã ăn sáng chưa? Nếu như chưa ăn…"
"Bà nội, chúng cháu ăn rồi, chúng cháu về thăm ba mẹ trước, buổi chiều sẽ đưa Thi Hàm về với bà." Lãnh Tử Sâm vội vàng cắt ngang lời bà ấy.
Hai tuần trước Diêu Mộng Phạn đã về thủ đô rồi, còn từ sau khi tiếp quản doanh nghiệp của dòng họ, Lãnh Trọng Quân vẫn luôn bận rộn, đã lâu rồi Lãnh Tử Sâm không gặp cha mẹ, bây giờ đã trở về rồi, đương nhiên muốn gặp họ.
"Cũng được, vậy hai đứa đi đi.

Thi Hàm, ba giờ chiều chúng ta bắt đầu đi, lúc ấy cháu tới đây tìm bà là được."
"Vâng thưa bà nội."
Diêu Mộng Phạn biết tin Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm trở về, sáng sớm đã căn dặn người làm thu xếp chỗ này dọn dẹp chỗ nọ.

Khi Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm trở về Kim Trà Viên, thì một bữa sáng thịnh soạn đã được bày sẵn trên bàn, rõ ràng hai người họ đã ăn sáng rồi, nhưng cũng không thể làm phụ lòng Diêu Mộng Phạn được, nên lại ngồi xuống ăn một chút.

Diêu Mộng Phạn nhìn thấy Lãnh Tử Sâm đã có thể tự đi lại rồi nên bà lấy làm mừng rỡ: "Tử Sâm, thấy con có thể đứng lên mẹ thật sự rất vui, tối nay chúng ta phải chúc mừng ra trò một phen mới được."
"Được ạ, mẹ bảo người làm nấu thêm mấy món mà vợ con thích ăn nhé, đến khi đó cả nhà chúng ta tổ chức chúc mừng linh đình."
"Không thành vấn đề."
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Tử Sâm và Lãnh Trọng Quân tới phòng làm việc, còn Mộ Thi Hàm thì ngồi trong phòng khách trò chuyện với Diêu Mộng Phạn.
"Thi Hàm, nghe nói buổi chiều con phải tham dự một bữa tiệc với bà nội, mẹ đã chuẩn bị xong quần áo cho con rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng giao tới thôi, lát nữa con thử xem thích bộ nào nhé."
"Con cảm ơn mẹ." Mộ Thi Hàm hết sức cảm động.
Diêu Mộng Phạn thực sự đối xử với cô rất tốt, gặp được một người mẹ chồng như vậy là may mắn của cô.
"Con bé này, con kết hôn với Tử Sâm thì con chính là một thành viên của gia đình này, mẹ thu xếp cho con những thứ ấy cũng là lẽ đương nhiên." Diêu Mộng Phạn thương Mộ Thi Hàm từ nhỏ đã mất cha mẹ, xót xa cho cô, cảm thấy mình đối xử với cô tốt đến nhường nào cũng không đủ.

Mộ Thi Hàm không biết nói gì hơn, cô vốn dĩ không biết bày tỏ tâm tình, nhưng cô sẽ lặng lẽ khắc ghi vào tim sự tốt bụng của Diêu Mộng Phạn đối với cô.
Không lâu sau, người giao lễ phục đã tới.

Mộ Thi Hàm không phải là người thủ đô, không biết người giao lễ phục cho cô là nhà thiết kế nổi tiếng Mai Thương Lan, ở thủ đô có rất nhiều quý cô đang xếp hàng đợi bà ấy thiết kế lễ phục cho.
Có vài người đợi mấy tháng rồi nhưng vẫn chưa chắc có thể lấy được bộ lễ phục do Mai Thương Lan thiết kế, nhưng Diêu Mộng Phạn thì khác.

Diêu Mộng Phạn và Mai Thương Lan là bạn tốt của nhau, vì vậy, bà cần lễ phục thì cho dù có không ăn không ngủ, Mai Thương Lan cũng sẽ thiết kế cho bà..


Bình luận

Truyện đang đọc