TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Một bữa ăn đầy ngượng ngập, Dương Hoành Cường vô cùng hối hận vì đã gọi cho Trầm Thiệu, y vốn nghĩ mọi người lâu rồi không gặp nhau, có thể liên hệ với bạn học một chút, coi như tìm một vài chuyện để Trầm Thiệu bớt căng thẳng, ai ngờ được những người bạn đã từng rất quen thân với Trầm Thiệu nay đã thay đổi rất nhiều, nói là giao lưu tình cảm với Trầm Thiệu, không bằng nói là đang nịnh bợ Trầm Thiệu.

Y biết nếu không phải do mình gọi điện thoại, Trầm Thiệu sẽ không từ Bắc Kinh xa xôi gấp rút trở về tham dự buổi họp mặt này, kết quả buổi họp mặt vui vẻ hòa hợp, đã âm thầm lặng lẽ biến thành như vậy. Dương Hoành Cường biết, sau khi lớn lên bước vào đời người nào cũng sẽ thay đổi, nhưng nhìn những người bạn của mình trở thành người như vậy, trong lòng y vẫn vô cùng khổ sở, giống như tưởng rằng trong sáng như ánh trăng, nhưng thực tế đã đầy tia máu.

Lúc thanh toán, vài người bạn từ chối Trầm Thiệu trả tiền, nhao nhao tỏ vẻ Trầm Thiệu từ Bắc Kinh trở về, sao họ để cho Trầm Thiệu trả tiền được. Còn Trầm Chính Dương vốn nói mời khách, ngược lại không tranh giành với họ, hắn khoanh tay nhìn xung quanh tranh nhau trả tiền, sau đó khi ra khỏi cửa nhà hàng, lại nhìn cả đám lại tranh nhau chụp hình với Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, khuôn mặt lộ ra nụ cười châm chọc.

Những người đó mấy ngày trước còn vo ve quanh mình, bây giờ Trầm Thiệu xuất hiện, lại xun xoe nhào đến, thật sự buồn cười.

Bất quá thái độ Trầm Thiệu không ngờ lại rất tốt, từ đầu đến cuối đều cười cười cùng chụp ảnh với họ, không tỏ ra chút ngạo mạn nào, khiến cả đám trừ bỏ tâng bốc thái quá, cũng có thêm hảo cảm. Có ví dụ phản diện Trầm Chính Dương trước đó, thái độ của Trầm Thiệu có thể nó là gần gũi hòa ái.

Sau khi chụp hình xong, mọi người lại kéo đến KTV nhà Trầm Chính Dương mở, tiếp tân là hai thanh niên nam nữ trẻ đẹp, nhìn thấy thiếu gia Trầm Chính Dương, lộ ra nụ cười nhiệt tình tiếp đón nhóm người.

Phòng đã được đặt trước, ngay cả trái cây thức ăn vặt này nọ, đều chọn loại ngon nhất đem vào, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đều không uống rượu, nên chỉ ăn trái cây và các món vặt, nghe mọi người hát bằng giọng không được gọi là hay lắm.

"Trầm Thiệu, cạu và Cố nhịn thiếu muốn hát bài gì?" Dương Hoành Cương rống xong một ca khúc không đủ ngũ âm, uống một hơi hết ly nước rồi hỏi cậu, "Tôi chọn cho cậu."

"Hơn hai năm nay không quan tâm đến ca nhạc lắm." Trầm Thiệu quay sang nhìn Cố Ninh Chiêu, lấy vai huých vai y, "Có muốn hát không?"

Vẻ mặt Cố Ninh Chiêu hơn ngẩn ra, y nhìn Trầm Thiệu lắc lắc đầu.

Lúc này, người xung quanh cũng nhao nhao bắt hát.

"Đúng đó, chúng tôi đã từng xem tiết mục biểu diễn của anh Thiệu trên TV, bất quá chưa từng nghe cậu hát, hát một bài, một bài thôi."

Bạn học nữ đều vỗ tay khen ngợi, vừa cười vừa năn nỉ Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu song ca.

"Người ta hát thì muốn nghe thêm, tôi hát sẽ muốn bệnh, các cậu chịu để tôi đầu độc, tôi cũng thử một bài." Trầm Thiệu không chọn tình ca này nọ, chỉ chọn một bài mang ý nghĩa "Anh em".

"Trở thành anh em trong kiếp này

Kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn muốn thành anh em với cậu."

Trầm Thiệu hát cũng không quá hay, nhưng so với giọng hát nghiệp, cũng không tệ, mấy nữ sinh bị mấy bài hát không đủ ngũ âm tra tấn lên xuống, đột nhiên nghe Trầm Thiệu hát, nhất thời như được giải thoát, đều vỗ tay khen Trầm Thiệu.

Cố Ninh Chiêu bưng ly nước, biếng nhác dựa vào sofa, nghe tiếng vỗ tay của mấy nữ sinh, thẫn thờ nghiêm túc liếc nhìn các cô gái một cái, đặt ly nước trong tay xuống, vô cùng tự nhiên khoát tay lên vai Trầm Thiệu.

Nhận thấy trên vai mình có thêm một cánh tay, Trầm Thiệu vừa hát vừa cười với Cố Ninh Chiêu, hoàn toàn không để ý đến động tác của y, thậm chí còn thuận tay bưng ly nước của Cố Ninh Chiêu lên uống một hớp.

Dương Hoành Cường ngồi bên cạnh hình động tác của hai người họ, có chút ganh tỵ mím môi, năm đó y và Trầm Thiệu cũng không thân thiết được như vậy, quả nhiên ở chung phòng ký túc xá rất có ích trong việc xúc tiến tình cảm anh em. Đáng tiếc những năm cấp hai, Trầm Thiệu lại không ở trong ký túc xá trường.

Hát hết một bài, Trầm Thiệu được mọi người vỗ tay khen như sấm, cậu đặt micro xuống, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Đã trễ thế này rồi sao?"

Ánh mặt mọi người liếc qua đồng hồ trên cổ tay y, đồng hồ nam hàng hiệu quốc tế, nghe nói sản phẩm tầm trung đã hơn vạn đồng, chiếc đồng hồ này còn khảm thêm này nọ, không biết giá trị như thế nào?

Qua tối nay, họ đã nhận thức sâu sắc rằng, Trầm Thiệu đang ngồi cùng họ, đã là người của một thế giới khác, dù cậu lịch sự thân thiết lại không cố tình tỏ ra giàu có, nhưng đối với họ, những món đồ Trầm Thiệu đang có, đã là thứ mà họ không dám mơ đến.

"Như vậy, tôi cũng phải tạm biệt, sáng mai còn đến thành phố Phù Dung, nên tối nay phải đi ngủ sớm. " Trầm Thiệu đứng lên cầm ly nước trên bàn uống cạn, "Hôm nay khó có cơ hội gặp nhau, tôi lấy nước thay rượu, mời mọi người, chúc mọi người trời cao biển rộng, thuận buồm xuôi gió."

"Cám ơn," Bạn học Giáp đứng lên, cầm ly lên nói, "Tôi cũng chúc cậu sau này mọi việc thuận lợi, tất cả đều là bạn, sau này có duyên gặp lại hay không, nhưng vẫn luôn hy vọng mọi người đều hạnh phúc."

Dù bây giờ càng ngày cậu càng có thế lực, nhưng năm đó mọi người hăng hái trên sân bóng rổ, những năm tháng cùng đùa giỡn, quả thật là khoảng thời gian cậu khó có thể quên được.

"Cậu ta nói rất đúng, tôi cũng chúc mọi người sau này thăng tiến nhanh chóng, an cư lạc nghiệp." Bạn học Ất cũng đứng lên, nụ cười ngạo nghễ nói, "Chỉ cần sau này chúng ta cố gắng phấn đấu, sẽ được hồi báo."

Buổi họp mặt dù có hỗn loạn, nhưng trong khoảng khắc này, lời họ nói đều là lời thật tâm.

Họ vẫn còn trẻ, dù đã nhận ra xã hội phức tạp, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn kỳ vọng một tương lai tốt đẹp.

...

Trong bên trong bước ra ngoài, nhiệm độ lập tức xuống thấp, Trầm Thiệu vội đeo khăn quàng cổ lên, sau đó nói với Dương Hoành Cường, "Chờ sau khi cậu khai giảng, có thời gian thì đến chỗ tôi chơi."

"Được a, chỉ cần cậu đừng bắt tôi phải đặt lịch hẹn trước là được." Dương Hoành Cường cười cười nói, "Sáng mai mấy giờ cậu đi, mẹ tôi nghe cậu về, cố tình để dành cho cậu một phần sườn khô và thịt khô, để tôi nhờ người đưa đến cho cậu."

"Sao lại như vậy được, bất quá thịt khô dì làm..." Trầm Thiệu ngượng ngùng xoa tay cười nói, "Để tôi cùng về với cậu, cũng lâu rồi tôi chưa gặp dì và chú."

Mấy người cuòi nói đi xuống cầu thang, thấy một phụ nữ trung niên gọi tên Trầm Chính Dương, nhìn thấy họ liền hỏi thăm, khi mắt bà lướt đến Trầm Thiệu, có chút xấu hổ.

Trương Xuân Lan nhìn Trầm Thiệu - đại diện của nhân tài - trước mắt, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện bà cùng chống đến trường gây khó dễ đứa nhỏ, trong nhất thời không biết phải nói gì, đành gượng cười một cái.

"Thím Trương, đã lâu không gặp." Trầm Thiệu gật đầu chào một tiếng, giống như quý công tử trong phim, vừa tao nhã vừa xa cách.

"Tiểu Thiệu a." Trương Xuân Lan thường ngày rảnh rỗi cũng hay xem TV, hóng chuyện nọ chuyện kia, nên tiền đồ của Trầm Thiệu hiện tại, bà cũng nghe nhắc đến, nên trước mặt Trầm Thiệu, bất giác có cảm giác mình thấp hơn người ta.

Dương Hoành Cường nhíu mày, y còn nhớ chuyện hai người đến trường làm khó Trầm Thiệu, không phải là khinh Trầm Thiệu mồ côi đó sao, nếu không vì Trầm Thiệu có thành tích tốt, với tình hình gia đình Trầm Chính Dương lúc đó, không chừng Trầm Thiệu sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn nữa.

Cả nhà Trầm Chính Dương đều sợ Trầm Thiệu sẽ trả thù, nhưng thực tế với thân phận Trầm Thiệu, căn bản không có tinh lực chơi trò ân oán tình cừu với họ, huống chi nếu bị người khác biết cả gia đình này từng đắc tội với Trầm Thiệu, chỉ cần Trầm Thiệu nhíu mày, đương nhiên sẽ có người đang muốn lấy lòng Trầm Thiệu hoặc Cố gia đến đối phó với họ, vốn không cần đến Trầm Thiệu ra tay.

Trương Xuân Lan thấy thái độ của Trầm Thiệu, nhất thời không đoán được suy nghĩ của cậu, đành nhìn theo Trầm Thiệu ra khỏi cửa KTV, sau đó bị phóng viên đã đợi ở đó từ bao giờ vây xung quanh.

Tin Trầm Thiệu quay về huyện Bồng, đã sớm truyền ra ngoài, nên phóng viên đài truyền hình liền thăm dò tin tức kỹ càng, sau đó đóng đô ngoài KTV chuẩn bị phỏng vấn nhanh, khi họ thấy đi theo sau còn có Cố Ninh Chiêu, giật mình có cảm giác mua một tặng một.

Bất quá phóng viên ở huyện Bồng không giống đài truyền hình quốc gia, cũng không dám hỏi lan man, chỉ hỏi vài câu theo quy định, liền cung kính nhìn Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu bước lên chiếc BMW hơn trăm vạn kia rời đi.

Cả tối hôm đó Trầm Thiệu đến thăm nhà Dương Hoành Cường và hai cậu của ình xong, sáng sớm hôm sau liền chạy về thành phố Phù Dung, cậu không biết chuyện mình quay về huyện Bồng không chỉ được phát sóng ở đài truyền hình huyện, mà ngay cả đài truyền hình thành phố cũng phát sóng đoạn phỏng vấn này.

...

"Tối nay tôi muốn đến spa, sẽ không ăn cơm." Cao Nhã Cầm xách túi mới mua, mắt nhìn ông chồng đang ngồi trên sofa xem tin tức, đạp giày cao gót ra ngoài.

Trầm Tuấn Kỳ cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng, cho đến khi tiếng đóng cửa bên ngoài truyền vào, chân mày mới giật giật. Hắn cầm remote trên bàn lên, vừa bấm điện thoại, vừa đổi kênh.

"Alo, là tôi." Đầu dây bên kia bắt máy, hắn ngừng chuyển kênh, bắt đầu hẹn ngày giờ nơi chốn gặp mặt với cô gái bên kia.

"Vì huyện Bồng là quê của cậu, nên cậu quyết định đầu tư phải không?"

Nghe địa danh quen thuộc, Trầm Tuấn kỳ Nhíu mày nhìn lên màn hình TV, không ngờ lại thấy được người quen, là cậu thanh niên hay đi cùng Cố nhị thiếu.

"Nửa nguyên nhân là vì như vậy, nguyên nhân khác nữa là huyện Bồng non xanh nước biếc, cấu tạo và tính chất đất đai và nguồn nước rất tốt, sản xuất nước giải khát lại càng phụ hợp với lối sống lành mạnh, nên đối với tôi, xây dựng nhà máy ở đây, là một công đôi việc."

Hóa ra thằng nhóc Trầm thiếu này là người huyện Bồng. Cái nơi khỉ ho cò gáy, thế nhưng có thể nuôi được một người như thế, thật sự là tổ tiên phù hộ rồi.

"Nghe nói tháng trước cậu còn quyên góp hai mươi vạn cho Trầm gia thôn sửa đường, hai mươi vạn không phải khoản tiền nhỏ, vì sao cậu lại quyết định bỏ ra số tiền lớn như vậy?"

Trầm Gia Thôn?

Huyện Bồng chỉ có một Trầm gia thôn, hắn đương nhiên biết đó là nơi nào, mấy năm nay, đó là nơi bản thân hắn không muốn nhắc đến, chẳng lẽ thằng nhóc này là người của Trầm gia thôn? Khó trách hắn nhìn thấy quen quen, có thể trước khi hắn bỏ đi đã từng gặp, nhưng trẻ con lớn lên sẽ thay đổi, hắn không nhận ra cũng bình thường.

Bất quá, đến tột cùng là con nhà ai mà nuôi hay vậy? Nhớ đến thằng con trai Trầm Thiên Lương của mình, hắn nhịn không được thở dài, nếu hắn có một đứa con có tiền đồ như vậy, không chừng ngủ cũng có thể cười tỉnh.

Lúc Trầm Gia Duyệt từ trên lầu đi xuống, suy nghĩ Trầm Tuấn Kỳ lóe lên, lập tức như thuận miệng hỏi: "Gia Duyệt, người bạn học kia của con, ba gặp nhiều lần, mà vẫn chưa biết tên."

- - -

Chú thích:

Về cái tên Trầm Thiệu và cách gọi Trầm thiếu, phát âm gần giống nhau, nên ngay từ đầu gã Trầm Tuấn Kỳ này đã không nghĩ gì đến con gã. Lúc nghe tin tức ổng cũng không nghĩ đến luôn. Chỉ hơi nghi ngờ rồi mới hỏi tên căn kẽ mà thôi. 

Nếu đọc kỹ, mọi người sẽ thấy má Ảnh nhắc rất nhiều lần về 2 cách gọi này, bả tự nói là "cái tên chiếm tiện nghi người khác" đó.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Có lẽ dành thời gian để làm hết Trọng lai nhất thứ xong mới quay qua làm tiếp Thiên sư. Bỏ Thiên Sư cũng khá lâu, mà làm cứ xen giữa Trọng lai nhất thứ thì văn phong ko ổn định.

Vậy đi.

Bạn Mộc đang bị ghiền võng du, trinh thám... và ghiền làm biếng a ~~~ càng ngày càng làm biếng ~~~

Cả nhà nghỉ lễ vui vẻ.  Các em học sinh, sinh viên có một năm học mới thuận lợi nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc