TRỜI ƠI! ÔNG XÃ TÔI LÀ CÔNG TỬ BỘT


Mộ Thi Hàm nghe thấy lời chất vấn của Hàn Bá Duy, đôi môi mỏng hơi mím lại, bầu không khí trong phòng riêng lập tức chìm trong im lặng.
Hàn Bá Duy nhìn dáng vẻ hờ hững của cô mà lòng hoang mang, anh ta không biết vì sao mình lại thích cô gái này, rõ ràng cô lạnh lùng như tảng băng, có ủ thế nào cũng không tan chảy được, nhưng điều đáng chết là anh ta lại thích cô, cho dù cô nhạt nhẽo như bức tượng điêu khắc thì anh ta vẫn không tự chủ được mà bị cô thu hút, đúng là trúng tà mà.
Anh ta vẫn luôn cho rằng mình không phải người thích người khác chỉ vì khuôn mặt, nhưng bây giờ nhìn Mộ Thi Hàm đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, anh ta phát hiện mình càng mê cô hơn.

Cô thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, anh ta thật sự rất muốn chiếm cô làm của riêng, tưởng tượng cô có thể cười với mình, trao cho mình sự dịu dàng chỉ thuộc về riêng anh ta.
“Mộ Thi Hàm, em hãy trả lời anh đi, vì sao em lại bằng lòng lấy cái tên ăn chơi trác táng Lãnh Tử Sâm kia mà không thèm cân nhắc đến anh? Rốt cuộc anh ta có điểm nào xứng với em? Cậu ta là công tử bột cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa, sao xứng với một người xuất sắc như em được cơ chứ?” Hàn Bá Duy kích động, đưa tay muốn nắm lấy vai Mộ Thi Hàm, cố gắng làm cho cô tỉnh táo lại.
Nhưng Hàn Bá Duy còn chưa vào chạm cô thì Mộ Thi Hàm đã lạnh lùng lùi lại, anh ta chộp vào không khí, ánh mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Lương Vũ Tùng còn chưa đi vào thì đã đứng ngây ra đó vì sự xuất hiện của Hàn Bá Duy rồi, thật sự rất khó xử, trong lòng anh ta vẫn luôn phân vân không biết có nên dẫn Đỗ Tiến Hải và Đằng Thái Thành đến không.
Thực ra Lương Vũ Tùng cũng có lòng riêng, dẫu sao danh tiếng của Lãnh Tử Sâm vốn cũng không tốt, mà cậu chủ Hàn này lại là người đàn ông được các quý cô ở thành phố A coi là ứng cử viên làm chồng hoàn hảo nhất.


Nếu tổng giám đốc Mộ cân nhắc tới người này thì có lẽ sẽ tốt hơn là lấy cậu ấm ăn chơi kia mà?
“Mộ Thi Hàm, em im lặng là có ý gì? Thực ra em không thích cậu ta đúng không?” Hàn Bá Duy thấy Mộ Thi Hàm mãi không nói gì thì tưởng tình hình vẫn còn có thể xoay chuyển được.
Nhưng Mộ Thi Hàm lại chợt lắc đầu: “Không, tôi thích anh ấy, đời này tôi chỉ lấy anh ấy thôi, ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không gả cho bất kỳ ai nữa.”
“Tại sao chứ?” Hàn Bá Duy kinh ngạc nhìn Mộ Thi Hàm, anh ta không ngờ người lạnh lùng kiêu ngạo như Mộ Thi Hàm lại nói ra được lời này.
Mộ Thi Hàm nhìn vào ánh mắt như đang bị tổn thương của anh ta, trong lòng không cảm thấy chột dạ chút nào: “Không có lý do.”
“Em…” Hàn Bá Duy đối mặt với khuôn mặt không cảm xúc của Mộ Thi Hàm mà không nói được lời nào.
Mà Lương Vũ Tùng đứng ở cửa thì lại sững sờ, ngoài anh ấy ra, tôi sẽ không lấy ai nữa, rốt cuộc tổng giám đốc Mộ thích cái tên trác táng kia đến nhường nào chứ? Sao cái tên công tử bột kia lại may mắn thế?
Mộ Thi Hàm không nhìn Hàn Bá Duy nữa mà quay người đi ra khỏi phòng riêng, Hàn Bá Duy trơ mắt nhìn Mộ Thi Hàm rời đi, anh ta muốn đuổi theo nhưng hai chân lại như đang đeo thêm chì vậy, không thể đi nổi.
Mộ Thi Hàm vừa ra khỏi phòng riêng thì bắt gặp nhóm Lãnh Tử Sâm và Giang Cửu Lương đi về phía này, mà Lãnh Tử Sâm cũng đã nhìn thấy Mộ Thi Hàm, mắt anh sáng lên, đang định đi về phía cô thì Tần Tuyết Hoa bên cạnh lại chợt nghiêng người, ngã vào vòng tay anh.
Nếu là người phụ nữ khác thì chắc chắn Lãnh Tử Sâm sẽ hất ra, nhưng đây là em gái của người anh em tốt Tần Quân Kỳ của anh, nếu anh thật sự hất ra thì có lẽ anh và Tần Quân Kỳ chẳng thể làm anh em được nữa.
Bất đắc dĩ, anh chỉ đành đỡ cô ta, nhíu mày hỏi: “Tuyết Hoa, em sao thế?”
Tần Tuyết Hoa nhìn Lãnh Tử Sâm, đáng thương nói: “Anh Tử Sâm, em… em bị trẹo chân mất rồi, anh đỡ em một lúc đi, chân em đau quá.”
Lãnh Tử Sâm không còn cách nào khác đành phải đỡ cô ta, sau đó nhìn Tần Quân Kỳ: “Quân Kỳ, cậu lại đây đỡ em gái cậu đi, tôi còn có việc.”
Lúc này Mộ Thi Hàm đã đi tới trước mặt Lãnh Tử Sâm, cô hờ hững nhìn Tần Tuyết Hoa, lúc này cô ta đang dựa cả người vào người Lãnh Tử Sâm, hai tay còn ôm chặt lấy cánh tay anh.
Lãnh Tử Sâm sợ Mộ Thi Hàm hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Cô nhóc, em nghe anh nói đã, Tuyết Hoa bị trẹo chân, anh chỉ đỡ cô ấy một lúc thôi.”
Mộ Thi Hàm còn chưa kịp lên tiếng thì phía sau đã đột nhiên vang lên một giọng nói: “Được lắm Lãnh Tử Sâm, cậu và Mộ Thi Hàm còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu dây dưa không rõ với người phụ nữ khác rồi, đúng là cái đồ không bằng cầm thú mà.”
Lãnh Tử Sâm đột nhiên bị mắng là không bằng cầm thú thì ngẩn người, anh nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy Hàn Bá Duy đang phẫn nộ đi về phía mình.

Khoé môi Lãnh Tử Sâm cong lên nở nụ cười châm biếm: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là cậu chủ Hàn à, sao nào? Cậu chủ Hàn rảnh rỗi sinh nông nổi nên tới lo chuyện của tôi à?”
Hàn Bá Duy sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lãnh Tử Sâm, cậu là một tên trăng hoa lăng nhăng, cậu không xứng với Mộ Thi Hàm, tốt nhất hãy tránh xa cô ấy ra, cậu không trân trọng cô ấy thì sẽ có người trân trọng cô ấy.”
“Ha… Tôi không xứng với cô ấy thì liên quan gì đến cậu? Có phải cậu chủ Hàn quan tâm hơi nhiều rồi không?” Lãnh Tử Sâm cười khẩy: “Sao? Cậu thích người phụ nữ của tôi à?”
Hàn Bá Duy không ngờ Lãnh Tử Sâm lại nói thẳng thừng ra như vậy, anh ta ngẩn người, sau đó hào phóng thừa nhận: “Đúng thế, tôi thích cô ấy, chỉ cần một ngày hai người còn chưa kết hôn thì tôi sẽ không từ bỏ.

Lãnh Tử Sâm, bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”
Mộ Thi Hàm nghe lời nói này của Hàn Bá Duy thì đau đầu xoa giữa hàng lông mày.

Ừm, sao cậu chủ Hàn này lại không hiểu tiếng người thế nhỉ? Cô tưởng là vừa nãy mình đã từ chối rõ ràng lắm rồi mà.
“Công bằng? Trên đời này vốn không có công bằng, cô ấy và tôi là vợ chồng chưa cưới, còn cậu chẳng là gì cả, vậy nên đừng nói cạnh tranh công bằng với tôi, như vậy sẽ chỉ khiến cậu càng thêm trẻ con thôi, hiểu không?” Lãnh Tử Sâm khinh miệt nhìn Hàn Bá Duy, chế nhạo.
Hàn Bá Duy suýt nữa bị Lãnh Tử Sâm làm cho tức chết, anh ta thật sự không hiểu tại sao người xuất sắc như Mộ Thi Hàm lại trở thành vợ chồng chưa cưới với loại công tử bột như Lãnh Tử Sâm này, rõ ràng là hai người chẳng liên quan gì đến nhau, thiếu nữ xinh đẹp tài giỏi và một cậu ấm ăn chơi trác táng chẳng ra làm sao, có nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ.


Rốt cuộc Mộ Thi Hàm bị làm sao mà lại đồng ý lấy loại cậu ấm ăn chơi này chứ?
“Lãnh Tử Sâm, cậu nói gì cũng vô ích thôi, tôi sẽ không từ bỏ Mộ Thi Hàm đâu.” Hàn Bá Duy cắn răng nói.
“Vậy nghĩa là cậu đã quyết tâm làm kẻ thứ ba rồi à? Cậu chủ Hàn, không phải chỉ mỗi phụ nữ làm kẻ thứ ba mới bị người khác khinh bỉ đâu, đàn ông làm kẻ thứ ba cũng sẽ bị người khác phỉ nhổ đấy, nên là cậu hãy suy nghĩ cho kỹ đi.

Nếu cậu kiên quyết muốn làm kẻ thứ ba thì sau này mỗi lần ông đây gặp cậu thì đều sẽ hô to “kẻ thứ ba họ Hàn” đó.”
Lãnh Tử Sâm vừa dứt lời, nhóm Giang Cửu Lương chợt bật cười ha ha, Giang Cửu Lương dùng giọng điệu tức chết người khác không cần đền mạng mà nói: “Kẻ thứ ba họ Hàn, cái tên này cũng được đấy.”
“Trẻ con.” Hàn Bá Duy tức giận xanh mặt, loại người mà anh ta xem thường nhất là bọn công tử bột này, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, anh ta cảm thấy nói chuyện với loại người này là đang hạ thấp giá trị của bản thân.
Anh ta tức đến mức chẳng thèm nhìn đám người này thêm nữa mà sải bước nhanh chóng bỏ đi.
Sau khi Hàn Bá Duy đi, Mộ Thi Hàm lại nhìn vào Tần Tuyết Hoa lần nữa: “Cô đã ôm đủ chưa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc