La Tố cũng không muốn hao phí thời gian ở bệnh xá, bất quá cho dù nói gì
thì nhân viên chăm sóc cũng không để cậu đi, vì thế La Tố chỉ có thể bất đắc dĩ dùng thiết bị gửi tin cho bọn Hải Nhân Tư biết, La Tố cũng không nói mình bị té xỉu, chỉ bảo tối nay có việc nên không trở về.
Hải Nhân Tư nhận được tin xong lập tức hồi âm, tên này viết cái biểu tình
đáng khinh, sau đó nói: bạn thân, đều là giống đực, ta biết mà!
Khóe mắt La Tố không khỏi co rút, trong đầu người này ngoại trừ mấy thứ suy
nghĩ dơ bẩn này không còn gì khác sao? La Tố bất đắc dĩ thở dài, tắt màn hình ánh sáng trên tay, một lần nữa nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tới tối cậu nhận được điện thoại của Mễ Duy, sau khi cậu đổi chức nghiệp,
Mễ Duy rất thường gọi điện hỏi thăm, tuy lần nào cậu cũng ‘ân, a’ linh
tinh cho có lệ, bất quá Mễ Duy vẫn không biết chán.
“Tố Tố, nếu ở trường gặp khó khăn, nhớ phải tìm anh trai con, tốt xấu gì nó cũng là thủ tịch học viện 2, nó có thể giúp đỡ con.”
“Ân.”
“Ở trường con có bị khi dễ không?”
“Không có.”
“Ở cùng các học sinh khác thế nào?”
“Tốt lắm.”
“Tố Tố, con đang trả lời có lệ với ba ba sao?”
“…….” La Tố biết Mễ Duy quan tâm mình, chính là cậu không biết làm thế nào
ứng phó với loại quan tâm không thuộc về mình thế này.
“Được rồi, ba ba không quấy rầy con, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi ngắt điện thoại, La Tố đột nhiên có cảm giác buồn cười, có lẽ trong cuộc u mê thật, ngay cả cậu là ngoại nhân cũng có thể nhận ra chuyện
tìm Ngải Địch hỗ trợ là không có khả năng, nhưng Mễ Duy lại không ý thức được, bất quá quên đi, đây không phải chuyện cậu cần để ý.
Ngủ
một đêm thật ngon, sáng sớm hôm sau, La Tố không quan tâm tới nhân viên
chăm sóc ngăn cản, dùng thái độ cường ngạnh rời khỏi bệnh xá, cậu không
có hứng thú lãng phí hai ngày ở nơi này.
Bởi vì bệnh xá này của
học viện 3, vì thế nhân viên chăm sóc đều là á thú, cho dù năng lực câu
thông của La Tố vẫn chưa thức tỉnh, đám á thú này vẫn không phải đối thủ của cậu, nhân viên chăm sóc rơi vào đường cùng chỉ có thể gửi tin cho
hai vị lão sư An Khải Tư cùng Uy Nặc.
La Tố rời khỏi bệnh xá xong liền về kí túc xá một chuyến, Hải Nhân Tư, Milan cùng Phân Địch đều lên lớp cả, La Tố vọt vào tắm rửa, sai đó tới căn tin ăn sáng, hoàn thành
hết thảy cậu mới nhận được tin nhắn Uy Nặc gửi tới.
La Tố vội vàng đảo mắt nhìn màn hình, ý của Uy Nặc là nếu cơ thể đã tốt thì sớm quay lại lớp học.
La Tố cũng có chút nhớ thương con khế ước thú bị thương ngày đó, vì thế
cậu vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm, bất quá nơi đó không còn ai, vì
thế La Tố đi tới lối vào rừng rậm nhân tạo, địa điểm học của hệ này rất
dễ suy đoán, không phải phòng thí nghiệm thì chính là rừng rậm nhân tạo.
Trên đường tới La Tố gửi thư cho Uy Nặc, bởi vì cậu không có quyền hạn tiến
vào rừng rậm nhân tạo, vì thế Uy Nặc phải tới cửa dẫn cậu vào.
“Cư nhiên để lão sư chờ, tên học trò này cũng quá lớn gan đi, theo tôi vào, xem xem năng lực của trò hôm nay còn dùng được không?” Uy Nặc tuy nói
vậy, nhưng trên mặt không hề có biểu tình tức giận, La Tố cũng hiểu, nếu cậu còn giá trị lợi dụng, Uy Nặc sẽ không dễ dàng trở mặt như vậy.
“Con hắc cầu kia thế nào rồi?” La Tố rốt cuộc cũng hỏi vấn đề mình luôn quan tâm.
“Chỉ bị tiểu thương mà thôi, lần đó hợp thể bạo tạc để lại di chứng, tuy da
chỉ bị thương những vệt li ti, nhưng lại rất đau đớn.” Uy Nặc nói tới
đây, khẽ đẩy gọng kính: “Nếu năng lực của trò là cảm giác, như vậy rất
có thể cảm nhận được cơn đau kịch liệt của nó ngày đó.”
“……..” Đau đớn sao? La Tố trầm mặc không nói, Uy Nặc đã quen với phản ứng của cậu, vì thế cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Chúng ta đi khu mấy?” La Tố đi theo Uy Nặc qua vài khu vực, có chút nghi hoặc hỏi.
“Khu 10, các học trò khác đang ở đây.” Bước chân Uy Nặc rất nhanh.
“Để học trò khác một mình ở đó có vấn đề gì không?” La Tố nhướng mi.
“Ha hả.” Uy Nặc cười khẽ, độ cung bên môi khẽ nhếch lên nguy hiểm: “Yên tâm, tốt lắm, không chết được đâu.”
“……..” La Tố trầm mặc, trong lòng cậu thầm bi ai cho đám học trò của Uy Nặc, đương nhiên, trừ cậu ra.
Uy Nặc thấy La Tố trầm mặc, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tựa hồ trò có ý kiến với hành động của tôi.”
“Không có.” La Tố vẫn không có biểu tình gì, dưới lớp tóc đen tuyền, ánh mắt có chút âm u không rõ.
“Là học trò tôi chờ mong nhất, hi vọng trò hiểu được, đây là thế giới mạnh được yếu thua, chưa bao giờ thay đổi.”
La Tố vẫn không trả lời, biểu tình đạm mạc theo sau Uy Nặc, khu 10 ở ngay
trước mắt, Uy Nặc nhập mật mã xong, cánh cửa điện tử chầm chậm mở ra, La Tố dẫn đầu bước vào, đám cây cỏ dưới chân cậu phát ra tiếng ‘sàn sạt’.
Một giây Uy Nặc còn chưa bước vào khu 10, cách một lớp cửa điện tử, âm
thanh La Tố có chút trầm làm người ta hít thở không thông: “Nếu không
cho bọn họ cơ hội, làm thế nào biết được bọn họ có khả năng trở nên mạnh mẽ hay không?”
Uy Nặc giật mình, lập tức bật cười, anh bước qua cửa điện tử, có chút thích thú nói: “Đây là kinh nghiệm đúc kết của ngươi?”
Gió nhẹ thoáng qua, âm thanh sàn sạt quanh quẩn khắp khu rừng, sau phút
trầm mặc ngắn ngủi, La Tố mở miệng: “Không, đây chỉ là một hi vọng xa
vời.”
Ngày tận thế khi đó, rất nhiều người căn bản không kịp phản ứng đã mất đi sinh mệnh, bằng hữu cậu cũng nằm trong số đó, những người đó không hề có cái gọi là cơ hội, cũng không có được cái gọi là thời
gian, vì thế bọn họ không thể chứng minh mình là một người mạnh mẽ.
“Quả thật là hi vọng xa vời.” Uy Nặc thích thú nhìn chăm chăm vào bóng dáng
La Tố, bất quá anh không nói thêm gì, tiếp tục dẫn đường.
Diện
tích khu 10 cũng không quá lớn, vì thế bọn họ nhanh chóng tìm được đám
học trò, bọn họ quả nhiên gây họa, vài người bị khế ước thú hệ lôi điện
làm hôn mê, vì thế đám học trò còn lại thấy Uy Nặc lập tức kích động
nhào tới.
“Lão sư, rốt cuộc thầy cũng tới.”
“Chúng ta
không biết nên làm gì bây giờ, rõ ràng không phát ra ác ý với đám khế
ước thú này nhưng chúng nó lại đột nhiên phát động công kích.”
Uy Nặc ngồi xổm xuống, kiểm tra sơ qua tình huống đám học trò ngất xỉu, sau đó hỏi: “Gửi tin cho bệnh xá chưa?”
“Vừa gửi xong.”
“Vậy còn khẩn trương gì chứ? Chờ bệnh xá tới đây rinh người đi là được.” Uy
Nặc không chút cảm xúc nói: “Người còn lại tiếp tục theo tôi.”
La Tố không nói gì, chỉ cảm thụ tình tự đám khế ước thú xung quanh một
chút, phần lớn bọn nó đều rất sung sướng, có mấy con còn bày ra biểu
tình tiếc hận.
La Tố quay đầu nhìn, cậu rốt cuộc hiểu được vì sao đám học trò kia bị chích điện tới hôn mê, vì đám khế ước thú này muốn
tìm người chơi với mình, mà mấy thú nhân này lại rất có hảo cảm với khế
ước thú hệ điện, vì thế bất hạnh bị nắm đầu.
Vì thế khống chế hảo cảm cũng là một kĩ thuật sống sao? La Tố thầm ghi nhớ điều này, sau đó
tiếp tục theo sau cước bộ Uy Nặc, lúc La Tố tiến vào vùng cây cối tiếp
theo, nhìn thấy một bóng dáng vàng chóe quen thuộc, đôi mắt cậu trừng to không thể tin được, đột nhiên thốt lên: “Pikachu? !”
Kì thực
không thể trách La Tố khiếp sợ như vậy, bởi vì sinh vật trước mắt thực
sự rất giống pokemon Pikachu, bản thân La Tố tuy không xem nhiều về bộ
phim hoạt hình pokemon nhưng nhân vật nổi tiếng như Pikachu không có khả năng nhận sai!
Cơ thể màu vàng này, còn có hai cái lỗ tai thỏ
thật dài, hai điểm đỏ đáng yêu trên gò má…. sau lưng còn có cái đuôi tia chớp, quả thực căn bản không có gì khác với Pikachu trong trí nhớ của
cậu.
“Thực đáng tiếc, đáp sai rồi, tên của nó là la mật khâu.” Lời nói của Uy Nặc làm La Tố lấy lại chút thần trí sau cơn kinh hoảng.
“Khế ước thú hệ điện?” Suy nghĩ của La Tố vẫn còn chìm đắm trong kĩ năng ‘mười vạn Volt’ của Pikachu.
Uy Nặc nghe vậy, rốt cuộc nhíu mày: “Tri thức căn bản của trò học được chạy đi đâu rồi? La mật khâu là khế ước thú hệ thổ.”
“……..” La Tố rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, xem ra đây chỉ là trùng hợp, thế
giới này có rất nhiều chủng loại khế ước thú, vì thế có sinh vật cùng
loại như ‘Pikachu’ cũng không có gì kì quái.
Lúc sau, La Tố lại
thấy vài loại khế ước thú giống như pokemon, trong đó có một loại khế
ước thú béo béo tròn tròn có màu hồng nhạt rất giống Jigglypuff, bất quá năng lực của nó không phải thôi miên người ta bằng tiếng ca, mà là
trọng lực.
Nếu không phải La Tố đã tìm hiểu thế giới này trước
thì cậu thực sự có ảo giác mình đang tiến vào thế giới pokemon, vì hạn
chế trí nhớ kiếp trước ảnh hưởng tới mình, vì thế cậu ghi chú lại thật
cẩn thận, để tránh tương lai lại gây ra chuyện cười như hôm nay.