TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Nhiệt độ buổi tối ở Hawaii thấp hơn mấy độ so với ban ngày, Trầm Thiệu kéo kéo tay áo khoác mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nghe tiếng sóng biển xa xa, đột nhiên hiểu được vì sao người ta thích du lịch đảo Hawaii. Đương nhiên, trước tiên là vì không có quá nhiều người, nếu không thì sẽ thành ngắm người chứ không còn là ngắm cảnh nữa.

Ở xa xa, có vài chàng trai cô gái đang đùa giỡn trên bờ cát, lần này nhóm Trầm Thiệu đến đây thi đấu, không thể đi lung tung, nhưng từ xa nghe được tiếng nô đùa, vẫn có chút xao động.

Trầm Thiệu thấy Mẫu Văn Hoa liếc nhìn bãi biển mấy lần, bất quá cũng chỉ liếc rất nhiều lần mà thôi.

"Các vị tuyển thủ thân mến, ngày mai khi cuộc thi chính thức bắt đầu, sau chín giờ tối, không được tự ý ra khỏi căn hộ của đội, tôi tin rằng mọi người nhất định có thể tuân thủ quy định này, đúng không?" David vỗ tay một cái, tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên thu hút mọi ánh nhìn, trong mắt mọi người nụ cười quá cỡ của David, một chút cũng không đẹp, "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúc mọi người một buổi tối tuyệt vời."

Trầm Thiệu cảm thấy, trong nhiều cảnh phim kinh dị, nhóm diễn viên chính khi bước vào trong một pháo đài cổ, nghe được câu này, thường thường sẽ có được một đêm vô cùng kinh hoàng, nặng thì chết, nhẹ thì thần kinh không bình thường.

Nên khi David vừa nói xong, trong đầu Trầm Thiệu liền cảm thấy lạ lạ, cậu lướt nhìn vẻ mặt những người khác vẫn như thường, không nói gì nữa.

Khi nhóm bốn người họ về đến căn hộ của mình, Trầm Thiệu cởi áo khoác treo lên móc áo trong phòng, bước ra ngoài thấy trong phòng tắm có người, liền ngồi xuống sofa trong phòng khách, mở TV xem. Đáng tiếc toàn là kênh có thu phí, cậu tùy tiện chọn một kênh công cộng, ngồi nhìn cô gái trong TV dùng hành động khoa trương diễn tả gì đó.

"Uống một ly không?" Mẫu Văn Hoa từ trong phòng bước ra, đưa cho Trầm Thiệu một hộp nước dừa, ngồi xuống bên cạnh Trầm Thiệu, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn Trầm Thiệu nói, "Trước đây tôi từng nghe nhắc đến cậu."

"Nghe được chuyện gì?" Trầm Thiệu nhận hộp nước dừa, lưu loát mở nắp uống một hơi, sau đó kéo kéo nơ cổ áo, lười biếng dựa vào thành ghế sofa, "Chắc không phải nói dáng vẻ tôi đẹp trai quá đi?"

"Ở Bắc Kinh cũng không thiếu người đẹp," Mẫu Văn Hoa cười cười, nắm chiếc hộp trong tay cười, "Nhà tôi cũng có chút địa vị ở Bắc Kinh, lúc trước vì Đại thiếu Cố gia cũng học Kinh đại, gia đình tôi cũng nghĩ Nhị thiếu sau này cũng sẽ vào Kinh đại, nên khi điền nguyện vọng đại học, tôi đã ghi Kinh đại."

Cậu trai trẻ à, cậu đang nói thẳng với tôi rằng, gia đình cậu muốn lấy lòng Cố gia, thật sự không có vấn đề gì hết phải không?

Trầm Thiệu không nói, chỉ mỉm cười nhìn Mẫu Văn Hoa, chờ y nói tiếp.

"Năm ngoài, nhóm Bắc Kinh chúng tôi nghe được tin có một thằng nhóc rất thân với Nhị thiếu Cố gia, hơn nữa còn không biết từ nơi nào nhảy ra, nên lúc đó rất nhiều người đều ngạc nhiên. Bất quá, vì có Cố gia ở đó, ai cũng không dám truy tìm xuất thân của cậu, chúng tôi chỉ biết xuất thân của cậu bình thường, cha mẹ đều mất, nhưng thành tích vô cùng ưu dị, lại còn là ông chủ một công ty viễn thông mạng rất phát triển." Mẫu Văn Hoa nói đến đây, nụ cười có chút bỡn cợt, "Cậu có biết những thiếu gia thế gia ở Bắc Kinh gọi cậu như thế nào không?"

Trầm Thiệu nhướng mày: "Gọi thế nào?"

"Cố gia Trầm thiếu."

Trầm Thiệu: "..."

Cậu cảm thấy cách gọi vậy cũng không tốt đẹp gì, vội ho một tiếng: "Thiếu gia thế gia mấy người cũng rất động não."

"Ở Bắc Kinh ai mà không biết Nhị thiếu Cố gia rất khó tiếp cận, có thể làm cậu ta mở miệng quả thực là vinh hạnh cực đại, chứ đừng nói làm bạn với cậu ta." Mẫu Văn Hoa thở dài, nhíu mày nói, "Cậu không biết lúc tôi vừa tiếp xúc với cậu, trong lòng sợ tới mức nào đâu. Cố nhị thiếu cùng một chỗ với cậu, và Cố nhị thiếu trong truyền thuyết giống như hai người khác nhau."

"Cậu cũng nói là trong truyền thuyết," Trầm Thiệu nghiêng nghiêng đầu, "Bản tính con người luôn thích tô điểm năng lực của đối tượng được đồn đãi thật đẹp, mà người đó có bộ dáng thật sự ra sao, có lẽ không mấy người quan tâm, cái họ muốn, là cung cấp những câu chuyện về đối tượng họ đàm luận lúc trà dư tửu hậu mà thôi."

Mẫu Văn Hoa cứng họng nghe Trầm Thiệu nghiêm túc giải thích, đột nhiên không còn muốn nói cho cậu biết, ở Bắc Kinh không ai dám thêm mắm dặm muối những tin đồn về Cố gia nhị thiếu, luôn cảm thấy nếu như nói nhiều quá, sẽ xảy ra những chuyện không hay.

"Các cậu đang làm gì ở đây?"

Nhìn đi, may mà y không nhiều chuyện, nếu không thì chuyện không hay đã xảy ra.

Mẫu Văn Hoa quay đầu lại, Cố Ninh Chiêu đang dựa vào khung cửa, áo khoác và cravat đã cởi ra, hai nút áo trên cùng đã cởi, nhưng dù bộ dáng có thế nào đi nữa, vẫn luôn khiến người ta cảm thấy bộ dáng của Cố Ninh Chiêu rất khí thế.

"Nhị thiếu." Mẫu Văn Hoa đứng lên khỏi sofa, hơi mất tự nhiên nhích nhích qua một bên, động tác theo bản năng này làm Trầm Thiệu thấy kỳ lạ, đến tột cùng địa vị của Cố Ninh Chiêu ở Bắc Kinh cao như thế nào?

"Ừm." Cố Ninh Chiêu khẽ gật đầu, ngồi xuống chỗ Mẫu Văn Hoa vừa ngồi, sau đó lén nhích nhích người sang bên trái, dời chỗ gần với Trầm Thiệu đang ngồi bên trái hơn một chút.

"Nhị thiếu, mời uống," Mẫu Văn Hoa lấy một hộp nước ra, đặt xuống trước mặt Cố Ninh Chiêu, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cẩn thận nhìn Cố Ninh Chiêu nói, "Nhị thiếu, cuộc thi ngày mai chúng ta có cần chú ý gì không?"

Cố Ninh Chiêu nghiêng đầu nhìn Trầm Thiệu, Mẫu Văn Hoa đành phải nhìn theo.

Dưới ánh mắt của hai người nọ, ngụm nước dừa Trầm Thiệu mới uống bị nghẹn hơn nửa, thật vất vả mới nuốt xuống, sau đó nói: "Không phải đã nói trước rồi sao, cuộc thi lần này là thể hiện bản thân, ngày thường chúng ta như thế nào, thì cứ như thế đó."

Khuôn mặt Mẫu Văn Hoa như bừng tỉnh: "Trầm thiếu cao kiến."

Trầm Thiệu liếc mắt nhìn Mẫu Văn Hoa, cậu cảm thấy mình nên xem xét kỹ lần nữa nhóm thiếu gia thế gia Bắc Kinh này, loại hành vi không có khí tiết này, thật sự các thiếu gia thế gia nên có sao?

Tuy nói nam tử hán đại trượng phu co được giãn được, nhưng Mẫu Văn Hoa này co giãn quá tự nhiên, chút xíu ngại ngần gì cũng không có.

"Ừ, Tiểu Thiệu nói rất có lý." Cố Ninh Chiêu gật đầu nói, "Chú ý thói quen hành vi của mình hơn một chút là được, tôi tin vào khả năng của mọi người."

Mẫu Văn Hoa nhất thời lộ ra ý cười.

Trầm Thiệu nhịn không được đỡ trán, cậu như đang có cảm giác thấy được thần tượng lạnh lùng và fan cuồng, phàm nhân như cậu hình như không chịu đựng nổi.

Cửa phòng tắm mở, Chúc Du tóc ướt nước bước ra, thấy ba cậu trai ngồi trên sofa tán gẫu, chân thoáng dừng lại, sau đó hỏi: "Các cậu đang làm gì đó?"

Mẫu Văn Hoa cười nói, "Mở tọa đàm, chị muốn tham gia không?"

"Chị đây không có hứng thú với đề tài của mấy tên đàn ông các cậu," Chúc Du lau tóc mình, nhanh chóng trở về phòng, cô không phải người không thức thời, tình huống này nếu cô gia nhập, ngược lại trở thành kẻ dư thừa.

Bất quá...

Chúc Du quay lại nhìn Trầm Thiệu bên trái sofa, ngược lại đàn em họ Trầm kia lợi hại hơn lời đồn nhiều, cũng khiến người ta thích hơn rất nhiều.

"Tắm xong rồi?" Viên Quyên mở cửa, thấy Chúc Du đang lau tóc, hỏi một câu, thấy ba tên con trai đang nói chuyện phiếm ngoài phòng khách, liền nhỏ giọng xuống, "Phòng tôi có máy sấy, chị qua lấy đi?"

"Cám ơn." Chúc Du không từ chối, theo Viên Quyên vào phòng, sau đó chặn lại tiếng trò chuyện của ba tên con trai bên ngoài.

"Đi tắm, tắm xong đi ngủ." Thấy phòng tắm trống, Trầm Thiệu đẩy Cố Ninh Chiêu bên cạnh, "Đi nhanh."

Sau đó Mẫu Văn Hoa liền thấy Cố nhị thiếu ngoan ngoãn nghe lời Trầm Thiệu đi tắm, tiếp theo cầm lấy bàn chải có kem đánh răng Trầm Thiệu chuẩn bị sẵn, nghe lời đến mức Mẫu Văn Hoa cảm thấy bất khả tư nghị.

Sao Cố nhị thiếu có thể nói chuyện dễ dàng như vậy, không khoa học.

Còn Trầm Thiệu cũng dám nói chuyện với Cố Ninh Chiêu như vậy, thân phận không phải ở thế yếu so với đối phương, không phải là luôn luôn cẩn thận, luôn luôn để ý sao, vì sao cách thức ở chung của Trầm Thiệu và Cố nhị thiếu lại là kiểu này?

Thế giới này quá phức tạp, y đã không hiểu được nữa.

Sau khi năm người rửa mặt ngủ ngon, nửa đêm đột nhiên truyền đến tiếng cười giỡn, tiếng cười của người con gái vô cùng sắc bén, sắc bén đến mức các nhóm tuyển thủ ở trên lầu cao vẫn có thể nghe thấy, không ít người bị tiếng cười đánh thức.

"Mình đã biết sẽ như vậy." Trầm Thiệu lấy nút tai đã chuẩn bị sẵn nhét vào, nghiêng người ngủ tiếp. Đội Trung Quốc đã chuẩn bị rất đầy đủ, mấy vấn đề kiểu này hoàn toàn không ảnh hưởng đến họ được.

Năm tuyển thủ đội Trung Quốc mang núi tai ngủ say dưa, đâu có biết các tuyển thủ tòa nhà số năm gần bờ biển nhất thiếu chút nữa bị tiếng cười như tiếng đàn accordion làm cho nổi điên, sáng hôm sau, họ chỉ có thể mở căng đôi mắt đen thui xuất hiện ở sảnh ăn sáng.

Đương nhiên, tin dữ lớn nhất chính là bữa sáng này cũng chính la bữa sáng cuối cùng sau khi cuộc thi bắt đầu, những bữa ăn sau đều phải do họ tự nấu.

Có lẽ họ nên cảm thấy may mắn là, ban tổ chức cung cấp nguyên liệu nấu ăn vô cùng hào phóng, không để họ giống như trò chơi tự sinh tồn, phải tự tìm thức ăn.

"A, thật sự là một đêm tệ hại." Cô gái tuyển thủ của đế quốc mặt trời mọc xoa trán mình, nhún vai nói, "Tôi còn tưởng ban tổ chức sẽ giải quyết chuyện này, nhưng mà họ không làm gì hết."

"Có lẽ họ muốn có kết quả như thế," Đồng đội của cô cũng là một thiếu niên anh tuấn, "Cưng ơi, em chỉ có thể chấp nhận thôi."

Nữ tuyển thủ còn muốn nói gì đó, đã thấy đội Trung Quốc sáng lóa từ tối hôm qua từ ngoài đi vào, trái ngược với vẻ mệt mỏi của họ, tinh thần đội Trung Quốc có vẻ sáng láng.

"Người Trung Quốc thật kỳ lạ." Nữ tuyển thủ lắc đầu cảm thán, "Có lẽ họ có phương pháp ngủ đặc biệt gì đó?"

Giữa một biển gương mặt mệt mỏi hoặc bất mãn, tuyển thủ Trung Quốc quả thật quá dễ nhận ra, ngay cả người quay phim cũng nhịn không được quay họ nhiều hơn một chút.

Mà quan trọng nhất là, trong số họ còn có hai thiếu niên vẻ ngoài xuất chúng, ai mà lại không thích người đẹp kia chứ?

Khán giả chắc chắn sẽ càng muốn xem, họ là suy nghĩ giùm cho khán giả mà thôi, không phải sao?

Bình luận

Truyện đang đọc