TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Chocolate Cố Ninh Chiêu đưa, cho đến khi Trầm Thiệu lên xe buýt trở lại trường, cũng không lấy ra chia cho mọi người.

Sau khi cậu trở lại ký túc xá, phát hiện trong phòng có thêm vài món điện gia dụng, cũng không vì họ rời đi nửa tháng mà bị bụi phủ kín, ngược lại sạch sẽ không không hạt bụi.

"Cậu về rồi?" Cố Ninh Chiêu từ ngoài cửa bước vào, trong tay còn cầm một lon nước, thấy Trầm Thiệu mồ hồi đầm đìa, thuận tay khui một lon nước, đưa đến trước mặt Trầm Thiệu, "Uống nước."

"Cám ơn." Trầm Thiệu nhận lấy uống một hơi, xoay người thấy Cố Ninh Chiêu đang cúi người mở máy nước nóng lạnh, liền hỏi, "Máy nước nóng lạnh là cậu mang lên hả?"

Cố Ninh Chiêu gật gật đầu, sau đó từ trên kệ sách mộc mạc của mình lấy ra hai quyển đặt lên bàn Trầm Thiệu, sau đó mang vẻ mặt "tôi chỉ tiện tay" nói: "Cho cậu."

Khó hiểu cầm hai quyển sách lên xem, Trầm Thiệu mới phát hiện sách liên quan đến khoa học kỹ thuật điện tử, chất lượng giấy rất tốt, ngẩng đầu nhìn Cố Ninh Chiêu đã bước đến máy tính không nhìn mình nữa, liền đặt sách ngay ngắn lên kệ sách của mình, sau đó nói một tiếng cám ơn với Cố Ninh Chiêu.

Cố Ninh Chiêu cũng không quay đầu lại chỉ gật một cái, sau đó tiếp tục nhìn biểu đồ trên máy tính.

Trầm Thiệu nhìn kỹ lại, Cố Ninh Chiêu đang chơi cổ phiếu? Nhìn mặt bàn trống không của mình, cậu cảm thấy mình cũng phải mua một chiếc máy tính, tuy bây giờ máy tính lắp ráp kém hơn sau này, bất quá cũng không thể vì đồ vật hiện tại không tốt sau này mới tốt, thì lại không mua.

Hơn nữa, sinh viên phân viện thông tin lại không có máy tính, cũng không nhiệt tình học tập lắm.

Trong chốc lát, Vương Hào và Hùng Cương cũng về đến, hai người nhìn Trầm Thiệu không đen đi bao nhiêu, có chút hâm mộ ghen tỵ, Vương Hào rót một ly nước lạnh uống xong, ai oán nói: "Nguyên lai xã hội này, tia tử ngoại cũng chọn người."

"Không sao hết, thượng đế đóng cánh cửa này, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác cho cậu."

"Cửa kiểu gì?"

"Ví dụ như một cô gái cực kỳ xinh đẹp."

Vương Hào: "..."

Y cảm thấy mình không cách nào có thể làm bạn với Trầm Thiệu một cách vui vẻ được.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, mọi người sẽ trở nên bận rộn hơn, kết quả còn chưa kịp quen môi trường học hành chân chính, kỳ nghỉ quốc khánh đã đến. Vương Hào và Cố Ninh Chiêu đều phải về nhà, Hùng Cương đến nhà cô của y, nên cuối cùng ở lại ký túc xá chỉ có một mình Trầm Thiệu.

Vương Hào mời Trầm Thiệu đến nhà y chơi, bất quá Trầm Thiệu từ chối, cậu muốn nhân dịp nghỉ lễ này tìm mua máy tính cho mình, thuận tiện thăm dò chuyện kinh doanh.

Lễ quốc khánh, Trầm Thiệu đi một vòng thành phố tìm mua máy tính, sau đó đăng ký mạng. Không hoàn mỹ chính là, tốc độ mạng hiện tại còn tương đối chậm, thông tin trên mạng cũng không nhiều như mười mấy năm sau, nhưng cũng có đã nhà đầu tư quan tâm đến thị trường mạng internet này.

Hiện tại trong nước đã có mấy công ty xây dựng cổng thông tin điện tử (web portal) tương đối nổi tiếng, những cổng thông tin này vài năm sau có trang thì chìm ngỉm, lại có trang mở ra hướng đi mới, trở thành cổng thông tin điện tử nổi tiếng trong cả nước.

Trầm Thiệu cân nhắc vấn đề này, hiện tại tài sản cậu đang có trong tay đến mấy trăm vạn, mặc dù trong phạm vi Bắc Kinh, không thể coi là nhiều, nhưng có đã người chủ công ty mạng trước khi thành lập trang web, tài sản trong tay chỉ bằng một phần mười của cậu, cuối cùng người đó vẫn trở thành một trong một trăm người giàu nhất nước.

Cho nên, khi gây dựng sự nghiệp, sợ nhất không phải là không có tiền, mà đáng sợ nhất chính là không có kỳ ngộ và nhân mạch.

Suy tính cẩn thận một lần, Trầm Thiệu tạm treo kế hoạch này lên, sau đó cân nhắc đến việc kinh doanh thực phẩm và đồ điện tử, cuối cùng tính tới tính lui, quyết định tìm cách kiếm thêm một chút tiền.

Thời gian này cách kiếm tiền nhanh nhất mà không trái pháp luật là gì?

Trầm Thiệu suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ có cách đầu tư cổ phiếu là khả dĩ nhất. Nhưng hiện tại thị trường chứng khoán của Trung Quốc còn chưa ổn định, đời trước cậu đã không có hứng thú với vấn đề này, nhiều nhất chỉ nghe được tên đầu bếp người Pháp thích chơi cổ phiếu dùng thứ tiếng Trung đơn đớt giảng giải qua mấy câu.

Chuyện xảy ra từ những năm 2002 đã quá xa xôi, cậu đã không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra lúc đó, chỉ nhớ rõ được tên đầu bếp người Pháp kia đã mất một đống tiền chơi cổ phiếu, sau đó hối hận vì sao mình không mua cổ phiếu của công ty nào đó.

Nhưng, cậu lại không nhớ ra được tên công ty kia là gì.

Hôm sau Trầm Thiệu bước vào sàn giao dịch chứng khoán, nhìn những đường biểu diễn cổ phiếu trên màn hình ở đại sảnh, phân vân tự hỏi bản thân có muốn đánh cược một lần hay không.

Ở đây, cậu thấy người phụ nữ lôi kéo người đàn ông gào khóc, thấy những người hai mắt đỏ ngầu nhìn lên màn hình điện tử, dường như vẫn không tin giá cổ phiếu hôm qua còn đang tăng lên hôm nay đã rớt thê thảm.

Cuối cùng cậu cũng mua cổ phiếu của một công ty, bởi vì suốt một đêm cậu đã cẩn thận nhớ lại cái tên công ty mà đầu bếp người Pháp đã từng nhắc tới – lúc bấy giờ chưa ai biết đến – giá cổ phiếu chỉ trong nửa tháng tăng gấp mười lần, sau đó cũng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi rớt xuống tận đáy, nếu cậu nhớ không lầm, thì chính là công ty cậu đang định mua.

Trầm Thiệu ngờ rằng nhánh cổ phiếu này sau lưng có thế lực đen khống chế, nên lúc mua, cũng không mua nhiều, nếu cổ phiếu tăng thật sự, cậu sẽ tiếp tục đầu tư thêm.

Hai ngày sau, nhánh cổ phiếu đó thật sự tăng dần lên, bất quá có lẽ cũng sợ người khác nghi ngờ, mức tăng cũng chưa rõ ràng, Trầm thiệu liền nhân cơ hội mua thêm không ít.

Chỉ trong vài ngày, nhánh cổ phiếu này vùn vụt, khiến không ít dân chơi chú ý.

Trầm Thiệu không tiếp tục để ý đến thị trường chứng khoán, sau lễ quốc khánh mọi người đều quay về trường, cậu cũng lên lớp học, tranh thủ chiều thứ năm không có tiết, lại chạy đến sàn giao dịch chứng khoán, cậu muốn chuyển nhượng số cổ phiếu đã tăng giá gấp mười lần.

Giữa tình hình giá cả đang tăng cao, chuyển nhượng cổ phiếu cũng rất dễ, trước khi Trầm Thiệu rời khỏi sàn giao dịch, liếc mắt nhìn đám người còng đang điên cuồng giữa thị trường chứng khoán, lòng bàn tay có chút lạnh.

Khi cậu về đến trường, sắc trời đã hơi tối sầm. Cậu mở cửa phòng ký túc, thấy phòng không mở đèn, đang định thò tay mò công tắc đèn, chợt nghe tiếng Cố Ninh Chiêu hỏi.

"Xế chiều nay cậu đi đâu?"

"Đến sàn giao dịch chứng khoán," Trầm Thiệu cũng không dấu diếm, vừa trả lời vừa mở đèn, thấy trên bàn mình có một hộp giữ nhiệt, hơi kinh ngạc hỏi Cố Ninh Chiêu, "Nhà cậu đưa tới?"

"Rất nhiều, ăn không hết." Cố Ninh Chiêu quay đầu sang chỗ khác, nhíu mày hỏi, "Cậu muốn chơi cổ phiếu?"

Trầm Thiệu mở nắp hộp giữ nhiệt, đây là hộp ba tầng, một tầng cơm một tầng thức ăn một tầng canh, căn bản chưa hề có dấu vết động đũa, vậy mà cũng nói ăn không hết?

"Cậu không ăn sao?" Trầm Thiệu cảm thấy số lượng không chỉ cho một người.

"Lúc nãy... không đói bụng." Cố Ninh Chiêu quay đầu nhìn ra cửa sổ, tựa hồ bên ngoài có cảnh sắc xinh đẹp nào đó thu hút y.

Trầm Thiệu tự lấy cho mình nửa phần cơm trong hộp, sau đó kéo cái ghế đến cạnh bàn: "Chúng ta cùng ăn đi, ăn một mình cũng không vui."

Vẻ mặt Cố Ninh Chiêu như nói "cậu ăn cơm một mình không vui, tôi miễn cưỡng ăn cùng cậu" ngồi xuống ghế, chậm rãi cầm đũa lên.

"Hôm nay tôi bán hết cổ phiếu mình có," sau khi ăn xong, Trầm Thiệu lau miệng rồi nói, "Thị trường chứng khoán quá thâm sâu, tôi theo không nổi."

Cố Ninh Chiêu gật gật đầu, thấy Trầm Thiệu cầm hộp đi rửa, đứng dậy đi theo phía sau cậu, im lặng nhìn cậu xắn tay áo lên, lộ ra cánh trắng nõn.

"Sau này nếu cậu có hứng thú với chứng khoán, có thể hỏi tôi." Ánh mắt Cố Ninh Chiêu dừng lại trên cánh tay Trầm Thiệu, nhìn một lúc, vội vàng quăng một câu, liền xoay người, tiếp tục ngồi xuống trước máy tính của mình.

Trầm Thiệu quay lại không thấy người, biết Cố Ninh Chiêu chắc chắn đã ngồi trước máy tính của y, nên xếp hộp giữ nhiệt ngay ngắn xong, cậu cất giọng nói: "Vậy tình cảm tốt, sau này tôi chỉ biết nhờ cậu."

Cố Ninh Chiêu xoa xoa lỗ tai đã hơi nóng lên của mình, những con số trên màn hình toàn bộ đã biến thành một đống mật mã vô nghĩa.

Tuy trong lòng Cố Ninh Chiêu như đang mở đại nhạc hội, nhưng ngoài mặt... vẫn không chút biểu tình như cũ.

"Tiểu Thiệu muốn nhờ Ninh Chiêu cái gì?" Vương Hào đẩy mạnh ra chạy ào vào, dường như đó là cách cậu mở kia từ khi đến Bắc Kinh, mới bước được hai bước, y tò mò hít hít mũi, "Hai cậu lén ăn cái gì mà thơm quá vậy?"

"Nếu đã lén ăn, nhất định là món ngon, ai biểu cậu suốt ngày chỉ lo nhìn người đẹp." Trầm Thiệu bước đến cạnh bàn mình, vừa mở máy tính vừa nói, "Ai cũng nói ngành thiết kế mỹ thuật các cậu nhiều gái đẹp nhất, cậu thật có phúc."

"Hắc hắc, đương nhiên, đáng tiếc không một ai coi trọng tôi, ngược lại chỉ có người coi trọng các cậu." Vương Hào ngồi xuống cạnh Trầm Thiệu, "Chiều nay còn có nữ sinh đến hỏi tôi về cậu và Cố Ninh Chiêu, đều là mỹ nữ hiếm thấy, sao, có chút nào rung động không?"

Nói câu đó xong, Vương Hào cảm thấy da đầu y hơi lành lạnh, ngẩng đầu phát hiện Cố Ninh Chiêu đang nhìn mình chằm chằm, rõ ràng đối phương chỉ nhìn y chằm chằm mà thôi, y lại cảm thấy chột dạ một cách bất ngờ, đây là thói xấu gì trời?

"Có gì mà rung động, tôi và Cố Ninh Chiêu cũng giống mọi người cả thôi, các cô ấy sao có thể coi trọng chúng tôi?" Trầm Thiệu sâu xa vỗ vai Vương Hào nói: "Làm người mà, đừng quá coi trọng bề ngoài, quan trong nhất là thật tâm, nếu người đó chỉ vì khuôn mặt ưa nhìn liền dễ dàng nói yêu thích, khẳng định không phải là tình yêu chân chính."

Vương Hào huých tay Trầm Thiệu, oán niệm nói: "Cậu là người no không hiểu người đói a, tôi ngược lại sẵn sàng có cô gái thích tôi vì diện mạo của tôi, tiếc rằng đời này tôi không có cơ hội."

"Sợ cái gì, mặt không đủ thì tiền đủ." Trầm Thiệu nhún vai, "Dù sao cậu cũng không coi trọng tình cảm, như vậy thay vì lấy mặt đi dụ dỗ thì lấy tiền dụ dỗ, có gì khác nhau?"

Vương Hào cẩn thận ngẫm nghĩ hơn mười giây, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Tiểu Thiệu, sao tôi lại thấy cậu đang mở kỹ năng trào phúng vào tôi vậy?"

"A, bị cậu phát hiện rồi?" Trầm Thiệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Vương Hào một cái, "Nguyên lai cậu cũng biết không thể lấy tiền đổi chân tâm, nên khuôn mặt cũng giống như vậy."

"Tôi nếu muốn tìm người yêu, nhất định phải tìm người có thể sống suốt một đời với tôi, người có thể chấp nhận cả ưu khuyết điểm của tôi.", sau khi đùa giỡn với Vương Hào đủ rồi, Trầm Thiệu ôn hòa nói, "Bây giờ chuyện tôi cần làm là khiến cho ưu khuyết của mình nổi bật, để sau này người yêu tôi sẽ hãnh diện thay tôi. Cho nên, cậu cũng không cần vì một chuyện nhỏ như vậy mà buồn bực, xứng đáng với người yêu cậu sau này hay sao?"

"Nên ý của cậu là... cố gắng mới là phương pháp đúng đắn?" Vương Hào cảm thấy Trầm Thiệu nói vô cùng có lý, y hoàn toàn không thể cãi lại.

"Cũng có thể hiểu như vậy," Trầm Thiệu cười cười lại vỗ vỗ vai y, "Nên tôi tin tằng cậu nhất định sẽ tìm được một cô gái nắm tay cậu cùng đi suốt một đời."

"Ừm." Vương Hào trịnh trọng gật đầu, y cảm thấy mình tựa hồ nhìn xa hơn được một chút.

Cố Ninh Chiêu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm cảm thấy những điều kiện mà Trầm Thiệu đưa ra, hình như rất thích hợp với mình.

"Tôi xuống dưới mua chút đồ, các cậu có muốn mua gì không?" Hơn chín giờ tối, Trầm Thiệu thấy hơi đói bụng, nên muốn xuống dưới lầu mua chút đồ.

"Mua giùm tôi một cái bánh mì," Vương Hào từ trong mùng thò đầu ra, "Loại nhiều bơ."

Trầm Thiệu nhìn cơ thể y ngày càng phát triển bề ngang, lặng lẽ gật đầu.

"Tôi đi cùng cậu." Cố Ninh Chiêu đang đọc sách liền đặt xuống, đứng lên bước đến trước mặt Trầm Thiệu.

Trầm Thiệu gật đầu, thấy Hùng Cương ko nhờ mua gì, liền cùng Cố Ninh Chiêu đi xuống.

Đặc điểm của ký túc xá nam chính là náo nhiệt, cho dù là Hoa đại cũng không ngoại lệ. Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu bên cạnh, không biết tại sao, vẫn luôn cảm thấy cậu ấy cùng bầu không khí náo nhiệt kia không hợp nhau. Chỉ cần Cố Ninh Chiêu ở đâu, người hoặc đồ vật xung quanh sẽ tự động chìm lỉm, ánh nhìn của mọi người sẽ chỉ tập trung vào cậu.

Dung mạo xuất chúng, gia thế xuất chúng, năng lực xuất chúng, nhân tài hơn người khác cũng chỉ như vậy, có lẽ mười năm sau, người này sẽ chiếm vị trí đầu bảng với danh hiệu "Lão công quốc dân".

Dọc đường đi cả hai đều không nói gì, nhưng không khí lại không một chút lúng túng, Trầm Thiệu chọn đồ xong, thấy hai tay Cố Ninh Chiêu trống không, liền hỏi, "Cậu không mua gì sao?"

Cố Ninh Chiêu tùy tiện lấy từ trên giá xuống một thứ rồi đưa đến trước mặt nhân viên cửa hàng, sau đó rút ra một tờ năm mươi đồng chờ đối phương thối tiền.

Trầm Thiệu yên lặng nhìn hộp bánh quy con gấu, không ngờ Cố Ninh Chiêu lại thích một thứ đặc sắc như vậy.

Hai người xách một đống quà vặt trở về, vừa mới đi đến một lùm cây ven đường, chợt nghe có tiếng con gái khóc, tựa hồ còn có tiếng một nam sinh đang bực bội nói nói gì đó.

Cố Ninh Chiêu mặt không đổi sắc tiếp tục bước về phía trước, liền bị Trầm Thiệu túm lấy, sau đó cảm thấy bên tai nóng lên, là Trầm Thiệu đang kề vào tai cậu nói nhỏ.

"Cậu đừng qua đó, lỡ người ta phát hiện ra chúng ta, rất xấu hổ, chúng ta đi đường khác." Trầm Thiệu chỉ chỉ con đường bên kia, đang muốn kéo Cố Ninh Chiêu qua bên đó, chợt nghe tiếng bạt tai vang dội.

"Đồ cặn bã, khó trách cậu ở Nhất Trung mãi mãi không bằng Cố Ninh Chiêu, xứng đáng đứng thứ hai muôn đời! Đồ đần!"

Tiếng tát tai kia cực kỳ to, tiếng mắng chửi cũng cực kỳ rõ ràng, Trầm Thiệu muốn lơ đi cũng không được.

Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu vẫn như cũ mặt không đổi sắc, lại nhìn nhìn con đường nhỏ tăm tối, do dự nên đi tiếp hay không, vạn nhất nam sinh kia đánh trả, e rằng nữ sinh này sẽ chịu thiệt.

"Trầm Gia Duyệt, cô dám đánh tôi?" Quả nhiên nam sinh đã nổi giận, Trầm Thiệu tuy không thấy mặt người, nhưng nghe được từ trong thanh âm, cậu có thể đoán được người này giận dữ phát điên, dù sao chuyện bị con gái đá cũng rất mất mặt, đáp trả hay không cũng vô cùng nghẹn khuất.

Bất quá, chuyện quan trọng nhất, đến tột cùng hai người kia là ai, ồn ào đòi chia tay cũng có thể làm cho Cố Ninh Chiêu vô tội nằm cũng trúng đạn?

...

Lời tác giả:

Cố nhị thiếu: con đường nhỏ là chỗ tốt như vậy, lại bị tên ngốc X chiếm, cậu chỉ muốn đi cùng Tiểu Thiệu trên con đường nhỏ đó thôi, sao lại khó như vậy?

Trầm thiếu: đáng thương, nằm cũng trúng đạn...

Bình luận

Truyện đang đọc