Nếu muốn hỏi Ngải Địch là người thế nào? Không thể nghi ngờ, tất cả người
trong quân bộ sẽ trả lời ‘đó là người máy thiết diện vô tư’.
Đương nhiên, trả lời như vậy không phải nói Ngải Địch không tốt, mà là anh
giải quyết công việc tới một mức độ khủng bố, trên người anh hoàn toàn
không có thứ gọi là nhân tình tồn tại, anh hành động như một cổ máy,
không ngừng lặp đi lặp những chương trình đã được cài đặt.
Ngải
Địch biến thành như vậy cũng có nguyên nhân, bởi vì trời sinh khiếm
khuyết tình cảm nên tất cả hành vi thói quen của Ngải Địch đều xuất phát từ tri thức trong sách giáo khoa và cái nhìn của người xung quanh. Dựa
theo cái nhìn của mọi người là định ra những quy tắc làm việc, đây là
chuyện làm Ngải Địch mất đi tình cảm, dần dần Ngải Địch đã biến thành
‘người máy thiết huyết’ trong lòng mọi người.
Lúc Ngải Địch 30
tuổi, bên người có rất nhiều bằng hữu đã kết hôn, ngay cả đứa em cũng
vậy, mỗi lần nhìn thấy đứa cháu trai Tiểu Hôi bám lấy chân mình, ánh mắt trông mong nhìn mình, Ngải Địch hiếm có dịp dành chút thời gian bồi
Tiểu Hôi chơi đùa, bởi vì anh phát hiện… anh tựa hồ cũng không chán ghét như vậy.
Cùng lúc đó, Ngải Địch cũng ý thức được một chuyện
khác, dựa theo tiêu chuẩn của đời người, anh đã tới độ tuổi cần kết hôn. Bởi vì Ngải Địch là một người nghiêm khắc luôn làm việc theo quy củ,
cho dù bản thân xảy ra chuyện lớn cũng vậy, vì thế anh thông báo những
người xung quanh như đang xử lý công việc.
Nghe nói Ngải Địch
muốn kết hôn, người vui vẻ nhất là Mễ Duy, bởi vì đứa con cả hoàn toàn
ủy thác chuyện này cho anh. Trong mắt Mễ Duy, đứa con cả tuy lạnh lùng
một chút, nhưng bộ dáng thực sự rất suất, điều kiện lại tốt, cẩn thận
chọn lựa vẫn có thể chọn được người vừa ý.
Các gia đình chủ phu
như Mễ Duy không có bản lĩnh gì, nhưng các giống cái thích bát quái là
nhiều nhất, không bao lâu sau nhóm giống cái đã hưng trí bừng bừng chọn
lọc ra ‘danh sách’, một hơi xắp xếp cho Ngải Địch một tràng xem mắt thật dài.
Lúc La Tố biết được chuyện này thì ngây ngốc hơn nửa ngày,
cậu không phải không hiểu ý tưởng Ngải Địch, với tính cách của anh chắc
cuộc đời của mình đã sớm làm kế hoạch như sách giáo khoa, lúc nào kết
hôn, lúc nào sinh đứa nhỏ, bất quá Ngải Địch lại ủy thác chuyện này cho
Mễ Duy, điểm này vẫn làm cậu có chút kinh ngạc, chẳng lẽ trong nhận thức của Ngải Địch, chuyện hôn nhân phải do cha mẹ an bài sao?
Tuy La Tô không đồng ý lắm vơi chuyện để người khác an bài cuộc sống của mình, thứ như tình cảm không thể dùng công thức hóa để xử lý, nhưng dù sao
cũng là quyết định của Ngải Địch, cậu không thể nói gì, hơn nữa mặc kệ
kết quả thế nào, dựa theo tình huống trước mắt thì người Mễ Duy giới
thiệu có thể làm Ngải Địch coi trọng… tỷ lệ thực sự quá nhỏ.
Dự
cảm của La Tố trở thành sự thật, mấy chục người Mễ Duy sắp xếp coi mắt
đều thất bại, nói đúng hơn là thất bại 3, số còn lại Ngải Địch không hề
tới chỗ hẹn.
La Tố đại khái có thể tưởng tượng ra dạng người Mễ
Duy giới thiệu cho Ngải Địch, vì thế anh không tới cuộc hẹn cũng nằm
trong dự đoán, dù sao Ngải Địch là người theo đuổi hiệu suất cao, nhưng
lúc Ngải Địch tìm tới cửa, mặt không chút biến sắc hỏi về phương diện
này, cậu thực sự có chút ngây ngốc.
“Vì sao lại tới hỏi tôi?” La Tố có chút nghi hoặc nhướng mi.
“Các cậu thực hạnh phúc.” Ngữ khí không chút phập phồng như cũ, nghe không
ra bất cứ dao động tình cảm nào, nếu không phải Ngải Địch ngồi đối diện, La Tố thực sự nghĩ rằng mình đang nói chuyện với một cái máy.
“Được rồi.” La Tố buông Tiểu Hôi đang ôm trong lòng, khó có dịp tâm sự với
anh trai: “Anh muốn hỏi làm thế nào để tìm được một nửa của mình?”
“Tôi muốn biết làm thế nào để lựa chọn đối tượng kết hôn.” Ngải Địch đáp.
“Tuy tôi muốn nói anh nên tìm một người mà anh thích, bất quá nếu là đối
tượng kết hôn thì càng đơn giản hơn.” La Tố khẽ thở dài: “Đầu tiên,
người này phải hiểu anh, có thể hoàn toàn tiếp nhận tính cách anh, hơn
nữa còn bao dung anh.”
“Tiếp đó, lúc anh gặp khó khăn, người này
sẽ chủ động giúp anh.” La Tố nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu người kia không ở gần nhưng vẫn thường xuyên tới quấy rầy anh thì tốt
nhất, này đại biểu người này luôn nghĩ tới anh.”
“Cuối cùng, anh cũng hiểu người này, hơn nữa không chán ghét người ta, thuận tiện nói luôn, là người quen thì càng tốt.”
Ngải Địch trầm mặc, sau một lúc lâu anh đứng lên, mặc không chút thay đổi tạm biệt: “Tôi hiểu rồi, cám ơn.”
“Phải không? Từ từ…” La Tố còn chưa kịp giữ lại, Ngải Địch đã rời đi, chỉ còn một mình La Tố lặng người nhìn khung cửa, Ngải Địch rốt cuộc hiểu cái
gì a? Không xong, cậu cứ cảm thấy có gì đó không ổn…
***
Khoảng thời gian này Lô Tạp rất bận rộn, bởi vì nghiệp ca sĩ thất bại, bất quá anh vốn không cảm thấy mình có thể làm ca sĩ cả đời, tuy ngoài mặt bộ
dáng anh có vẻ không đứng đắn, chính là thân là con trai, anh biết rõ
ngày nào đó mình phải kế thừa sự nghiệp.
Lúc mới tiếp nhận gia
nghiệp, Lô Tạp khó tránh khỏi có chút bận tới mức thở không nổi, bất quá nhận được điện thoại của Ngải Địch thì lập tức chạy ra ngoài. Lô Tạp có nhiều lúc cảm thấy mình thực sự bị ngược thành thói quen, bởi vì sau
khi nhận xong cuộc điện thoại, hai chân chết tiệt của anh lập tức theo
phản xạ có điều kiện lao ra ngoài! Anh thực hận cái chân mình, vì cái gì nô tính lại mạnh như vậy chứ!
Lúc Lô Tạp đi vào phòng riêng
trong nhà ăn, Ngải Địch đã ngồi sẵn, Lô Tạp như bình thường ngồi xuống
vị trí đối diện Ngải Địch, bất quá lúc cởi áo khoác vắt lên lưng ghế
dựa, Lô Tạp cảm thấy tầm mắt Ngải Địch nhìn mình có chút quá chuyên chú, làm anh có chút khó thích ứng.
“Làm sao vậy?” Lô Tạp hỏi.
Ngải Địch không trả lời, vẫn như trước dùng đôi ngươi xanh biếc nhìn chăm
chú Lô Tạp, cứ như muốn khắc sâu hình ảnh của Lô Tạp vào đầu mình, điều
này làm Lô Tạp không khỏi rùng mình, Ngải Địch hôm nay rốt cuộc bị sao
vậy? Chẳng lẽ thực sự gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng?
Không thể trách Lô Tạp nghĩ vậy, dù sao với tính tình của Ngải Địch, trừ phi trời sụp, nếu không không có vấn đề nào anh không thể giải quyết, cường đại
mà đáng tin, đây là ấn tượng Ngải Địch lưu lại trong lòng mọi người.
“Chúng ta là bằng hữu đúng không?” Lô Tạp nghĩ nam nhân băng sơn Ngải Địch này có chút khó mở miệng, vì thế mỉm cười ôn hòa nói: “Yên tâm yên tâm, mặc kệ có chuyện khó khăn gì tôi cũng giúp cậu.” Ai bảo anh đã sớm bị ngược thành thói quen? ! Lô Tạp bất đắc dĩ nghĩ.
Lô Tạp vừa nói xong
câu này, gương mặt luôn bình tĩnh không chút gợn sóng của Ngải Địch có
chút biến hóa, mặc dù dưới ánh đèn vẫn lạnh lùng vô tình như trước, bất
quá hai hàng mày nhíu chặt làm anh thoạt nhìn so với bình thường càng
nghiêm túc hơn.
“Tôi định kết hôn.” Trầm mặc thật lâu, Ngải Địch rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
“Ân, hóa ra cậu định kết…. cái gì? !” Lô Tạp nhất thời bị sét đánh ngang
tai, cả người đều hoảng hốt, việc này nếu đổi lại là bất kì ai khác, anh cũng không kinh ngạc đến vậy, nhưng cố tình người nói tin này với anh
lại là Ngải Địch! Điều này bảo anh làm sao tiếp nhận nổi!
Qua
thật lâu, Lô Tạp mới lấy lại tinh thần, anh nhìn chằm chằm Ngải Địch
thật lâu, thẳng đến khi không tìm được chút dấu vết nào trên gương mặt
không chút biến sắc kia mới chịu đưa tay đầu hàng: “Được rồi, cậu thắng, cậu thực sự nghiêm túc sao?”
“Tôi thực sự nghiêm túc.” Ngải Địch dùng âm thanh không chút phập phồng, giống như đây là đáp án đã được cài đặt sẵn.
“Thế đối phương là dạng người thế nào?” Lô Tạp hứng thú, thế nhưng có thể
làm Ngải Địch nảy sinh ý tưởng kết hôn trong đầu, người này anh nhất
định phải làm quen!
Ngải Địch không trực tiếp nói đáp án, mà tiếp tục nói: “Thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, kết hôn phải lựa
chọn một người có thể cùng tôi chung sống cả đời, loại trừ những người
xung quanh, tôi đã có sự lựa chọn cuối cùng.”
“Thật là vô tình a, nếu người đẹp của cậu đau lòng, tôi không ngại an ủi thay cậu đâu.” Lô
Tạp đã sớm quen với giọng điệu và tính cách Ngải Địch, vì thế ngoài
miệng nói vậy, nhưng cũng chỉ là nói đùa thôi, anh không có khả năng ra
tay với bầu bạn của bạn bè, anh thích mỹ nhân, bất quá không tới mức đói bụng ăn quàng như vậy.
“Nói nửa ngày, người kia rốt cuộc là ai?” Lô Tạp lại hỏi.
Lại là một lúc trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Lô Tạp đã sắp không chịu
nổi nữa thì Ngải Địch rốt cuộc mở miệng. Ngữ khí của anh trước sau như
một, tuy tiếng nói tràn ngập từ tính, nhưng thanh tuyết lại không có
chút phập phồng, lạnh băng như kim loại, có cảm giác cơ hồ đông cứng
lòng người, làm người ta hít thở không thông.
“Là cậu.” Ngắn gọn
hai chữ, chẳng có chút ướt át dài dòng, nhưng tròng mắt Lô Tạp lại co
rút, anh… anh rốt cuộc vừa nghe thấy cái gì? Là anh bị lãng tai hay đầu
óc Ngải Địch không bình thường? Không không không, nhất định là anh suy
nghĩ quá nhiều.
“Cái kia….” Lô Tạp cào cào mái tóc đỏ rực của mình, có chút xấu hổ cười: “Tôi mới… nghe lầm phải không?”
“Tôi thật sự nghiêm túc.” Ngải Địch không chút biến sắc lập lại: “Tôi hi
vọng cậu có thể kết hôn với tôi, tôi sẽ cố hết khả năng làm cậu hạnh
phúc.”
“Từ từ… từ từ đã!” Lô Tạp vội vàng đánh gảy lời Ngải Địch: “Cậu phải hiểu rõ, cả hai chúng ta đều là giống đực! Hơn nữa tôi thích
giống cái ôn nhu yếu ớt, không đúng, mấu chốt không phải điểm này, rốt
cuộc vì cái gì cậu lại nảy sinh ý tưởng kết hôn với tôi?”