TRỌNG LAI NHẤT THỨ

Thiệu Khánh Văn vừa mở cửa, đã nghe mùi thơm đầy nhà, đang tính hỏi chuyện gì, nhìn thấy Trầm Thiệu ngồi trên ghế xem TV, trên mặt lộ ra nét vui mừng: "Tiểu Thiệu về rồi?"

"Cậu hai," Trầm Thiệu thấy Thiệu Khánh Văn về, mới đứng lên, kết quả lại bị Thiệu Khánh Văn đè xuống.

"Trong nhà không cần để ý này nọ," Thiệu Khánh Văn đánh giá Trầm Thiệu một lượt, thấy cậu tràn đầy sức sống, hài lòng nói, "Con ngồi xem TV một lát, cậu gọi điện thoại cho cậu ba con, gọi mọi người đến đây ăn cơm trưa."

Trầm Thiệu gật gật đầu, chờ Thiệu Khánh Văn nói chuyện điện thoại xong, cậu hỏi: "Cậu hai, mọi người có khỏe không?"

"Khỏe, khỏe," Thiệu Khánh Văn ngồi xuống cạnh Trầm Thiệu, "Trong nhà nghe con đậu thủ khoa Tỉnh về khoa học tự nhiên, đều vô cùng vui mừng, nếu không phải con đi chơi với bạn học, chúng ta đều đến thành phố Phù Dung chúc mừng con."

"Thủ khoa Tỉnh về khoa học tự nhiên?" Trầm Thiệu chớp chớp mắt, "Thủ khoa?"

"Cậu đã biết con không chịu thua ai mà," Thiệu Khánh Văn không để ý thấy Trầm Thiệu khác thường, còn cố ý lấy tờ báo cất trong tủ ra, "Báo của thị trấn Quả chúng ta cũng đăng tin con đậu Thủ khoa." Nói đến đây, ông hít một hơi, nếu em gái còn sống, thấy Trầm Thiệu không chịu thua kém như vậy, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.

Trầm Thiệu thấy cậu hai vui vẻ, ngại nói mình còn chưa kịp kiểm tra điểm thi, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe cậu hai nói chuyên ngành nào đang được ưa thích.

"Đúng rồi, lúc thi con điền nguyện vọng vào trường đại học nào?" Nói xong, Thiệu Khánh Văn mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất.

"Nguyện vọng một là chuyên ngành thông tin của đại học Thanh Hoa," Trầm Thiệu nói, "Tiếp theo là công nghệ thông tin, học ngành này rất hay."

Thiệu Khánh Văn nhíu mày, dựa theo thành tích thi của Trầm Thiệu, học sinh học hoặc toán học cũng không thành vấn đề, vì sao lại chọn chuyên ngành không tính là tốt nhất của đại học Thanh Hoa? Bất quá Trầm Thiệu thích, ông cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu nói, "Con thích là được rồi."

"Anh Thiệu, anh về rồi?" Thiệu Thi Văn hết giờ học về nhà, vừa mở cửa thấy anh học mình, vui mừng chạy đến trước mặt Trầm Thiệu, ôm lấy cánh tay cậu vui vẻ hỏi: "anh Thiệu, anh về khi nào?" Tuy không thường gặp mặt, nhưng Thiệu Thi Văn phi thường sùng bái anh họ Trầm Thiệu, trong tưởng tượng của cô bé, anh họ là đại soái ca không có gì không làm được, ai cũng không bằng.

"Mới về hôm nay, đến nhà em ăn chùa," Trầm Thiệu mỉm cười lấy một cái hộp nhỏ trong túi quần ra, cố tình quơ quơ trước mặt Thiệu Thi Văn, "Đoán coi bên trong là cái gì?"

"Cái gì vậy?" Hai mắt Thiệu Thi Văn mở to, tò mò nhìn chiếc hộp, "Quà cho em sao?"

Trầm Thiệu thấy dáng vẻ cô bé, bật cười nhét chiếc hợp vào tay, "Cầm đi cầm đi, không thôi chút nữa lại có người nói anh bắt nạt con nít."

"Anh Thiệu, em chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, nếu em là con nít, thì anh cũng là con nít lớn hơn hai tuổi." Thiệu Thi Văn cầm hộp ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt chờ mong mở hộp ra, thấy đồ vật trong hộp rồi, nhất thời hào hứng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Huy hiệu phù thủy số lượng có hạn?"

"Biết là em thích cái này," Trầm Thiệu thấy Thiệu Thi Văn thích quà của mình, ý cười trên mặt càng đậm, "Chiếc huy hiệu này của Nhật Bản chính thức phát hành số lượng có hạn, làm mất rồi là không tìm được cái thứ hai đâu."

"Anh Thiệu, anh thiệt là có tình, yêu anh nhất!" Thiệu Thi Văn đóng nắm hộp lại, sau có cao hứng ôm cổ Trầm Thiệu, "Món quà em thích vô cùng!"

"Được rồi, anh con ngồi xe lâu như vậy, đừng làm anh mệt," Thiệu Khánh Văn trừng mắt nhìn đứa con gái, "Ngồi đàng hoàng coi."

Thiệu Thi Văn ôm chiếc hộp ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, nhân lúc Thiệu Khánh Văn không nhìn thấy, quay sang trừng mắt với Trầm Thiệu.

"Cậu, Văn Văn còn nhỏ, cậu đừng nghiêm khắc như vậy," Trầm Thiệu can, "Nếu mỗi lần con đến cậu lại rầy em, con sợ sau này Văn Văn không muốn con đến nữa."

"Anh Thiệu, anh yên tâm, cho dù anh không tặng quà cho em, em cũng luôn chào đón anh," Thiệu Thi Văn nghiêm túc nói, "Làm gì có em gái nào không thích anh trai, trong trường có quá trời bạn học hâm mộ em có người anh lợi hại như vậy. Bất quá chiếc huy hiệu này làm sao anh mua được, em nghe bạn em nói, huy hiệu này rất khó mua."

"Anh có người bạn mấy ngày trước Hải Nam chơi, cậu ta nghe anh nói có cô em gái thích món này, liền mua từ Hải Nam về tặng anh," Trầm Thiệu lắc đầu, "Anh cũng không có nhiều tiền mua cho em cái này đâu."

"Không cần biết thế nào, vẫn cám ơn anh Thiệu nha," chuyện Thiệu Thi Văn lo lắng, thì anh họ mua quà cho cô bé thì phải tốn nhiều tiền, bây giờ biết xuất xứ món quà rồi, cô bé cũng yên tâm hơn.

Nửa tiếng sau, vợ chồng Thiệu Khánh Vũ đến, bất quá hai đứa con đang ở nhà ngoại chơi, nên không đến được, Trầm Thiệu đành gửi quà cho mợ, để bà đem về cho hai người em.

Vợ chồng cậu ba khi nhìn thấy Trầm Thiệu, cũng vui mừng một chút, lúc ăn cơm, mọi người đều dự kiến chắc chắn Trầm Thiệu sẽ vào được đại học Thanh Hoa, mặc dù giấy thông báo nhập học của Trầm Thiệu còn chưa được gửi đi.

Xế chiều hôm đó, cậu hai nằng nặc không cho Trầm Thiệu đi, Trầm Thiệu đành nghỉ lại một đêm ở nhà cậu hai, nhưng vì cậu muốn về thành phố Phù Dung giải quyết việc di dời ở khu Đào Tuyền, nên ngày hôm sau đã lên xe đi.

Mấy căn hộ Trầm Thiệu mua hiện tại thuộc khu phát triển trọng điểm của cả nước, vì không ít nhà đầu tư nhận được chính sách đầu tư ưu đãi, nên rất nhiều người đến khu Đào Tuyền mua đất đầu tư xây dựng, chỉ trong vòng hai ba năm, giá đất khu Đào Tuyền liền tăng đến chóng mặt.

Bất quá, nhiều người dân không đồng ý chuyện di dời, các nhà đầu tư rơi vào thế yếu, đành phải sửa lại điều khoản di dời mấy lần, cuối cùng mới lập được hợp đồng miễn cưỡng làm hài lòng đôi bên.

Sau khi những điều khoản được đặt ra, Trầm Thiệu nhanh chóng ký hợp đồng di dời, cậu chỉ giữ lại một căn hộ và ba cửa hàng mặt tiền, còn lại toàn bộ quy thành tiền.

Cậu nghĩ muốn đến Bắc Kinh phát triển, cần phải có vốn đầy đủ, giá bất động sản phải chờ mấy năm sau mới tăng trên diện rộng, đáng tiếc cậu không chờ được tới lúc đấy.

Giải quyết xong chuyện di dời, Trầm Thiệu trở lại căn hộ mình thuê, hạn thuê sắp hết, cậu đem đồ dùng tặng hàng xóm, toàn bộ sách vở quan trọng cậu chuyển đến nhà cậu hai nhờ ông bảo quản, những món đồ còn lại, một cái rương có thể đựng vừa đủ.

Trong lúc này, cũng có một vài công ty thực phẩm chức năng, liên hệ với cậu muốn cậu quảng cáo sản phẩm bổ sung trí nhớ, đều bị cậu từ chối. Nếu những sản phẩm đó thật sự hữu dụng, toàn bộ học sinh Trung Quốc còn cần cố gắng học bài làm chi?

Vốn Lương Thành còn cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng khi y biết được những thứ gọi là bổ sung trí não đều là lấy nước đường pha thêm vài thứ khác nữa, liền hoàn toàn ủng hộ Trầm Thiệu không đồng ý quảng cáo mấy thứ này.

Y cùng Chu Trạch Vũ đều chọn đại học Bắc Kinh, sau khi có điểm thi, trong lòng họ cũng rất lo lắng, hiện tại chỉ còn chờ giấy thông báo mà thôi.

Cuối tháng bảy, Phù Dung Tam Trung gọi Trầm Thiệu đến trường nhận giấy thông báo trúng tuyển đại học.

Trầm Thiệu nhận được thông báo, cũng không tổ chức tiệc mừng gì, chỉ cùng mời hai nhà Chu Lương và vợ chồng Đông Chính Hoa đến nhà hàng ăn một bữa cơm vui vẻ náo nhiệt.

Ba năm nay, Đông Chính Hoa dạy Trầm Thiệu không ít kiến thức, chỉ tiếc Trầm Thiệu phải đến Bắc Kinh học đại học, mà ông chỉ thích cuộc sống thảnh thơi ở thành phố Phù Dung, không thích cảm giác lúc nào cũng căng thẳng, khắp nơi ồn ã, nên gấp rút nhồi nhét kiến thức cho Trầm Thiệu, trước khi Trầm Thiệu đi, lưu loát liệt kê một sớ dài những quyển sách quốc học, lại còn luo6nn căn dặn Trầm Thiệu mỗi ngày đều phải luyện thư pháp không gián đoạn, gần đến giờ làm thủ tục vẫn không ngừng nhắc nhở.

Thấy Trầm Thiệu ngoan ngoãn trước dạ sau vâng, Đông Chính Hoa hài lòng đưa Trầm Thiệu một bao lì xì thật dày, sau đó một cước đá người qua cửa kiểm tra an ninh.

Nhìn Trầm Thiệu qua cửa kiểm tra an ninh xong còn vẫy vẫy tay mới mình, Đông Chính Hoa ngoài miệng hừ một tiếng, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi bóng Trầm Thiệu khuất hẳn sau cửa an ninh, mới để trợ lý đỡ ông rời khỏi sân bay.

Vốn Trầm Thiệu bàn bạc với hai người bạn thân cùng đến Bắc Kinh, nhưng tiếc rằng ngày nhập học của đại học Thanh Hoa khác họ, nên cậu dứt khoát đi một mình trước, để Chu Trạch Vũ và Lương Thành ở cùng gia đình thêm một thời gian.

Khi máy bay hạ cánh, khí lưu không ổn định, Trầm Thiệu xoa xoa hai tai bị ù, nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối đen, lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười giờ khuya.

Xuống máy bay, Trầm Thiệu nhìn người đến người đi ở sảnh, có chút buồn ngủ ngáp một cái, sau khi qua cửa an ninh, liền đi ra bên ngoài.

Taxi sân bay khá nhiều, nhưng hành khách còn nhiều hơn, Trầm Thiệu nhìn đoàn người xếp hàng chờ xe dài thật dài, kéo hành lý cam chịu đứng vào cuối hàng người.

Thật vất vả mới đến lượt cậu, cậu vừa kéo cửa xe ra, đã bị một thanh niên mặc tây trang đen ngăn lại.

Trang phục này, hình như hơi quen mắt.

Trầm Thiệu đánh giá thanh niên mặt tây trang một lượt, lại nhìn hàng người phía sau, đành bước qua một bên, nhường người phía sau lên trước: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"

"Nhị thiếu nghe nói hôm nay cậu đến Bắc Kinh, nên đặc biệt phái tôi đến đón cậu, khách sạn đã chuẩn bị sẵn rồi, xin hỏi cậu có yêu cầu gì khác không?" Thanh niên giải thích với ngữ khí ôn hòa, lại còn móc chứng minh nhân dân và thẻ nhân viên ra, "Xin cậu tin tưởng, tôi tuyệt đối không có ác ý với cậu."

Tuy đối phương không giải thích Nhị thiếu là ai, nhưng trong đầu Trầm Thiệu lại hiện lên hình dáng cậu thiếu niên đã đến sân bay tiễn cậu ngày đó.

Nghĩ vậy, Trầm Thiệu khẽ nhíu mày, cậu thiếu niên kia làm sao biết cậu hôm nay đến Bắc Kinh?

Tựa hồ đoán được suy nghĩ của Trầm Thiệu, người thanh niên vẫy vẫy tay, một chiếc xe Bentley màu đen lại rất sang trọng chạy đến: "Từ khi biết cậu nhận được thông báo nhập học Hoa đại, Nhị thiếu rất quan tâm ngày khởi hành của cậu, nên khi biết được hôm nay cậu sẽ đến Bắc Kinh, liền cố tình gọi chúng tôi đến đón cậu."

Còn không bằng nói thẳng là cậu bị người ta điều tra thông tin?

Trầm Thiệu nhún vai, không biết đối phương đến tột cùng là muốn làm gì, nhưng đối phương người đông thế mạnh, giá trị vũ lực lại cao, dứt khoát thoải mái lên xe, chờ sau khi thanh niên lên xe, Trầm Thiệu hỏi: "Tôi có thể hỏi một câu không?"

"Xin hỏi."

"Nhị thiếu các anh thường làm như vậy sao?"

Thanh niên dường như không nghe được sự châm chọc trong câu hỏi của Trầm Thiệu, vẫn cười ôn hòa lễ phép như cũ: "Không, trước đến giờ cậu ấy không làm chuyện như vậy, chỉ đối với cậu là ngoại lệ."

Cho nên cậu vẫn phải cảm ơn sự nhiệt tình mạc danh kỳ diệu của đối phương sao?

"Vậy, thật sự rất cảm ơn sự đối đãi đặc biệt của thiếu gia nhà anh." Trầm Thiệu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Không cần khách sáo." Thanh niên khiêm tốn gật đầu.

Trầm Thiệu: "..."

~oOo~

Note:

Đại học Thanh Hoa = Hoa đại. Đôi chỗ sẽ sử dụng luân phiên. 

Bình luận

Truyện đang đọc