TRỌNG LAI NHẤT THỨ

"Trầm Thiệu, xin chờ một chút." Vừa hết tiết học, Trầm Thiệu chuẩn bị ôm sách về ký túc xá, nghe thấy phía sau có người gọi mình, dừng bước quay đầu lại nhìn, thấy một nam sinh mập mạp đeo mắt kính đang chạy về phía cậu, khuôn mặt còn đang lộ vẻ vội vàng. Cậu cũng có chút ấn tượng về nam sinh này, hình như tên là Vương Đồng, nhưng trong thời gian huấn luyện quân sự cậu không được phân cùng đại đội với y, nên dù đã học chung lớp hơn một năm, nhưng cũng không quá thân.

"Xin hỏi có chuyện gì không?" Chờ nam sinh đến gần, nét mặt Trầm Thiệu tỏ ý lịch sự cười hỏi.

"Chuyện là..." Hình như Vương Đồng hơi ngại, bất quá thấy nét mặt Trầm Thiệu vô cùng ôn hòa, liền nói thẳng: "Cậu tìm được ai chung nhóm chưa?"

Trầm Thiệu biết Vương Đồng đang nói về chuyện gì, có môn học giáo sư yêu cầu một nhóm gồm hai sinh viên thực hiện một đoạn video về kỹ thuật máy tính, chắc Vương Đồng hỏi cậu về chuyện này?

"Cám ơn, tôi đã hứa chung nhóm với Tiền Bân rồi," Trầm Thiệu vừa nói xong, mặt Vương Đồng liền lộ vẻ bất mãn, cậu còn thấy đuôi lông mày y giật giật, sau đó nói thêm, "Sau này có cơ hội thì sẽ chung nhóm."

"A." Vương Đồng cứng ngắc lên tiếng, xoay người bỏ đi, nhưng vẻ bất mãn lại thể hiện vô cùng rõ ràng.

Trầm Thiệu không nói gì nhìn theo bóng đối phương, bỗng nhiên thấy vai mình nóng lên, quay đầu liền thấy khuôn mặt to đùng của Tiền Bân đang dí sát vào mặt mình, cậu né đầu ra phía sau hỏi, "Gì vậy?"

"May cho cậu là chưa chung nhóm với nói, tính tình thằng Vương mập này rất kỳ cục, mấy đứa chung nhóm với nó trước đây giờ không ai chịu nói chuyện với nó nữa," Tiền Bân hất hất cằm, vô cùng ghét Vương Đồng, "Thằng đó lòng dạ hẹp hòi, nghe nói cậu nó có chút địa vị ở Bắc Kinh, cậu tránh xa nó một chút."

Trầm Thiệu gật gật đầu, tuy nhiên cậu cảm thấy mình và Vương Đồng sau này cũng sẽ không qua lại.

Tiền Bân vỗ vỗ vai cậu, "Đi thôi, sau này cậu cẩn thận một chút, thằng đó là tiểu nhân."

Về đến ký túc xá, chỉ có một mình Vương Hào, Hùng Cương và Cố Ninh Chiêu đều có tiết, Trầm Thiệu vừa đứng rót nước uống vừa nói, "Chiều nay tôi đến công ty, các cậu cứ ăn cơm không cần chờ tôi."

Vương Hào gật gật đầu, sau đó nói: "Cậu thi bằng lái rồi mua xe luôn đi, cứ chạy tới chạy lui thấy phiền phức quá. Đi taxi thì tốn tiền, xe buýt thì chậm trễ, quả thực là tự tạo áp lực cho mình mà."

Trầm Thiệu gật đầu, cậu cũng định như vậy, đời trước cậu đã biết lái xe, đời này đã lâu lắm chưa chạy, có hơi cứng tay, bây giờ cậu tập luyện rồi thi lấy bằng lái, chắc cũng không thành vấn đề.

"Cuối tuần này tôi đi đăng ký, tranh thủ lấy bằng nhanh nhanh chút," Trầm Thiệu uống nước xong thì cất ly, dọn dẹp một chút rồi vội vàng đi.

Chưa được bao lâu, Vương Hào vẫn đang chơi game, thì thấy Cố Ninh Chiêu từ ngoài bước vào, không đợi y hỏi, Vương Hào đã chủ động nói: "Trầm Thiệu đến công ty, tối muộn mới về."

Cố Ninh Chiêu gật đầu, lấy sách của tiết học sau, rồi xoay người chạy vội đi.

Vương Hào lại nhìn cửa phòng được đóng lại lần nữa, Cố lão đại đi xa vậy quay về ký túc xá chỉ để lấy một quyển sách? Sáng nay lúc ra cửa, có bao nhiêu sách cần học thì đem hết theo chứ, chạy tới chạy lui như vậy, không thấy mệt hả trời?

Trầm Thiệu ngồi taxi đến cửa cao ốc của Phi Đằng thì dừng lại, bên trong tòa cao ốc này đều là những công ty lớn nhỏ, vì vị trí giao thông thuận lợi, giá thuê cũng không thấp. Vì thể hiện cấp bậc của công ty, nên Trầm Thiệu mới bấm bụng lập trụ sở ở đây. Sự thật chứng minh quyết định của cậu không sai, khách hàng tìm đến Phi Đằng hợp tác đa phần đều vì thuận lợi trong giao dịch.

Thang máy đến tầng chín, Trầm Thiệu bước ra ngoài, cô gái ở quầy tiếp tân thấy cậu liền cười: "Chào sếp."

"Chào cô, cô vất vả rồi." Trầm Thiệu gật đầu chào, bước vào phòng khách công ty liền thấy Trịnh Trung – người đã theo mình từ những ngày đầu mới thành lập công ty – đang đi tới.

"Anh Trung," Trầm Thiệu gọi Trịnh Trung lại, sau đó mở cửa phòng làm việc của mình, sau khi chờ Trịnh Trung bước vào trong, mới rót cho y ly nước, "Gần đây tôi ít đến công ty, anh vất vả rồi."

"Sếp đừng nói vậy, chúng tôi nhận lương của cậu, thì phải làm tốt công việc của mình," Trước khi Trịnh Trung vào Phi Đằng, vẫn còn hơi nghi ngại, hiện tại cùng với Phi Đằng gần một năm, vô cùng với hảo cảm với ông chủ trẻ Trầm Thiệu, ngày càng tin tưởng vào tương lai của Phi Đằng, "Hôm qua có hai công ty game online ký hợp đồng với chúng ta, cũng có vài nghệ sĩ đang thỏa thuận chi tiết hợp tác."

Trầm Thiệu cầm những hợp đồng lên xem, sau đó gật đầu nói: "Mọi người làm rất tốt, chờ đến lễ quốc khánh, tôi sẽ thưởng cho mọi người."

"Tôi thay mặt mọi người cảm ơn cậu." Trịnh Trung cười, tiếp tục báo cáo tình hình gần đây với Trầm Thiệu. Tuy Trầm Thiệu còn trẻ, nhưng y cũng không giấu diếm dù chỉ một chút, tuổi còn trẻ mà đã có thể nhanh chóng mở một lối đi riêng cho mình, phía sau không có người giúp đỡ, có năng lực cách mấy cũng không thể đạt được như vậy.

Kết quả khi đắc tội những người như thế này, y đã từng thấy rồi, nên y sẽ không phạm sai lầm.

"Ừm." Trầm Thiệu nghe xong, gật đầu nói, "Tôi biết rồi, anh làm việc tiếp đi, gọi các quản lý ngành đến báo cáo tình hình một chút."

Trịnh Trung thấy Trầm Thiệu bắt đầu đọc báo cáo, liền im lặng lui ra. Y vừa đóng cửa phòng, mấy cô gái trẻ liền mỉm cười bước đến, "Giám đốc Trịnh, hôm nay sếp đến công ty hả?"

Trịnh Trung gật gật đầu, hiểu tâm tư những cô gái trẻ này. Ai cũng có lòng ham thích cái đẹp, những cô gái này không có việc gì liền nhìn ngắm ông chủ trẻ cũng rất tình, ai nói ông chủ vừa trẻ, dáng vóc đẹp, lại có năng lực chi, là tập hợp tính tốt cộng thêm một thân cao phú soái, nhân viên nữ trong công ty không thích cậu cũng khó.

Thậm chí y còn nghi ngờ những nhân viên nữ giỏi giang trong công ty cũng đều vì thấy tướng mạo của ông chủ, mới chịu vào Phi Đằng làm, nếu không phải vậy thì phúc lợi như nhau, hà tất lại từ một công ty lớn nhảy vào một công ty mạng mới nửa năm trước còn chưa rõ sẽ đi đâu về đâu?

Giữa trưa, Trầm Thiệu gọi một phần thức ăn, ăn xong dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi nửa tiếng, rồi xử lý tiếp những văn kiện đang chất chồng, làm cậu vui mừng chính là lượng người truy cập trang web đã tăng đáng kể, xếp hạng hiện tại chỉ còn sau hai công ty, dựa vào tình hình này, Phi Đằng muốn chiếm ưu thế vượt trội là hoàn toàn có thể.

Đến khi cậu xử lý xong mọi việc ở công ty, cũng đã hơn bảy giờ, thời điểm này khó tìm taxi, cậu đứng dưới tòa cao ốc công ty đợi hơn mười phút vẫn chưa đón được xe, đang chuẩn bị đi bộ đến trạm xe buýt, thì điện thoại di đông reo.

"Alo," Trầm Thiệu nghe máy, "Ninh Chiêu?"

Ngồi trong xe Bently, khoảnh khắc nghe được giọng Trầm Thiệu, sắc mặt liền dịu xuống, cậu nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa kính xe: "Cậu đang ở đâu?"

Lái xe Trần Chương thấy nét mặt Cố Ninh Chiêu trong kiếng chiếu hậu, tâm tình có chút phức tạp dời ánh mắt đi, nhìn đèn xanh đèn đỏ đang thay đổi phía trước, thở dài một tiếng trong lòng.

"Cậu đứng yên đó, tôi đến ngay." Cố Ninh Chiêu cúp điện thoại, nói với Trần Chương, "Hết đoạn đường này rẽ trái, đón Tiểu Thiệu."

"Được, Nhị thiếu." Trần Chương thấy đèn giao thông đã chuyển, nhấn ga chạy tiếp, đến khi qua ngã rẽ rồi mới nói: "Nhị thiếu, công ty của Trầm thiếu càng ngày càng khởi sắc."

"Cậu ấy có khả năng." Cố Ninh Chiêu gật gật đầu.

Trần Chương im lặng, kỳ thật chuyện y muốn nói không phải là chuyện này. Y định nói tiếp, nhưng lại thấy từ trong kiếng chiếu hậu, Nhị thiếu cong khóe miệng, liền im lặng.

Bất kể như thế nào, Nhị thiếu của y càng ngày càng có nhân khí là sự thật, cũng khó trách ông chủ và bà chủ cũng nguyện ý giúp Trầm Thiệu một tay, nếu không công ty mạng của Trầm Thiệu sao lại thuận lợi, sao có thể không có người đến làm phiền, bất quá là kiêng dè sau lưng cậu ta có Cố gia làm chỗ dựa mà thôi.

Rất nhanh Trần Chương đã thấy được Trầm Thiệu đang đứng chờ, công bằng mà nói, dáng vẻ của Trầm Thiệu thật rất tốt, bộ dáng đứng chờ dưới ánh đèn chắc hẳn sẽ mê đảo không ít cô gái.

"Ninh Chiêu," Trầm Thiệu thấy xe Cố Ninh Chiêu, bước đến vài bước, mỉm cười mở cửa xe, "Nghe nói gần đây mới mở quán lẩu, rất ngon, cậu muốn ăn thử không?"

Cố Ninh Chiêu gật gật đầu, đợi Trầm Thiệu ngồi vào rồi đóng cửa xe xong, mới nói: "Nghe nói lễ quốc khánh cậu định về quê?"

Trầm Thiệu gật gật đầu: "Hiện tại công ty đã vào nề nếp, không cần tôi đến mỗi ngày kiểm tra, cha mẹ tuy không còn, bất quá người thân vẫn nên đi thăm." Trầm Thiệu thở dài, "Khi còn nhỏ họ đã giúp tôi rất nhiều, bây giờ tuy khả năng tôi có hạn, nhưng về thăm họ vẫn có thể làm được."

Cố Ninh Chiêu gật gật đầu: "Tôi về cùng vậy, vừa lúc tôi có vài việc cần đến thành phố Phù Dung giải quyết."

Trần Chương ngồi phía trước không còn gì để nói, Nhị thiếu, có việc buộc cậu phải đến thành phố Phù Dung giải quyết, sao trợ lý là tôi đây lại không biết gì hết?

Đến quán lẩu, ba người chọn một cái lẩu uyên ương ăn đến đầu đầy mồ hôi, bất quá tuy hương vị lẩu ở đây không tệ, nhưng Trầm Thiệu vẫn thích vị lẩu ở thành phố Phù Dung hơn: "Đến Phù Dung, tôi dẫn cậu ăn thử lẩu ở đó."

"Được." Cố Ninh Chiêu uống mấy ngụm nước, vừa hít hà, vừa cảm thấy vô cùng sung sướng.

Trần Chương lại lần nữa thở dài một tiếng tận đáy lòng, là tên nhị thiếu nào trước đây ghét ăn lẩu không ăn vì không vệ sinh?

Ba người ăn xong ra khỏi quán cũng đã hơn chín giờ, Trần Chương lái xe đưa hai người trở về ký túc xá, được nửa đường y cảm thấy ánh mắt Nhị thiếu hình như luôn dán chặt vào gáy mình, vì thế cất tiếng hỏi: "Trầm thiếu, tình hình của cậu hiện tại dường như vẫn ở trong ký túc xá sẽ không phù hợp lắm? Trong trường có bảo vệ, lỡ như cậu cần có việc xử lý, khi quay về chẳng phải sẽ không vào được?"

Trầm Thiệu nghe Trần Chương nói, nhíu nhíu mày, cậu cũng không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng vì vẫn luyến tiếc những người bạn cùng phòng, nên vẫn chưa quyết định dọn ra ngoài.

"Tôi có một căn biệt thự nhỏ gần trường," Cố Ninh Chiêu nhìn khuôn mặt lộ vẻ do dự của Trầm Thiệu, "Hay là chúng ta dọn đến ở đó đi?"

"Vậy còn Vương Hào và Hùng Cương thì sao?" Trầm Thiệu hơi bị lay động, nhưng nhớ đến hai người còn lại trong ký túc, cậu cảm thấy cứ dọn ra ngoài bỏ mặc bạn bè như vậy, hình như không được nghĩa khí lắm.

"Hùng Vương ở với người cô, gia đình Vương Hào đã mua cho y một căn hộ từ lâu, nếu không vì hai chúng ta, bọn họ đã dọn ra ngoài từ hồi khai giảng," Cố Ninh Chiêu giải thích, "Chờ qua lễ Quốc Khánh, chúng ta cùng dọn đi."

Trầm Thiệu bất ngờ: "Thì ra là thế, vậy mấy ngày nữa chúng ta bàn bạc chuyện dọn ra ngoài, nếu họ đã có chuẩn bị, chúng ta cũng dọn luôn."

"Ừ." Cố Ninh Chiêu giật giật khóe miệng, sau đó thuận tay đưa cho Trầm Thiệu một lon nước dừa.

Trần Chương cảm thấy mình hình như không nhìn ra được Nhị thiếu nữa, trong trí nhớ của y, Nhị thiếu lúc nào cũng trầm mặc ít nói, vui buồn không lộ ra mặt, nhưng hiện tại ngồi nói chuyện cùng Trầm Thiệu lại giống như hai sinh viên bình thường, cũng nói chuyện về bạn bè cùng ký túc, cũng thảo luận chuyển chỗ ở thế nào, còn chủ động quan tâm người khác. Nguyên lai ở chung với bạn rồi, thì sẽ thay đổi nhiều như vậy sao?

Rốt cuộc kỳ lễ Quốc Khánh trong sự mong chờ của mọi người cũng đã đến, Trầm Thiệu chuẩn bị quà xong, lên xe cùng Cố Ninh Chiêu chạy ra sân bay, vì còn có thêm mấy vệ sĩ mặc tây trang theo sau, dọc đường đi cũng khiến không ít người nhìn chăm chú.

Trầm Thiệu rốt cục đã cảm nhận được cảm giác làm thiếu gia, đồ đạc không cần tự xách, muốn uống nước có người đưa đến tận tay, người xung quanh đông cách mấy cũng không đến gần được cậu và Cố Ninh Chiêu.

Khó trách thế nhân đều muốn làm người có tiền, cuộc sống nhung lụa thế này thật sự rất thoải mái.

Cuối cùng, vào check-in trừ Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, còn có Trần Chương và hai vệ sĩ đi theo. Không gian khoang thương gia rất lớn, so với khoang phổ thông đến chân cũng không thể duỗi thẳng mà nói, thoải mái hơn rất nhiều.

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu ngồi kế nhau, khi máy bay cất cánh rồi, Trầm Thiệu thoải mái dựa lưng vào ghế: "Sau khi đến Phù Dung, cậu giải quyết công việc, tôi trở về thị trấn Quả, hai ngày sau gặp lại ở Phù Dung, được không?"

"Thị trấn Quả?" Cố Ninh Chiêu kéo mền đắp kín cho Trầm Thiệu, "Tôi có thể đến thăm nhà cậu không?"

"Đương nhiên có thể a," Trầm Thiệu cười nói, "Cậu muốn đi, thì chúng ta ở lại Quả thêm một ngày, vậy tôi cùng cậu đến Quả một chuyến, bất quá... có ảnh hưởng đến công việc của cậu không?"

"Không sao, việc của tôi không gấp, đi chơi mấy ngày cũng không hề gì." Cố Ninh Chiêu lắc lắc đầu, "Lễ Quốc khánh này cứ theo kế hoạch của cậu đi."

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, rồi cùng nhau ngủ, đến khi máy bay sắp hạ cánh, cả hai được Trần Chương đánh thức.

Nhìn những tầng mây dày đặc ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt Trầm Thiệu lộ ra nụ cười.

Máy bay hạ cánh, Trầm Thiệu phát hiện bọn họ đi theo lối của VIP, đến khi ra khỏi sảnh chờ của sân bay, liền nhìn thấy hai chiếc xe màu đen có rèm che đang chờ sẵn.

Hai tài xế chờ đã lâu nhìn thấy họ, vội giúp cất hành lý lên xe, sau đó yên lặng chờ một bên, thoạt nhìn vô cùng kính sợ Cố Ninh Chiêu.

Cố Ninh Chiêu Trầm Thiệu và Trần Chương lên chiếc xe đầu tiên, hai vệ sĩ ngồi xe phía sau.

"Nhị thiếu, chúng ta đến thẳng thị trấn Quả?" Trần Chương ngồi ở ghế phụ lái, xoay người hỏi ý kiến Cố Ninh Chiêu.

"Không, đến huyện Bồng." Cố Ninh Chiêu nghiêng đầu liếc nhìn Trầm Thiệu một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc