TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Hai ngàn sáu trăm đồng ở hai mươi năm sau không tính là khoản tiền lớn, nhưng ở thời kỳ mà lương nhân viên chỉ khoảng năm trăm đồng mỗi tháng, thì hơn hai ngàn đồng cũng đã hơn nửa năm năm tiền lương của rất nhiều người.

Cất tiền kỹ càng, Trầm Thiệu đọc sách một chút rồi rửa mặt đi ngủ, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, nhưng quan trọng nhất là cậu định tranh thủ còn vài ngày nữa mới khai giảng, muốn làm một việc để kiếm tiền bằng chính vận may này.

Hôm sau, sáng sớm Trầm Thiệu đã rời giường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại xếp thêm một bộ quần áo nữa, mang sổ tiết kiệm và hơn hai ngàn đồng vào thị trấn, chờ đến giờ bưu cục mở cửa, cậu nộp một ngàn sáu vào sổ tiết kiệm, giữ lại một ngàn đồng, sau đó thong thả bước đi.

Lề đường có chút chật chội và hỏng hóc, cậu nhớ mười tám năm sau chính quyền quy hoạch rất nhiều khu vực, giao thông bốn hướng thông suốt, cũng không thiếu những cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, so với những con đường hiện tại bụi mịt mù quả thực giống như hai thế giới.

Đang cất trong người một ngàn đồng cùng sổ tiết kiệm, Trầm Thiệu cũng không bước vào những nơi vui chơi náo nhiệt đông đúc, mà cứ chậm rãi bước trên đường, chậm rãi nhìn ngắm.

Từ nhỏ cậu đã có trí nhớ tốt, sau đó vì điều kiện không cho phép, nên không thể đi học tiếp. Sau khi tốt nghiệp trung học, liền lên xe đến địa phương khác làm công trong một nhà hàng Trung Quốc, ban đầu là rửa chén, sau đó rửa rau xắt thịt, rồi trở thành bếp phó, thậm chí còn đi thi thành bếp trưởng, tuy lương không thấp, nhưng mỗi lần nhìn thấy những sinh viên trẻ trung yêu đời, trong lòng cậu vẫn có chút tiếc nuối.

Bây giờ cậu chỉ là thằng nhóc con, cũng không có nhân viên ở mấy cửa tiệm nho nhỏ tiếp đón, cậu muốn xem đồ vật cũng không ai đuổi đi, chẳng qua đa phần coi cậu như không tồn tại mà thôi.

Ra bến xe, phải đi ngang bệnh viện huyện, rồi xuống phía dưới bệnh viện thị trấn, cậu thấy có rất nhiều người bán thẻ cào, giá những chiếc thẻ cào khoảng hai đồng, nhiều người sẽ trúng được một bánh xà phòng, một cái khăn mặt v.v.., so ra thì tốt hơn mấy chiếc xe bán bánh mì đầy màu sắc, cho nên sẽ có rất nhiều người bỏ ra mấy đồng mua hai chiếc thẻ thử vận may.

Cậu nhớ đời trước cũng có một khoảng thời gian lưu hành loại thẻ cào này, lúc đó thậm chí còn có người đem hết tiền tiết kiệm trong nhà ra mua thẻ cào, đến nỗi vợ con ly tán, sau đó vì loại thẻ cào này vi phạm nguyên tắc, bị chính phủ bắt buộc hủy bỏ, mới không khiến dân chúng tiếp tục đi cá độ bất chấp hậu quả.

Thẻ cào rải đầy mặt đường thành lớp, có mấy đứa bé nhặt thẻ cào lên chơi, chậm chí còn có người thấy thẻ cào chưa sử dụng, cũng nhặt lên thử vận may.

Trong đám người nhốn nháo, Trầm Thiệu nhìn thấy mợ cậu đang chen chúc, ngẩng đầu thấy cậu liền vội bước nhanh tới, xoa đầu cậu hỏi: "Tiểu Thiệu ăn sáng chưa?"

Trầm Thiệug gật gật đầu: "Dạ, con ăn rồi, mợ."

Mợ nghĩ nghĩ, rồi mua hai cái bánh bột mì ở quán điểm tâm ngay bên cạnh nhét vào tay Trầm Thiệu: "Cầm ăn chơi, tới trưa qua nhà mợ ăn cơm."

Trầm Thiệu lắc lắc đầu, người cậu ruột cậu có hai đứa con, điều kiện trong nhà cũng không tốt lắm, còn mợ mặc dù thích mua sắm đôi chút, nhưng đối xử với người trong nhà rất tốt, cậu cũng không muốn phiền hà nhà họ, "Chiều nay con và người bạn học hẹn nhau đi mua sách, chút nữa con qua nhà cậu ta ăn cơm luôn."

Mợ nghe vậy, liền muốn cho cậu mười đồng, thấy cậu cứ từ chối miết mới bất đắc dĩ cất tiền đi, nói: "Vậy con đi trên đường cẩn thận, qua đường nhớ nhìn xe, có việc nhớ đến tìm cậu mợ."

"Cám ơn mợ, con biết rồi." Trầm Thiệu nhìn người phụ nữa có chút mập mạp, đời trước sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm, cho nên cậu và người mợ này cũng không qua lại nhiều, nhưng vào những ngày lễ tết khi về nhà, cậu mợ đều làm cho cậu một bàn toàn món ngon. Không quan tâm đến việc bà thật sự đồng cảm với cậu hay vì nể mặt người chồng, cậu vẫn thật lòng cảm tạ bà đã từng dành cho mình một chút ôn nhu kia.

Trầm Thiệu cũng không thử cào vé số tìm vận may cho mình, mà đến bến xe mua một vé, lên xe đi đến thành phố Phù Dung.

Thành phố Phù Dung là một thành phố lớn, tuy hai mươi năm không còn phồn vinh, nhưng đường xá sạch sẽ rộng lớn, những tòa nhà cao ngất, vẫn bày ra trước mắt mọi người diện mạo thành phố trung tâm của một tỉnh.

Hiện tại cậu đến thành phố Phù Dung không có chuyện gì khác, ngoài một chuyện mà đời trước cậu ước ao nhưng đã bỏ lỡ. Ở thôn trên của thành phố Phù Dung có một người muốn sửa nhà, đã đem chai lọ cũ trong nhà vứt hết, kết quả được một người công nhân sửa chữa nhà thành thạo phát hiện được, liền bỏ mấy đồng cố gắng mua hết đống đồ cũ đó, cất giữ vài năm sau bán lại với số tiền lên đến trăm vạn, vì chiếc bình bạch đế thanh hoa cùng vài chiếc bình văn hoa bát thế lại đồ cổ năm Tuyên Đức của Minh triều.

Đời trước người công nhân sửa nhà đến ăn cơm ở nhà ăn bọn họ, khoác lác đến phát khiếp, hễ nhắc đến chuyện này là mặt mày tươi rói, liền tỉ mỉ là lượm ở đâu, lúc nào, mất bao nhiêu để mua kể sạch sành sanh.

Mỗi khi khoác lác, mọi người phải phối hợp nên trưng vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nếu không vị này liền không hài lòng, lại còn tìm quản lý đại sảnh trách cứ bọn họ phục vụ không chu đáo, hoặc là món ăn mùi vị không ngon. Thường xuyên tới lui, mỗi khi vị này đến nhà hàng dùng cơm, mọi người chỉ cần bày ra vẻ mặt kính ngưỡng là có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Trầm Thiệu đã từng hâm mộ người kia, cho nên đời này sau khi trọng sinh cậu quyết định tự mình đến nhìn thừ một lần, xem thử có cơ hội hay không, nếu có thể lượm được món đồ cổ, cậu sẽ không buồn phiền chuyện học phí nữa.

Hiện tại khách sạn cũng không kiểm tra nghiêm ngặt những người đến ở, không cần dùng thẻ căn cước để đăng ký, nên Trầm Thiệu một tên nhóc con đi nghỉ ở khách sạn, nhân viên tiếp tân tuy thấy kỳ lại, nhưng thấy cậu trả tiền phòng, cũng không hỏi nhiều.

Sáng hôm sau, Trầm Thiệu trả phòng, đón xe buýt ra ngoại thành, lại thuê một chiếc xe ba bánh đi gần một tiếng, mới đến nơi cần đến.

Trầm Thiệu đi đến gần ngôi nhà đang sửa, mặt đất chất đống xà gỗ đã mục, quan sát xung quanh một chút, rốt cục phát hiện bên cạnh cái mương nhỏ mấy cái bồn xanh xanh và vài cái chén thanh hoa. Cậu bước nhanh đến gần cái mương, nhặt cái chén thanh hoa lên nhìn thật kỹ, cái chén bị một vết nứt rất nhỏ, nhưng toàn bộ hoa văn vẫn còn nguyên đến hoàn hảo.

"Nhóc con, mày là ai, chỗ này đang sửa nhà, đừng chơi ở đây, cẩn thận không thì té ngã." Một người đàn ông tướng mạo hơi hung dữ từ bên cạnh bước ra, thấy cậu cầm trên tay cái chén cũ mình đã vứt đi, có chút không kiên nhẫn nói: "Lấy một cái rồi đi chỗ khác chơi." Lỡ té bị thương, hắn không chỉ mất tiền bồi thường, còn dính mấy chuyện xui xẻo, nhà mới đâu chưa thấy, đã rước phải chuyện không hay.

Trầm Thiệu nhìn người đàn ông, giơ cái chén trong tay hỏi: "Chú ơi, chú có bán mấy cái chén này không?"

Người đàn ông thấy Trầm Thiệu ăn mặc bình thường, không giống con nhà giàu, có chút mất hứng nói: "Mày muốn mua? Móc hai mươi đồng ra thì cho mày hết."

"Hai mươi đồng?" Trầm Thiệu lấy đống tiền lẻ trong túi ra, đếm đúng hai mươi đồng, "Bà nội cháu rất thích mấy cái chén kiểu này, trong nhà chú có cái rương nào không, cháu muốn lấy chút cỏ khô lót để đem mấy cái chén và bồn về."

Thấy Trầm Thiệu móc ra hai mươi đồng, gương mặt nam nhân nhất thời cười trừ, chịu khó tìm cái rương và cỏ kho, thậm chí còn giúp cậu xếp đồ thật gọn vào trong, dùng dây thừng cột chặt, "Nhóc con, mấy cái chén này là của ông nội tao để lại, mày đem về rồi, chắc chắn người lớn trong nhà sẽ thích." Vốn chỉ vứt đi những đồ không còn dùng nữa, kết quả gặp được nhóc con ngốc nghếch nhất định bỏ tiền ra mua, hắn mừng rỡ cầm lấy hai mươi đồng, nhiêu đây đã có thể mua được vài kg thịt rồi.

Người đàn ông thấy Trầm Thiệu khiêng cái rương có hơi quá sức, nhiệt tình giúp cậu gọi hàng xóm chạy xe ba bánh, giúp cậu trả giá, thấy Trầm Thiệu lên xe rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng không biết thằng nhóc phá của nhà ai, cầm mấy cái bồn nứt chén mẻ mà y như bảo bối, hắn cũng giấu chuyện này đi, miễn cho bị người ta nói hắn lừa tiền con nít.

Lấy được đồ rồi, Trầm Thiệu sợ trên đường về nhà lại làm hư đồ thành thứ không đáng một đồng, dứt khoát lên xe đi thẳng đến công ty mua bán đồ cổ vừa mở không lâu nhưng sau này lại rất nổi tiếng ở thành phố Phù Dung.

Những năm 90 đồ cổ mới bắt đầu phát triển, những năm về sau giá giao dịch ngày càng đẩy cao, tuy giá cả cũng không cao đến mức khủng khiếp như năm 2010, nhưng hiện tại một ít kẻ giàu có vì muốn khoe khoang thân thế, hận không thể mua một đống đồ cổ bày trong nhà, nên vẫn không hề thiếu người mua.

Hiện tại vì rất nhiều người không biết giá trị của đồ cổ, lại có những người như người đàn ông đang sửa nhà kia, thường xem đồ hư hỏng rồi bán đi, sau này, cũng không biết có bao nhiêu người hối hận bản thân cứ tưởng mình lúc đó đã gặp được món hời.

Trầm Thiệu tuy biết giữ món đồ đó đến năm 2010 sẽ càng được giá, nhưng hiện tại cậu không thể giữ kỹ đồ vật được, trên người lại thiếu tiền, đành phải ra hạ sách này.

Bước vào cửa công ty buôn bán đồ cổ, nhân viên nghiệp vụ bên trong thấy người mang đồ đến chỉ là một thằng nhóc, cứ cho rằng cậu trộm đồ nhà đem bán, không muốn cho cậu đăng ký. Nhưng khi nghe Trầm Thiệu nói trong nhà không còn người lớn, muốn đi học lại không có tiền, đều có chút cảm động. Khi thấy Trầm Thiệu đến cả hộ khẩu và ảnh tốt nghiệp tiểu học cũng lấy ra hết, tâm lý nghi ngờ dần dần dao động. Vì thế một nhân viên nghiệp vụ gọi điện thoại đến trường tiểu học của cậu, cũng không kể chuyện buôn bán của cậu, mà nói chuẩn bị giúp Trầm Thiệu một phần học phí, muốn biết tình huống thực tế của cậu một chút.

Học lớp chuyên, mẹ uống thuốc rầy tự sát, cha chạy theo người phụ nữ khác, để lại đứa con nhỏ xíu sống một mình qua ngày. Sau khi nhân viên nghiệp vụ biết những thông tin đó, mọi nghi ngờ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thông cảm tràn ngập. Có nữ nhân viên thấy Trầm Thiệu ốm yếu, còn lấy bánh quy của mình cho cậu ăn, sau đó đốc thúc người mời chuyên gia đến giám định những món đồ kia, nếu xác định đó là đồ thật, họ liền giúp rao bán với giá tốt nhất.

Chuyên gia giám định xong, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, vì mấy món đồ kia không chỉ là đồ thật, còn là vật của các quan lại của thời Tuyên Đức Minh triều, từ giới sưu tầm gốm sứ thanh hoa mới biết, thật sự là vật phẩm thượng đẳng được tán tụng.

"Ngày mai vừa lúc có chương trình đấu giá toàn quốc, lần này có rất nhiều ông chủ lớn đến từ Hongkong và Bắc Kinh, nếu cậu không vội, có thể ở lại thành phố hai ngày nữa, nếu như có thể bán đi cậu sẽ có tiền ngay." Nhân viên nghiệp vụ phụ trách đăng ký đồ cỗ thấy bộ dáng Trầm Thiệu nhu thuận, nhịn không được an ủi một câu, "Yên tâm đi, chuyên gia đã nói, tỷ lệ khá cao, nhất định sẽ có giá tốt."

Trầm Thiệu mĩm cười cảm kích với nhân viên nghiệp vụ, bộ dáng bưng ly sữa ra vẻ không nỡ uống. Bây giờ cậu là thằng nhóc không tiền không thế, liền cố tình để người khác biết sự tích bi thảm của mình cũng không mất thể diện, cha cậu làm mấy chuyện kia còn không ngại, chẳng lã cậu là người bị hại còn cảm thấy xấu hổ sao?

Quả nhiên bộ dáng Trầm Thiệu càng khiến nhân viên nghiệp vụ thương cảm, hơn nữa đồ vật của Trầm Thiệu là đồ thật, sau khi đấu giá họ có thể kiếm được một phần tiền hoa hồng, vì thế thái độ bọn họ đối với Trầm Thiệu càng nhiệt tình hơn, thậm chí còn sắp xếp cậu ở miễn phí tại khách sạn của công ty.

Trầm Thiệu không ở lại khách sạn mà bọn họ sắp xếp, mình tự mình tìm khách sạn gần đó, tuy rằng mắc một chút, nhưng được cái là khá an toàn.

Chiều hôm sau, cậu vừa bước vào công ty đồ cổ, liền được nhân viên nhiệt tình tiếp đón, nghe bọn họ nói xong, cậu mới biết đồ của mình được một ông chủ lớn ở Bắc Kinh nhìn trúng, vì thế đã chi ba mươi hai vạn mua lại.

Mức giá này vượt quá xa với so mong muốn của công ty, nên sau khi giao dịch thành công, khiến người phụ trách đón tiếp Trầm Thiệu cao hứng một lúc, dù sao khách hàng họ phụ trách mà bán hàng được giá tốt, bọn họ cũng được chia hoa hồng.

Ba mươi hai vạn?

Bản thân Trầm Thiệu cũng khá bất ngờ, cậu vốn tưởng bán được mười vạn đã rất tốt rồi, không ngờ thế mà kiến được hơn gấp đôi.

Đây là đâm trúng vận may lớn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc