TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Trước khi Trầm Thiệu rời huyện Bồng, còn dẫn Cố Ninh Chiêu đến thăm trường trung học thực nghiệm, mấy năm qua học sinh ở nông thôn trúng tuyển trường trung học thực nghiệm ngày càng nhiều, nên đã trùng tu lại mấy dãy ký túc xá, nhóm học sinh ở trọ cũng không cần dồn đến mười mấy người một phòng nữa.

Vốn bảo vệ trường cũng không cho họ vào trong, nhưng khi biết cậu chính là Trầm Thiệu - học sinh tiêu biểu nổi tiếng nhất của trường trung học thực nghiệm ở Hoa đại, lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng, chờ đến khi được phép thì mở cửa Trầm Thiệu vào.

Vì đang trong kỳ lễ Quốc khánh, trong trường cũng không có ai, Trầm Thiệu dẫn Cố Ninh Chiêu dạo một vòng ở trường xong mới nói: "Mấy năm qua, trường học cũng không thay đổi nhiều." Cậu chỉ cho Cố Ninh Chiêu căn phòng mình từng học, sau đó nói, "Chớp mắt đã bốn năm qua, thời gian trôi nhanh quá."

Cố Ninh Chiêu im lặng nhìn ngôi trường trong mắt cậu rất đơn sơ, từ nhỏ đến lớn cậu và Trầm Thiệu nhận được sự giáo dục khác nhau, ngay cả hoàn cảnh sinh sống cũng khác biệt quá lớn, nhưng cậu lại cảm thấy, Trầm Thiệu là một người rất xứng đáng với tâm tư của cậu.

Sau khi rời huyện Bồng, trong lòng Trầm Thiệu có chút mất mát khó diễn tả, cảm giác gần như luyến tiếc này làm cậu có chút lặng lẽ suốt đoạn đường, Cố Ninh Chiêu vốn không thích nói nhiều, nên nhiệm vụ gian khổ khuấy động bầu không khí liền rơi xuống đầu Trần Chương.

"Trầm thiếu, tôi thấy cam ở quê cậu rất nhiều, vị cũng rất ngon, cậu có từng nghĩ sẽ mở một nhà máy sản xuất thức uống ở đây không?" Hai ngày nay Trần Chương đặc biệt quan sát thị trường ở huyện Bồng, cam quýt là sản phẩm chủ yếu, vỏ mỏng mà ngọt, rất tiếc là giá cả thị trường quá thấp, thậm chí rất nhiều loại trái cây còn bán không được.

"Tôi cũng từng cân nhắc vấn đề này, bất quá đang trong thời kỳ phát triển Phong Đằng, tạm thời không thể quan tâm đến được," Trầm Thiệu cũng muốn làm gì đó cho quê hương, nhưng dù hiện tại trong tay cậu có tiền, nhưng chưa có người giúp, "Không biết chỗ anh Trần có quen biết nhân tài nào không?"

Trần Chương cẩn thận quan sát vẻ mặt Trầm Thiệu một chút, xác nhận cậu không nói đùa, mới nói: "Thật sự tôi có quen một giám đốc từng quản lý nhà máy trái cây của nhà nước, sau khi nhà máy kia đóng cửa vào năm ngoài, anh ta cũng về vườn. Bất quá anh ta làm cố vấn kỹ thuật thì được, còn quản lý nhà máy cậu vẫn nên tìm người khác thì tốt hơn."

Trầm Thiệu gật gật đầu: "Nói như vậy, chắc phải nhờ anh Trần liên hệ với anh ta giùm tôi, chỉ cần anh ta đồng ý, vấn đề lương bổng chúng ta có thể thỏa thuận." Nếu là người Trần Chương giới thiệu, Trầm Thiệu căn bản cũng không nghi ngờ, người cẩn thận như Trần Chương, nếu không chắc chắn, anh ta sẽ không tùy tiện lên tiếng.

"Nếu Trầm thiếu tin tôi, khi về đến Bắc Kinh tôi sẽ liên hệ với anh ta giùm cậu," Sự tin tưởng của Trầm Thiệu làm Trần Chương cũng vô cùng hưởng thụ, nên cũng giới thiệu với Trầm Thiệu một nhân tài quản lý, sau khi hai bên thỏa thuận kỹ càng về nguồn nhân lực và thiết bị sản xuất xong, Trầm Thiệu mới nhớ đến một việc tương đối quan trọng, chính là đăng ký thương hiệu công ty và tuyển dụng người.

"Đây đều là việc nhỏ," Trần Chương khoát tay nói, "Hiện tại đang hưởng ứng chính sách phát triển kinh tế, cậu về quê đầu tư, quan chức địa phương chắc chắn sẽ ủng hộ, không bằng trong thời gian này cậu cân nhắc kỹ càng về vấn đề kinh doanh của công ty, khi chuẩn bị công việc ổn thỏa rồi, những việc nhỏ cũng không cần cậu phải tự lo, chuyện khảo sát thị trường thì để người công ty phụ trách, cậu chỉ cần chỉ đạo đi hướng nào mà thôi."

Nếu chuyện gì cũng để ông chủ phải tự lo, vậy câu vĩnh viễn sẽ chỉ là một ông chủ nhỏ hoặc ở tầm trung, nếu muốn vươn cao, căn bản không có khả năng.

Trầm Thiệu gật đầu: "Khi ổn định các cấp quản lý ở công ty giải khát, tôi cũng có thể thả lỏng rồi."

Trần Chương vui vẻ gật đầu, xem ra Trầm thiếu là một người biết linh hoạt, người như vậy ở đâu cũng thấy được cơ hội, nếu không thể thành công, vậy chắc ông trời mù mắt rồi.

Xe vừa tiến vào thành phố Phù Dung, đã có người đến đón, khách sạn đã được đặt trước, Trầm Thiệu vừa bước xuống cửa khách sạn, nhìn hai chữ Hằng Hoành bằng vàng thiệt to trước cửa, mới nhớ ra vào sinh nhật Chu Trạch Vũ mình đã từng đến đây.

Họ vừa bước qua cửa, đã thấy một thanh niên tây trang trẻ trung đi về phía Cố Ninh Chiêu, phía sau y còn có thêm vài thanh niên, trên khuôn mặt mỗi người đều mang cười nhiệt tình.

"Cố thiếu, ngài đến rồi, vào đây vào đây, tôi đã đặt bàn ở phòng Quốc sắc, rất hân hạnh mời ngài dùng thử." Lưu thiếu cũng là thiếu gia thế gia có mặt mũi ở thành phố Phù Dung, đương nhiên là người đứng đầu trong nhóm người kia, y chú ý thấy bên cạnh Cố Ninh Chiêu còn có một người cùng tuổi, nhất thời chưa biết thân phận đối phương, nên chỉ khách sáo cười, rồi bày ra tư thế mời mọc.

Dù sao mấy năm trước y đã từng lĩnh giáo tính cách kiệm lời trầm mặc của Cố nhị thiếu Bắc Kinh này, cũng không trông cậy vị này sẽ chủ động giới thiệu với y.

"Đây là Trầm thiếu." Cố Ninh Chiêu nhàn nhạt nói một câu, rồi im luôn.

"Nguyên lai là Trầm thiếu, thất lễ thất lễ," tuy vẫn chưa biết Trầm thiếu này là nhân vật nào, bất quá Cố nhị thiếu đã mở miệng thay người nọ, cũng đủ để chứng minh thân phận người nọ đặt biệt, Lưu thiếu lập tức cười với Trầm Thiệu khách sáo hơn chút, "Mời Cố nhị thiếu, Trầm thiếu." Sau khi mời hai người, y lại cười cười với hai người đi theo sau Trần Chương cũng mở lời mời.

Phòng Quốc sắc của khách sạn Hằng Hoành là phòng VIP, người bình thường dù có tiền cũng không có tư cách vào, Lưu thiếu cố ý bày tiệc đón tiếp ở đây, cũng đủ chứng tỏ y tôn trọng Cố Ninh Chiêu.

Ăn xong bữa cơm, Trầm Thiệu ít nhiều cũng hiểu biết hơn về nhóm thiếu gia này, đơn giản mà nói chính là nhóm thiếu gia của những thế gia bậc nhất ở thành phố Phù Dung, hơn nữa mấy gia đình này đều mong muốn bước cao hơn, đương nhiên sẽ muốn lấy lòng Cố Ninh Chiêu xuất thân từ đại thế gia.

Cố Ninh Chiêu không thích uống rượu, nên bữa cơm này không có một giọt rượu, mặc dù trong đám người có người uống một chút, cũng không ai không thức thời uống quá nhiều.

Cơm nước xong, Trầm Thiệu đoán Cố Ninh Chiêu có việc cần thương lượng với vị thiếu gia họ Lưu kia, nên cậu nhờ lái xe chở cậu đến thăm thầy Đông Chính Hoa.

Một năm qua, Trầm Thiệu thường xuyên gọi điện thoại cho Đông Chính Hoa, tuy phần lớn thời gian của cuộc gọi, ngữ khí Đông Chính Hoa đều rất nghiêm khắc, nhưng từ việc đối phương không ngừng gửi đồ này đồ nọ cho cậu, cũng nhận ra được người thầy này cũng chỉ mạnh miệng mềm lòng mà thôi.

Đông Chính Hoa biết Trầm Thiệu mở công ty, thậm chí còn giới thiệu một vài chuyên gia với Trầm Thiệu, để cậu không biết gì thì có thể đến hỏi những người đó, ông chỉ không biết quy mô công ty của Trầm Thiệu lớn thế nào mà thôi.

Nên khi Trầm Thiệu cầm quà túi lớn túi nhỏ về thăm ông, ông không ngạc nhiên một chút, sau khi để người bạn già cất quà đi, liền bắt Trầm Thiệu cầm bút lông viết vài chữ cho ông xem, thấy thư pháp của cậu có tiến bộ mới hài lòng gật gật đầu, lại hỏi cậu vài vấn đề quốc học mới hỏi: "Mở công ty thế nào, có thuận lợi không?"

Trầm Thiệu gật gật đầu: "Tình hình cũng không tệ lắm, có vài người bạn giúp đỡ, công việc ít đi nhiều."

"Ừ," Đông Chính Hoa nghe như vậy mới hoàn toàn yên tâm, "Bạn bè giúp đỡ là chuyện tốt, bất quá ân tình của bạn con phải ghi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được làm kẻ vô ơn."

Trong lòng Đông Chính Hoa, Trầm Thiệu giống như con ông, hơn nữa Trầm Thiệu mồ côi, ông là người đi trước cũng nhịn không được phải nói thêm một chút, miễn cho Trầm Thiệu sau này lạc lối.

Trầm Thiệu cũng biết thầy quan tâm mình, liền nghiêm túc lắng nghe, đến khi Đông Chính Hoa nói xong, mới trả lời: "Con để cho bạn mo64u người hai phần cổ phần công ty."

"Ừ, như vậy cũng được, không nhiều không ít cũng không tổn thương tình cảm," Đông Chính Hoa vỗ vỗ đôi vai rắn chắc của Trầm Thiệu, "Sau này khi tài sản của con hơn triệu, cũng đừng cảm thấy tiếc rẻ khi mất mấy phần trăm cổ phần, con phải hiểu rằng, nếu không có những người bạn đó, ngay cả cơ hội để tài sản hơn triệu cũng không có."

"Cám ơn thầy, con ghi nhớ."

Đông Chính Hoa biết Trầm Thiệu là người có lương tâm, nên khi Trầm Thiệu hứa rồi, ông cũng không tiếp tục đề tài đó nữa, dù sao rèn sắt cũng không cần búa tạ, đã hư rồi có rèn lại cũng vô dụng mà thôi.

"Con là đứa hiểu chuyện, đừng nói thầy nhiều lời, con ở một mình, nhất định phải quan tâm bản thân thật tốt, tiền tài đều là vật ngoài thân, không có sức khỏe, có tiền nhiều cũng vô ích, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình," Đông Chính Hoa thở dài, "Nếu con không chăm sóc bản thân tốt, không chỉ có lỗi với chính mình, mà còn có lỗi với sự quan tâm của chúng ta với con."

Nghe được những lời tim Trầm Thiệu ấm áp, sau đó tiếp tục thành thành thật thật nghe thầy dạy bảo.

Hai thầy trò nói chuyện rất vui vẻ, đến khi bà bạn già của Đông Chính Hoa - bà giáo Ninh dọn thức ăn lên, thấy hai người còn đang nói chuyện về nhân sinh, bật cười: "Tôi thấy hai người có nói đạo lý nhiều hơn nữa, cũng không no bụng được, Tiểu Thiệu nhanh đi rửa tay ăn cơm đi con."

"Hắc, tôi nay cô con đặc biệt nấu canh cá đậu hũ và thịt viên sốt tương đỏ, thằng nhóc con có lộc ăn, ngày thường chỉ có hai người chúng ta ở nhà, bà ấy cũng lười nấu," Đông Chính Hoa rửa tay xong, rót cho mình nửa ly rượu, uống một hớp, không đợi được nữa cầm đũa nếm thử, sau đó giơ ngón cái với bà giáo Ninh nói, "Vợ ơi, tay nghề của bà quá tuyệt vời."

"Đừng tưởng dùng cách vụng về vậy để lấy lòng tôi, tôi sẽ nấu nhiều canh chân giò cho ông," Bà giáo Ninh bưng một chén canh đầy, sau đó nói, "Cũng không tự nhìn mình bao nhiêu tuổi rồi, dầu mỡ như vậy phải ăn ít đi."

Trầm Thiệu mỉm cười nhìn thầy cô đấu võ mồm, trong lòng có chút hâm mộ vô cùng, nếu hai vợ chồng sau này già đi rồi có thể giống thầy cô như bây giờ, quả thực không còn gì nuối tiếc.

Có đôi khi một hai năm thì không khó, nhưng khó chính là vài chục năm lại đều như vậy, đó gọi cuộc sống viên mãn, tình cảm nhạt phai bất quá cũng chỉ là kiếm cớ mà thôi, tình cảm chân chính phải giống như thầy cô nương tựa lẫn nhau, cùng nắm tay nhau đến già.

Yêu mà không thể bên nhau cả đời, thì đó đâu gọi là yêu?

Ăn xong một bàn thức ăn phong phú, Trầm Thiệu lưu luyến tạm biệt thầy cô, sau khi bước xuống một tầng lầu, còn nghe giọng bà giáo Ninh dặn với theo phải giữ gìn sức khỏe, ở ngã rẽ cậu nhô đầu ra, liền nhìn thấy bà giáo duỗi đầu nhìn xuống, tuy thầy Đông đứng bên cạnh không nói gì, nhưng Trầm Thiệu vẫn có thể thấy ông đang ngóng cổ qua vai bà giáo Ninh.

"Thầy cô, mọi người yên tâm, sau khi về đến Bắc Kinh con sẽ gọi điện thoại cho hai người, hai người ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, chờ đến kỳ nghỉ đông con lại về thăm." Trầm Thiệu khoát khoát tay với thầy cô, mới tiếp tục bước xuống, cậu biết hai ông bà chắc chắn vẫn sẽ đứng đó nghe tiếng bước chân của cậu, trong lòng vừa luyến tiếc lại vừa vui mừng.

Khi bạn một mình ở bên ngoài vẫn còn có người lo lắng cho sức khỏe của bạn, có người để bạn báo bình an, đây là chuyện hạnh phúc của đời người.

Đời trước cậu đã từng đọc thấy một câu trên mạng, đại ý là thảm thương nhất của đời người không phải có không có tiền, mà thảm thương nhất chính là vào những ngày lễ tết cũng chỉ có tổng đài 1080 nhớ đến bạn, cũng chỉ có tổng 1080 vào mấy ngày đầu tháng quan tâm bạn còn tiền hay hết.

...

Chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân Trầm Thiệu, bà giáo Ninh mới nuối tiếc nói: "Đứa nhỏ này ở ngoài một mình, tuy rằng có cao lớn hơn, nhưng thịt lại không thấy nhiều hơn."

Đông Chính Hoa khoát tay: "Nó lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết tự chăm lo cho mình, bà đừng nói mò."

"Nói mạnh miệng quá, hôm trước là ai người quảng cáo tên thuốc bổ gì đó tốt, liền chạy đi mua hai hộp thiệt to gửi Tiểu Thiệu, là ai lúc giao thừa ngồi canh điện thoại chờ Tiểu Thiệu gọi, trễ một chút đã đứng ngồi không yên?" Bà giáo Ninh hừ nhẹ một tiếng, "Mình như vậy, còn đi cười người khác."

Đông Chính Hoa:...

Nguyên tắc vợ chồng thứ nhất: vĩnh viễn không so đo với phụ nữ có trí nhớ quá tốt, vì sâu trong bộ não của các nàng vĩnh viễn sẽ mở ra một cánh cửa kỳ lạ, ai cũng sẽ không biết được một ngày nào đó các nàng sẽ kéo từ đó ra những chuyện mà bạn đã quên béng đi mất.

Nguyên tắc vợ chồng thứ hai: Vĩnh viễn không tranh luận đúng sai với phụ nữ, đến cuối cùng bạn sẽ phát hiện ra, sai chắc chắn là bạn. Vì mỗi khi phụ nữ biện luận, đều trở thành một luật sư tài ba của thế giới, dưới sự điều tra tài tình của các nàng, tất cả những phản đối đều trở thành bong bóng nước.

Ông giáo Đông có trí nhớ không tốt thành bọt nước im lặng dưới cơn sóng lảm nhảm của vợ mình, theo sau bà vợ vào trong già, lại còn ngoan ngoãn đóng chặt cửa.

...

"Nhị thiếu, trước khi Trầm thiếu nói đến thăm thầy giáo, tối khuya mới về." Trần Chương nhìn đồng hồ, "Nếu không thì cậu xem TV, chút nữa là Trầm Thiệu trở về rồi." Ngài cứ ngồi đợi như vậy, y cũng có chút chột dạ a.

Cố Ninh Chiêu nhìn y một cái, lấy tay lật một trang sách chưa từng được đọc, sau đó lại tiếp tục ngồi thẳng, nữ chính trong TV khóc đến thảm thương, cậu nhìn mà ngay cả ánh mắt cũng không chớp.

Nhìn thấy nhị thiếu như vậy, Trần Chương cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, dứt khoát bước ra khỏi phòng, ra ngoài phòng khách ngồi, mở TV ở đó lên xem.

Lưu thiếu xếp cho họ một phòng VIP, nên có hai phòng đặc biệt thông nhau, muốn xa ho cũng có, muốn rộng rãi cũng có luôn.

Trầm Thiệu gõ cửa phòng Cố Ninh Chiêu, mở cửa cho cậu là Trần Chương, cậu còn đang định hỏi Cố Ninh Chiêu đang làm gì, đã thấy Cố Ninh Chiêu không nhanh không chậm từ bên trong đi ra, nét mặt vẫn không thay đổi.

"Về rồi?" Cố Ninh Chiêu ngồi xuống cạnh cậu, tầm mắt quét qua khuôn mặt cậu một cái, sau đó đoan đoan chính chính xem TV.

"Ừ, ăn tối chưa?" Trầm Thiệu cũng nhìn theo, đây không phải là bộ phim hài nổi tiếng sao, biểu tình Ninh Chiêu nghiêm túc như vậy, cậu còn tưởng cậu ấy đang xem phim kinh dị.

"Ăn rồi," Cố Ninh Chiêu nghiêng đầu nhìn lại cậu, "Chưa ăn?"

"Tôi cũng ăn rồi, đến bây giờ vẫn còn no căng," Đời trước cậu là đầu bếp, nhưng cậu không thích những món ăn trong nhà hàng khách sạn, ngược lại thích món ăn mang theo vị gia đình, đáng tiếc đời trước không vợ không con, trong nhà chỉ có một mình, cái gọi là món ăn gia đình thông thường cũng mất đi ý nghĩa của nó.

Cố Ninh Chiêu nghe vậy yên tâm gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình TV, ánh mắt nghiêm túc, biểu tình nghiêm túc.

Trầm Thiệu:...

Trần Chương liếc mắt qua Cố Ninh Chiêu, đối với tính cách của nhị thiếu, nhà họ cũng bất đắc dĩ, rõ ràng vừa nãy vẫn luôn chờ Trầm Thiệu về, kết quả người đã về, y lại không nói câu nào. Còn lấy ánh mắt nghiêm túc như vậy xem phim hài, không phải y nghi ngờ, chứ Nhị thiếu à, ngài xác định ngài thật sự đang xem phim sao?

Thầm thở dài một tiếng, Trần Chương rốt cuộc có thể lĩnh hội được cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhị thiếu, tình cảm là phải có giao lưu, chứ không phải thái độ "đoán đi" đâu.

Ngài cứ tiếp tục như vậy, sau này làm sao có bạn gái đây?

Có lẽ... lấy thân phận nhị thiếu, không cần theo đuổi bạn gái, mà là phụ nữ theo đuổi cậu?

Nghĩ vậy Trần Chương thở dài một hơi, ít ra chuyện trọng đại của đời người, có thể không cần quá lo lắng.

~oOo~

Bình luận

Truyện đang đọc