Tạp Kì Ân trong khoảnh khắc cứ như bị cái gì đó siết chặt hô hấp, đó là sự
sợ hãi cậu ta luôn vùi sâu trong lòng! Ngải Tố…… hóa ra thật sự là Ngải
Tố! Cái tên luôn xa cách, thái độ ngạo mạn đến mức làm người ta thấy vô
lễ! Khó trách lúc cậu hỏi phương pháp dưỡng khế ước thú, Ngải Tố luôn
lạnh lùng!
Tạp Kì Ân suy nghĩ cẩn thận lại mọi việc, quân bộ đúng là tính rất kĩ, luận về lực tương tác với khế ước thú, quả thực chỉ có
tên Ngải Tố kia có thể thắng được cậu! Nhưng chỉ là một ưu thế tạm thời
thôi! Một khi cậu thức tỉnh Kì Lân, đừng nói một Ngải Tố, một trăm Ngải
Tố cũng không phải đối thủ của cậu!
Pháp Phi Tư thấy sắc mặt Tạp
Kì Ân ngày càng âm trầm, trong lòng biết mục đích của mình đã đạt được,
trước mắt không nên nóng vội, vì thế chậm rãi nói: “Không cần khổ sở,
đây là gánh nặng của Kì Lân, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, bảo vệ của tôi
sẽ ở lại bảo vệ cậu.”
Pháp Phi Tư đứng lên, Tạp Kì Ân thấy Pháp
Phi Tư phải đi, lúc này mới thoát ra khỏi tình tự phẫn hận, cậu đưa tay
bắt lấy vạt áo Pháp Phi Tư, bất quá sau đó lập tức thu tay, hiển nhiên
cảm thấy biểu hiện như vậy rất yếu đuối, không phù hợp với thân phận Kì
Lân của mình.
Pháp Phi Tư không biểu hiện ra chút để ý hay giễu cợt nào, vẫn bình tĩnh nói: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Không, không có……” Tạp Kì Ân cúi đầu, đều là lỗi của Ngải Tố! Nếu không phải Ngải Tố thì sao cậu phải lưu lạc tới nước này?
“Không bằng tôi ở lại nói chuyện với cậu một chút, thế nào?” Pháp Phi Tư tựa
như săn sóc, nói xong lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tạp Kì Ân.
“Tôi mới không cần, tôi chính là Kì Lân!” Tạp Kì Ân tuy có hảo cảm với Pháp
Phi Tư, bất quá liên lụy tới vấn đề mặt mũi nên cậu ta vẫn mọc gai toàn
thân.
“Điểm này từ đầu tôi đã vô cùng tin tưởng cậu là Kì Lân,
Tạp Kì Ân.” Pháp Phi Tư nhìn ánh mắt Tạp Kì Ân nói. Tuy giọng điệu Pháp
Phi Tư rất bình thản, nhưng lại mang theo sức mạnh làm người ta tin
phục. Lúc Pháp Phi Tư chuyên chú nhìn một người, rất dễ làm người ta
sinh ra ảo giác mình thực sự được người này coi trọng.
“Ông sẽ
biết sự lựa chọn của mình không sai!” Tạp Kì Ân siết chặt tay, đúng vậy! Bên người cậu có Pháp Phi Tư, cậu không phải hoàn toàn không có phần
thắng! Cậu nhất định phải cho những tên quân bộ kia một cú giáo huấn cả
đời khó quên!
“Có thể kể tôi nghe một chút về Ngải Tố kia không?
Nếu có thể hiểu cậu ta một chút, có lẽ chúng ta có phần thắng nhiều
hơn.” Pháp Phi Tư tiếp tục giăng lưới nhện, dụ dỗ Tạp Kì Ân sa vào.
Tạp Kì Ân tuy không muốn nhắc tới Ngải Tố, nhưng cậu cũng biết Pháp Phi Tư
nói có lí, vì thế vô cùng căm phẫn nói: “Mệt tôi trước đó còn xem Ngải
Tố là bằng hữu, tôi thực sự nhìn lầm cậu ta rồi! Cư nhiên vọng tưởng
muốn tranh đoạt vị trí Kì Lân với tôi……”
Tạp Kì Ân lằn nhằn nói
ra rất nhiều oán hận trong lòng, đáy mắt Pháp Phi Tư xuất hiện một tia
mất kiên nhẫn, bất quá anh vẫn kiên trì nghe xong. Cố gắng của Pháp Phi
Tư cũng không uổng phí, tuy số lần Tạp Kì Ân nhắc tới Ngải Tố không
nhiều, bất quá dựa vào phân tích Pháp Phi Tư cũng chiếm được không ít
tình báo hữu dụng, không uổng anh phí nhiều khí lực như vậy để lừa gạt
tiểu quỷ ngây thơ ngày.
Lúc Pháp Phi Tư rời khỏi phòng, không
khỏi cười lạnh trong lòng. Người không tự hiểu lấy mình trên thế giới
này thực sự rất nhiều, ngay cả một tiểu quỷ ghê tởm như Tạp Kì Ân cũng
dám vọng tưởng mình là Kì Lân! Kì Lân chân chính…… chỉ thuộc về anh! Chỉ có thể bị anh nắm giữ trong tay!
***
Sau khi Tu Lôi rời đi, La tố cùng Tư Lôi Tạp đi tới cửa kí túc xá thì La Tố quay đầu hỏi: “Không hỏi tôi Pháp Phi Tư là ai à?”
“Chờ.” Tư Lôi Tạp ngắn gọn đáp, ngụ ý là nếu La Tố muốn nói thì tự nhiên sẽ
nói. Nếu đổi là người khác chỉ sợ không hiểu được ý này, bất quá La Tố ở chung với anh lâu như vậy, đã sớm tập thành thói quen.
“Nếu tôi không nói cho anh biết thì sao?” La Tố tiếp tục hỏi.
“Tôi sẽ điều tra.” Tư Lôi Tạp trầm giọng nói.
“Quả nhiên là tác phong của anh.” La Tố đã sớm sự liệu, vừa nãy Tư Lôi Tạp không nói câu nào, phỏng chừng đang đánh chủ ý này.
La Tố biết ngăn cản nam nhân buồn tao này đi điều tra cơ bản là không có
khả năng, vì thế sau khi trở lại kí túc xá, La Tố đóng cửa phòng, nói
một ít chuyện Pháp Phi Tư với Tư Lôi Tạp, tỷ như Pháp Phi Tư là đổng sự
trường học, là bầu bạn với An Khải Tư linh tinh, bất quá những chuyện có liên quan tới Ngải Lộ và chuyện nhà, La Tố không nhắc tới.
“An Khải Tư……” Tư Lôi Tạp nghe nhắc tới tên này, nhíu mày.
La Tố nhạy bén phát giác điểm này: “Có gì không ổn sao?”
“Trong lúc em hôn mê, An Khải Tư có lấy máu.” Tư Lôi Tạp biết chuyện này quan
trọng, nên đem chuyện An Khải Tư thuyết phục anh lúc trước, sau đó thành công lấy mẫu máu kể cho La Tố.
Đơn giản mà nói đây là một vụ
giao dịch, An Khải Tư lấy điều kiện là cho dù lấy được mẫu máu cũng
không nói cho quân bộ hay bất cứ người nào, nếu có kết quả sẽ nghiệm sẽ
lập tức báo cho Tư Lôi Tạp, thành công lấy được mẫu máu của La Tố. Mà Tư Lôi Tạp sau khi có được kết quả có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với
phản ứng của quân bộ, nếu máu có linh hồn vật chất thì La Tố không thể
nghi ngờ chính là Kì Lân; nếu không thì có thể tạm thời yên tâm.
Nhưng chuyện này cũng để lại nỗi lo về sau, lúc ấy Tư Lôi Tạp không biết An
Khải Tư là bầu bạn của Pháp Phi Tư, hơn nữa cho dù biết, anh cũng không
biết Pháp Phi Tư trong tương lai sẽ xuống tay với Kì Lân, vì thế trong
lúc vô tình đã tạo ra một quả bom hẹn giờ.
“Thật xin lỗi.” Tư Lôi Tạp nhíu mày thật sâu.
“Này không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi.” La Tố biết Tư Lôi Tạp cũng
vì muốn bảo hộ cậu mà thôi, huống chi máu cậu cũng không kiểm tra ra
linh hồn vật chất, vì thế có bị An Khải Tư lấy cũng không sao. Nói vậy,
lúc trước An Khải Tư có lén đưa thứ gì đó cho Tư Lôi Tạp, chẳng lẽ chính là kết quả kiểm tra.
Như vậy thì cậu lại có thêm lí do để hẹn An Khải Tư ra ngoài, bất quá mấu chốt nhất là thái độ của An Khải Tư, nếu
thầy ấy đứng bên Pháp Phi Tư thì hành vi của cậu không thể nghi ngờ là
đả thảo kinh xà.
“Tôi tới quân bộ điều tra.” Tư Lôi Tạp đứng lên
nói. Đây không còn là chuyện của anh và La Tố nữa, nó có thể sẽ ảnh
hưởng tới cả liên minh, anh phải báo chuyện này với gia gia.
“Cũng tốt, bất quá hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy đi.” La Tố nhìn thời gian nói.
“Hảo.” Tư Lôi Tạp trước giờ không bao giờ cự tuyệt La Tố, vì thế định ngày mai mới hành động.
Hai người trao đổi xong bước ra ngoài, Hải Nhân Tư cùng Milan đều rất thức
thời, bọn họ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm ngồi trên sô pha xem TV, không
như trước kia luôn chạy đi xem bát quái, phải biết là xem bát quái cũng
không hay ho gì, đau khổ này bọn họ đều đã hưởng qua.
Nhóm 3
người người may mắn nhất chính là Phân Địch, không thể không nói, ngốc
có phúc khí của người ngốc, cuộc sống của Phân Địch và ngốc ngốc thú có
thể nói là khá tốt. Thức ăn của ngốc ngốc thú bình thường đều do La Tố
lo, vì thế Phân Địch chỉ cần mua thứ mình thích ăn là được.
“Bạn thân, lang ca hôm nay cũng ở lại à?” Hải Nhân Tư trừng TV nửa ngày, rốt cuộc cũng tỏ vẻ thị giác mệt mỏi.
“Ân, sao vậy?” La Tố đang uy thực cho bọn Tiểu Ngốc.
“Không phải, mình chỉ muốn hỏi, lang ca anh chưa bao giờ thay quần áo hả? Hay
là anh có rất nhiều bộ quân phục giống nhau?” Hải Nhân Tư vừa mới nói
xong đã muốn quát mình một tiếng, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Hải Nhân Tư vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong phòng khách, tính
luôn La Tố, đều nhìn về phía Tư Lôi Tạp, sau đó La Tố phát hiện, Tư Lôi
Tạp hơi…. cứng ngắc một chút.
Tư Lôi Tạp sợ La Tố ghét mình không vệ sinh, vì thế vô cùng nghiêm túc đáp: “Tôi có thay quần áo.”
“Ách——” Hải Nhân Tư cảm nhận được ánh mắt lang ca cứ như muốn hủy diệt người ta vậy. Hải Nhân Tư không dám nói lung tung nữa, thức thời bụm miệng mình
lại.
Milan cũng thức thời im lặng không lên tiếng, chỉ có La Tố
cảm thấy thú vị trêu một câu: “Hôm qua không phải anh không thay quần áo sao?”
Tư Lôi Tạp: “…….” Con lang buồn tao quyết định ngày mai anh sẽ về kí túc xá mang hết quần áo lại đây.
“Được rồi, nói giỡn thôi, đừng để ý.” La Tố không khi dễ Tư Lôi Tạp quá mức,
bởi vì cậu biết nam nhân thành thực này cứ tưởng là thật.
Trễ một chút, Tư Lôi Tạp biến về hình lang, cứ đi theo sau La Tố. La Tố thấy cự lang như vậy liền biết đối phương muốn cậu hỗ trợ tắm rửa. Không thể
không nói, Tư Lôi Tạp gần đây bán manh càng lúc càng thuần thục.
La Tố nhanh nhẹn tắm cho cự lang, sau đó cầm máy sấy sấy lông. Milan cùng
Hải Nhân Tư thấy vậy, lập tức nhảy khỏi sô pha, trốn về phòng mình. Đừng đùa, bọn họ gần đây vì rình xem gian tình đã trúng đạn ngã xuống vài
lần, chẳng lẽ còn chưa chịu giáo huấn? Vì thế mới nói làm bóng đèn sẽ
không sống nổi a….. huống chi bọn họ cũng không phải tự nguyện làm bóng
đèn!
La Tố tuy nghi hoặc vì sao Hải Nhân Tư và Milan lại chạy
trốn nhanh như vậy, bất quá cậu nhanh chóng bị hai lỗ tai mập mạp và bộ
lông xõa tung của cự lang hấp dẫn. La Tố nhịn không được xoa xoa đầu cự
lang, lại hôn lên cái đầu xù, cự lang vốn đang vô cùng hưởng thụ phục vụ sấy lông đột nhiên cứng ngắc, bất quá anh rất nhanh lấy lại tinh thần,
cái đầu to củng củng về phía La Tố.
Này chẳng lẽ là đòi hôn? La
Tố trầm mặc, bất quá nhìn thấy đôi ngươi xám của cự lang chăm chú nhìn
mình, nhất là bộ lông vừa bị sấy tung kia, vì bộ lông tơ quanh vành mắt
hơi ngăn cản đồng tử, nên thân hình cao lớn của cự lang thoạt nhìn có
cảm giác rất vô tội, cứ như một con lão lang.
“…….” La Tố nhịn không được lại thỏa hiệp, cứ biến thành bộ dáng cự lang đúng là phạm luật mà…..
Buổi tối, Tư Lôi Tạp biến về hình người, lại tiếp tục hưởng thụ đãi ngộ đồng giường cộng chẩm với La Tố. Bởi vì hình người nên Tư Lôi Tạp cởi quân
trang, thay áo ngủ mà bằng hữu Hải Nhân Tư cung cấp, bởi vì ở đây chỉ có Hải Nhân Tư xem xem dáng người với Tư Lôi Tạp.
Lúc sắp ngủ, Tư
Lôi Tạp đem tin tức có được hôm nay thông báo vào kênh liên lạc chuyên
dụng của gia tộc, chuyển cho gia gia. Như vậy có thể để bọn gia gia cũng hảo chuẩn bị biện pháp ứng phó.
Một đêm ngủ ngon, lúc La Tố rời
giường thì Tư Lôi Tạp đã li khai, bất quá anh có gửi tin nhắn báo lại.
La Tố biết Tư Lôi Tạp phải về quân bộ điều tra tư liệu của Pháp Phi Tư,
vì thế cậu trả lời tin nhắn, bảo anh phải cẩn thận.
Thay quần áo
xong, La Tố trực tiếp vào phòng vệ sinh, lúc cậu lấy li chuẩn bị sờ sờ
bàn chải đánh răng thì cậu kinh ngạc phát hiện bàn chải đánh răng của
mình đã không cánh mà bay.
Chẳng lẽ hoa mắt? La Tố nhu nhu mắt,
nhưng cậu phát hiện chỗ vốn để bàn chải của mình vẫn trống trơn, không
có gì cả, rõ ràng hôm qua bàn chải để ở đây mà, sao đột nhiên không thấy đâu?
La Tố nhớ hôm qua Milan có giúp cậu đặt bàn chải về vị trí
cũ, vì thế cậu ló đầu ra khỏi phòng vệ sinh hỏi: “Milan, hôm qua cậu để
bàn chải đánh răng của tôi ở đâu vậy?”
Milan vốn đang xem TV, cậu ta nghe thấy những lời này của La Tố thì ‘phịch’ một tiếng nhảy lên
khỏi sô pha, nhanh chóng lắc mình chuồn về phòng, đóng mạnh cửa phòng.
“……” La Tố nghe tiếng nước chảy ‘ào ào’, lần đầu tiên có cảm giác ù ù cạc
cạc, rốt cuộc là tình huống gì đây? Cho dù Milan làm mất bàn chải của
cậu thì phản ứng này cũng hơi thái quá đi. La Tố khẽ thở dài, không tiếp tục truy đuổi chuyện này nữa, xem ra chỉ có thể ra ngoài mua bàn chải
mới rồi mới về tiếp tục rửa mặt.
Cùng thời gian này, Milan trốn
trong phòng thầm rơi lệ. Mẹ nó sáng sớm mà cũng không tha cho cậu được
sao trời? Chẳng những bắt gặp lang ca trộm bàn chải đánh răng của La Tố, còn phải làm bộ như cái gì cũng không biết, làm bóng đèn tới mức này
cũng quá cực khổ đi a!
Bởi vì hôm nay cũng là ngày nghỉ, vì thế
Phân Địch đã về nhà một chuyến, Milan cùng Hải Nhân Tư vì không muốn bị
dính đạn nữa nên cũng đóng gói đồ đạc chạy về nhà. Hai người bọn họ thực hối hận, sớm biết hai ngày nghỉ lang ca muốn tới đây để hưởng thế giới
hai người với La Tố thì bọn họ đã sớm trốn đi thật xa rồi, không thể
trêu vào mà còn không trốn thì chết chắc a?
La Tố tuy không hiểu
vì sao Hải Nhân Tư cùng Milan lại vội vàng rời đi như vậy, bất quá cậu
cũng không hỏi nhiều. Hải Nhân Tư và Milan rời đi nên kí túc xá chỉ còn
mình La Tố. La Tố vui sướng hưởng thụ thanh tĩnh, cậu lên mạng xem tin
tức một chút, sau đó lại dùng lực tinh thần rèn luyện Tiểu Hoàng. Dưới
năng lực của La Tố, Tiểu Hoàng đã lên tới cấp 5, số cấp này do La Tố tự
đặt ra, nó đại biểu cho số lần tiến hóa. Tiểu Hoàng trước mắt là khế ước thú có cấp cao nhất của La Tố, tiếp đó là huyễn nhãn thú 4 cấp, phong
biên 3 cấp cùng một ít khế ước thú nữa ở rừng nhân tạo.
Giữa
trưa, La Tố nhận được tin nhắn của Tư Lôi Tạp, tựa hồ anh vẫn còn ở quân bộ, có thể điều tra cũng không quá thuận lợi. La Tố phỏng chừng Tư Lôi
Tạp phải bận rộn thêm một thời gian, vì thế cậu gửi tin cho An Khải Tư, ý tứ là muốn biết chuyện lấy máu trước kia.
La Tố tưởng An Khải Tư sẽ không hồi phục nhanh, bởi vì nếu An Khải Tư đứng cùng trận tuyến với Pháp Phi Tư, như vậy nhận được tin nhắn nhất định sẽ hỏi ý kiến Pháp
Phi Tư, nhưng làm cậu ngoài ý muốn là….. tin nhắn cậu gửi đi không tới
30s đã nhận được điện thoại do An Khải Tư gọi tới.