TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT



"Tử Sâm, cậu đến rồi đấy à, nào nào nào, mau giới thiệu cho mọi người bà xã của cậu đi.

Nghe nói cậu kết hôn mà chẳng có ma nào tin cả, hôm nay mang cả người ta đến rồi, lúc này mọi người muốn không tin cũng không được."
Người nói câu này là một người đàn ông nhuộm tóc vàng, mặc áo sơ mi hoa hoè, mặc dù người đàn ông này có ăn mặc kiểu dáng nào, cử chỉ cợt nhả đến thế nào đi nữa, nhưng trông cũng không hề thấp kém, có thể đây là đặc điểm của mấy cậu ấm sinh ra đã ở vạch đích này.

Tuy là cậu ấm ăn chơi nhưng lớn lên trong tầng lớp quý tộc, khí chất đã ăn vào trong xương máu rồi.
Lãnh Tử Sâm cong môi cười: "Giới thiệu qua cho mọi người biết, đây là vợ của tôi, Mộ Thi Hàm."
Lúc Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm bước vào, mọi người đã lén lút đánh giá Mộ Thi Hàm rồi.

Nhan sắc của Mộ Thi Hàm rất đẹp, cộng thêm cái khí chất lạnh lùng cao quý kia cũng đã làm lu mờ những nữ minh tinh điện ảnh ở đây.

Tên tóc vàng không nhịn được huýt sáo: "Tử Sâm à, cậu có phúc thật đấy."
Anh ta đi đến trước mặt Mộ Thi Hàm, cười hì hì nói: "Chị dâu, Tử Sâm không giới thiệu, vậy thì để tôi tự giới thiệu vậy.

Tên của tôi là Tiêu Cao Đại, tuy rằng tôi không hay gặp Tử Sâm nhưng lúc mới gặp như đã quen thân, phải nói là bạn bè rất thân thiết."
Lúc nãy chính anh ta đã gọi điện thoại cho Lãnh Tử Sâm.
Mộ Thi Hàm khẽ gật đầu với anh ta: "Chào anh."
Lãnh Tử Sâm đẩy anh ta ra: "Được rồi được rồi, không cần tự giới thiệu, chỉ cần nhìn thấy cái đầu này của cậu thôi là đã có thể nhớ rất kỹ rồi."
Tiêu Cao Đại bất mãn ồn ào: "Này này này, sao lại keo kiệt thế hả? Tôi chỉ nói mấy câu với chị dâu thôi mà? Mới như vậy mà cậu căng thẳng cái gì chứ?"
Một cậu ấm mặc một chiếc áo phông in hình đầu lâu cười hì hì nói: "Tử Sâm sợ cậu lắm miệng, nói hết mấy chuyện tình cảm chóng váng trước kia ra đấy."
Mọi người nghe lời của cậu ấm này nói mà bật cười ha ha, những người bạn gái bọn họ đưa đến đều che miệng cười, giống như người nọ đang kể chuyện cười thật vậy.
Lãnh Tử Sâm bước đến bên cạnh Mộ Thi Hàm, thấp giọng nói: "Tên kia là Âu Dương Đông Phong, là con thứ của Âu Dương Nghi."
Nghe thấy ba chữ Âu Dương Nghi, tay của Mộ Thi Hàm co lại thành nắm đấm, cô khẽ gật đầu, nói nhỏ: "Em biết rồi."
Âu Dương Đông Phong thấy Lãnh Tử Sâm ghé sát bên tai Mộ Thi Hàm nói chuyện thì không nhịn được mà cười trêu: "Tử Sâm đã vội vàng giải thích với vợ rồi, Tử Sâm, tôi thấy cậu quá lo lắng rồi, vừa nhìn là đã biết chị dâu không phải kiểu người nhỏ mọn như vậy, dù sao mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi, đúng không chị dâu?"
Mộ Thi Hàm thấy Âu Dương Đông Phong đang hỏi mình bèn nhìn về phía anh ta, thản nhiên nói: "Hình như cậu Âu Dương đây hiểu rất rõ về Tử Sâm nhà tôi nhỉ? Sao vậy? Anh thích anh ấy sao?"
"Phụt..." Mọi người ở đây ai cũng tay cầm ly rượu để uống, nghe được lời của Mộ Thi Hàm thì phun hết rượu ra.
Âu Dương Đông Phong sững sờ, nhất thời không thể phản ứng kịp, một lát sau mới cười ha ha: "Cô chị dâu này thú vị thật đấy."
Mộ Thi Hàm nhìn vào mắt của anh ta, cũng không thân thiện lắm, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía Lãnh Tử Sâm, nghiêm túc nói: "Tử Sâm, chỉ tại anh quá đẹp trai, những ngày này em không chỉ đề phòng phụ nữ, mà còn phải đề phòng cả đàn ông, khó thật đấy."
"Khụ khụ khụ..."
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc trước lời nói của Mộ Thi Hàm, mà trên khuôn mặt của tên Âu Dương Đông Phong kia thật sự không biết nên hình dung như thế nào.

Vì vậy anh ta lập tức kéo cô bạn gái vào trong ngực, cười nói: "Hình như chị dâu hiểu lầm gì rồi, giới tính của tôi rất bình thường."
Anh ta nói xong còn sợ Mộ Thi Hàm không tin bèn hôn cô bạn gái một cái, tỏ vẻ ông đây rất thích phụ nữ.

Lúc này Mộ Thi Hàm đã không thèm để ý đến anh ta nữa, để mặc cho Lãnh Tử Sâm kéo mình ngồi xuống sô pha.

Sau khi Mộ Thi Hàm ngồi xuống, Lãnh Tử Sâm gọi nhân viên phục vụ đến gọi cho Mộ Thi Hàm một ly nước trái cây.
Âu Dương Đông Phong thấy Lãnh Tử Sâm kêu nhân viên phục vụ lấy nước trái cây cho Mộ Thi Hàm bèn kêu lên: "Tử Sâm, sao không để cho chị dâu uống rượu? Nước trái cây chỉ dành cho mấy bé học sinh thôi, cậu làm vậy là không tôn trọng chị dâu rồi."
Lãnh Tử Sâm lườm anh ta: "Vợ tôi đúng là một cô bé học sinh đấy, còn nữa, vợ tôi vẫn còn nhỏ, da mặt mỏng, mấy cậu đừng có trêu ghẹo cô ấy.

Nếu ai làm vợ tôi mất hứng, tôi cũng không vui vẻ được đâu."
Lãnh Tử Sâm đang cảnh cáo công khai, bọn họ nghe thấy lời của Lãnh Tử Sâm, vẻ mặt ai nấy đều mờ mịt, chuyện gì thế này? Hình như Lãnh Tử Sâm rất quan tâm đến vợ mình.
Những cậu ấm nhà giàu như bọn họ, thật ra rất ít người có thể làm chủ hôn nhân của mình.

Nhiều khi bọn họ hình thành mối quan hệ thông gia vì gia tộc, chỉ cần hai nhà có được hiệp nghị nào đó, cho dù bọn họ có thích người đó hay không thì vẫn phải kết hôn.
Mà dường như bọn họ cũng không quá kháng cự, đối với bọn họ hôn nhân chỉ là một cách để bọn họ trả ơn cho gia tộc.

Dù sao chỉ cần sau khi kết hôn vẫn có thể ra ngoài sống phóng túng là được.
Những người như bọn họ, cũng có người đã kết hôn, bình thường lúc muốn ra ngoài chơi bời cũng không thèm bận tâm đến vợ ở nhà, bạn gái thì đổi như áo như quần.
Bọn họ cho rằng, chuyện Lãnh Tử Sâm đột nhiên cưới vợ cũng là do gia tộc sắp xếp cho.

Trái lại không ngờ rằng, vậy mà Lãnh Tử Sâm lại vun vén cho cuộc hôn nhân này đến vậy.

Giờ khắc này, mọi người không thể không nhìn kỹ lại người tên Mộ Thi Hàm này.
Sau khi Lãnh Tử Sâm cảnh cáo những người này lại trở về với dáng vẻ cười toe toét thường ngày, nhanh chóng hòa mình với đám bạn.

Mộ Thi Hàm cũng không quan tâm Lãnh Tử Sâm chơi bời với mọi người, chỉ yên lặng ngồi uống nước trái cây.

Lúc Lãnh Tử Sâm nói chuyện phiếm cùng những người khác cũng không coi cô là không khí, chốc chốc anh lại đưa cho cô đồ ăn gì đó, mỗi lần anh đưa qua cô đều lẳng lặng ăn hết.
Lãnh Tử Sâm trò chuyện cùng mọi người, đột nhiên chuyển hướng qua Âu Dương Đông Phong: "Đúng rồi Đông Phong, nghe nói tháng sau anh cậu sẽ kết hôn với cô cả nhà họ Thẩm hả?"
Âu Dương Đông Phong nghe Lãnh Tử Sâm nói xong bèn cười nhạo: "Đúng vậy đó, cũng chỉ là kết thông gia vì lợi ích mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Cũng không thể nói như vậy được, nghe nói hai nhà đang chuẩn bị hợp tác khai thác một miếng đất ở thành phố phía Bắc đúng không? Đây là dự án lớn đó, xem ra anh cậu cũng hi sinh rất lớn vì gia tộc đấy nhỉ?" Lãnh Tử Sâm cười hì hì nói.
Vừa nghe câu nói của Lãnh Tử Sâm xong, khuôn mặt Âu Dương Đông Phong lập tức ảm đạm đi nhiều, đúng vậy, quả thực anh của anh ta đã hy sinh rất nhiều.

Rõ ràng anh của anh ta đã có người trong lòng, thế nhưng vì lợi ích của gia tộc mà lại đi cưới một người phụ nữ mình không thích.
Tuy rằng nhà họ Thẩm kia cũng là gia tộc lớn, cô cả nhà họ Thẩm cũng là con nhà quyền quý nhưng cô ta mắc bệnh công chúa nặng, anh trai mình ở bên một người như vậy chắc chắn không thể hạnh phúc nổi.
Mộ Thi Hàm cũng nắm bắt được nội dung trong lời nói của Lãnh Tử Sâm, Lãnh Tử Sâm vừa mới nói đến mảnh đất mà nhà họ Âu Dương và nhà họ Thẩm sắp khai thác ở thành phố phía Bắc kia, cô cũng nhớ rõ.

Kiếp trước, ở thành phố phía Bắc có một miếng đất, lúc mới thi công được một nửa thì phát hiện ra rằng đây là một khu mộ cổ, sau này được những khâu liên quan bảo vệ.
Người mua mảnh đất này bị tổn thất một khoản tiền, trong trí nhớ, người mua mảnh đất này đúng là nhà họ Âu Dương và nhà họ Thẩm.
Hai gia tộc lớn tổn thất một khoản tiền rất lớn vì dự án này, thoáng cái tài chính đã thụt lùi nhiều năm.

Lúc đó nhà họ Tiêu bị rớt lại phía sau hai nhà này đã đuổi kịp thậm chí còn vượt mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc