“Anh muốn nói gì?” La Tố hơi nhíu mày, theo giọng điệu của Ôn Tư Đặc đối
phương tựa hồ biết chuyện cậu vựng huyết, nhưng chuyện này cậu không hề
nói với bất kì ai…..
Ôn Tư Đặc không trả lời vấn đề của La Tố,
chỉ tự nói với bản thân: “Tôi đã cho cậu cơ hội lựa chọn, chính là cậu
lại tìm được tôi, có lẽ….. đây chính là vận mệnh.”
Ôn Tư Đặc đi
tới rất gần La Tố thì ngừng lại, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay nắm thi
thể trong vũng máu lên, bởi vì dùng sức quá mạnh nên máu tươi bắn lên
tóc cùng mặt Ôn Tư Đặc, bất quá Ôn Tư Đặc tựa hồ không hề có cảm giác
nắm đầu thi thể kéo tới bên cạnh lan can.
Suốt một loạt hành động này Ôn Tư Đặc luôn giữ nụ cười trên mặt, đó là nụ cười thường xuyên
thấy trên phim của anh, bất quá mái tóc cùng gò má nhiễm huyết làm nụ
cười này thoạt nhìn có chút quỷ dị.
“Cho cậu xem, biết tên này là ai không?” Tiếng nói trầm thấp vang vọng trên sân thượng đượm máu, tuy
trên đây chỉ có Ôn Tư Đặc và La Tố, nhưng những lời này không giống như
đang hỏi La Tố mà là hỏi một ai đó mà mắt thường không nhìn thấy.
Ôn Tư Đặc quả nhiên không chờ La Tố trả lời đã nói tiếp: “Là người năm đó
kết hôn với cậu, pháp luật của thế giới hài hước này không thể trừng
phạt được tên này, bất quá sao không, mình đã thay cậu trừng phạt rồi.”
Ngữ khí Ôn Tư Đặc ôn nhu tới mức có thể tích ra nước, đó là giọng điệu Ôn
Tư Đặc chưa bao giờ dùng với Khuê Đế và La Tố, giọng nói Ôn Tư Đặc vốn
rất từ tình, không trầm thấp nhưng có cảm giác như mùa xuân ập tới, hơn
nữa ngữ điệu không nhanh không chậm thực dễ dàng làm người ta yêu thích.
Nhưng La Tố chỉ cảm thấy rợn da gà, La Tố biết……. cậu không thể cứu được Ôn
Tư Đặc, vì thế chỉ có thể dựa vào tường, bình phục lại đường hô hấp:
“Tôi có vinh dự nghe chuyện xưa của anh không?”
“A.” Ôn Tư Đặc
nghe vậy, cười khẽ: “Lúc này chỉ có mình cậu có thể nói vậy, đây là lần
thứ hai tôi cho cậu cơ hội rời đi, nhưng cậu vẫn chọn lưu lại.”
“Bất quá nếu là cậu, tôi tin Phổ Pháp cũng không để ý.” Ôn Tư Đặc nói tới
đây, nhìn về phương xa nói: “Tuy…… đây chỉ là một chuyện xưa không thú
vị.”
“Một câu chuyện xưa có thể làm anh giết nhiều người như vậy, tôi cảm thấy nó không vô vị chút nào.” La Tố cố gắng bảo trì thanh
tỉnh, hoàn cảnh này…… đối với cơ thể cậu quả thực là gánh nặng quá lớn.
“Thực giống tính cách cậu.” Ôn Tư Đặc lại mỉm cười, anh vuốt ve nốt ruồi bên
khóe mắt, dường như nhớ tới một hình ảnh tốt đẹp, biểu tình trên mặt có
thể xem là ôn nhu: “Phổ Pháp là hàng xóm của tôi, từ nhỏ chúng tôi đã
chơi chung với nhau, bởi vì cùng là giống cái nên cha mẹ hai bên cũng
đồng ý chúng ta tới lui.”
“Tuy là giống cái nhưng từ nhỏ tôi đã
không thích giống đực, lũ ngu xuẩn chỉ biết tỏ vẻ trước mặt chúng ta, cứ như thiếu bọn nó thì chúng ta không thể tự bảo vệ mình vậy. Tôi rất
mạnh vì thế tôi không cần ai bảo hộ, hơn nữa tôi cũng có thể bảo vệ tốt
Phổ Pháp, cậu ấy là người tôi thích nhất, chẳng những ôn nhu, thiện
lương, còn luôn suy nghĩ lo lắng cho tôi, trừ bỏ người nhà, cậu ta là
bằng hữu quan trọng nhất của tôi.”
“Chính là không biết từ khi
nào phân tình cảm này dần dần biến hóa, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng cậu
ấy, tạo thành một gia đình hạnh phúc, điều làm tôi vui sướng nhất chính
là…….. cậu ấy cũng có ý tưởng đồng dạng, chúng ta có một khoảng thời
gian hạnh phúc, tuy giống cái không thể kết hôn nhưng chúng ta tin tưởng người nhà nhất định có thể hiểu.”
“Sự thật chứng minh, tất cả
mọi người đều ngu muội tới mức không tưởng được, bọn họ bị đóng vào một ô vuông tên là pháp luật, người nhà chúng ta cũng không ngoại lệ, bọn họ
phản đối kịch liệt tình cảm của chúng ta, còn làm bộ hiện lành nói chúng ta chỉ nhất thời mê hoặc, bởi vì thường xuyên ở cùng nhau mới sinh ra
ảo giác này.”
“Sau đó tôi và Phổ Pháp bị tách ra, tình cảnh của
tôi đỡ hơn Phổ Pháp, còn nhớ tôi từng nói với cậu không? Tôi nói hồn thú của tôi là thú một sừng khác loài, bởi vì lực tiên đoán không mạnh, sức chiến đấu cơ hồ không có, kì lực là nói dối. Tôi có thể cảm nhận quỹ
tích vận mệnh rất rõ ràng, có thể chuẩn xác tiến hành tiên đoán, người
nhà cần sức mạnh này nên chưa từng chỉ trích tôi. Tôi thậm chí còn dùng
nó để trao đổi, tôi muốn cùng Phổ Pháp ở cùng nhau, chính là ngay lúc
người nhà dao động Phổ Pháp đã bị gả đi.”
“Người nhà Phổ Pháp vì
muốn cậu ấy đi vào quỹ đạo nên gả cậu ấy cho một chuẩn tướng quân đội,
cũng chính là tên khốn khiếp trên tay tôi, đương nhiên bây giờ hắn đã
trở thành thiếu tướng.” Ôn Tư Đặc nói tới đây, đôi ngươi màu xám tràn
ngập trào phúng: “Tôi dùng năng lực tiên tri làm trao đổi để được gặp
lại Phổ Pháp một lần, cậu ấy nói cậu ấy nguyện ý kết hôn, hi vọng tôi
cũng có thể ủng hộ cậu cấy, còn nói tuy chúng ta là giống cái không thể
kết hôn nhưng có thể vĩnh viễn làm bằng hữu.”
“……” La Tố nghe tới đó, cậu há miệng thở dốc muốn nói gì đó, chính là cậu biết bây giờ Ôn
Tư Đặc cần một người nghe, vì thế cuối cùng cậu cũng không lên tiếng.
“Ha hả, cậu cảm thấy tôi sẽ không chịu nổi?” Ôn Tư Đặc nhìn ra ý tứ của La
Tố, vì thế anh cười khẽ: “Có lẽ cậu cảm thấy khó tin nhưng lúc đó tôi
thực sự cao hứng vì Phổ Pháp, bởi vì đấy là lựa chọn của cậu ấy, nếu cậu ấy cảm thấy kết hôn là hạnh phúc thì tôi cũng thấy hạnh phúc, nếu cậu
ấy hi vọng chúng ta là bằng hữu cả đời thì ta làm bằng hữu cả đời với
cậu ấy.”
“Chỉ cần là tâm nguyện của cậu ấy, tôi đều nguyện ý hoàn thành, vì trên thế giới này không còn người nào làm tôi yêu như cậu ấy, nhưng kết hôn không làm cậu ấy hạnh phúc, sau khi kết hôn được hai năm, cậu ấy chết, bên chính phủ giải thích vì buồn bực không vui mà tự sát.” Ôn Tư Đặc buông lỏng thi thể, sau đó nâng bàn tay đầy máu, tự giễu cười khẽ: “Tôi không muốn nhắc lại chuyện năm đó, bởi vì nó làm cậu ấy cảm
thấy thống khổ, tôi đã giết 3 người, trong đó 2 tên là những tên khốn
nạn làm cậu ấy phải chọn lựa tự sát, còn lại một tên thì cậu cũng biết
rồi, nếu không phải pháp luật vô tình như vậy thì sao tôi phải mất đi
cậu ấy?”
“Tôi căm thù liên minh, căm thù người nhà đồng thời cũng căm thù chính mình, tôi có năng lực tiên tri mạnh như vậy nhưng không
thể nào biết được kết cục cuối cùng của cậu ấy, đơn giản chỉ vì cậu ấy
là người tôi yêu nhất. Tiên đoán sư càng cô độc thì năng lực càng cường
đại, tôi chưa bao giờ cảm nhận câu nói này sâu sắc như vậy, nếu vận mệnh của Phổ Pháp không phải người quan trọng nhất của tôi, có lẽ tôi sẽ
nhìn được tương lai, có lẽ tôi sẽ ngăn cản được cái chết của cậu ấy……”
“Ta căm thù sức mạnh của mình, nếu tôi không thể tiên đoán được tương lai
của người quan trọng nhất, như vậy tôi tình nguyện không cần sức mạnh
này. Sau đó tôi không bao giờ tiên đoán cho gia tộc nữa, bất luận gặp
được ai tôi đều nói năng lực tiên tri của mình không mạnh, người nhà vì
áy náy nên không ép buộc tôi, có thể nói đây là sự thương hại của bọn họ dành cho tôi. Chính là tôi vẫn cảm thấy cô độc, trên thế giới này không có ai có thể lí giải tôi, mãi tới khi gặp được cậu……”
Ôn Tư Đặc nói tới đây, dường như cảm thấy gì đó nên nhìn về phía La tố: “Rốt cuộc cũng tới rồi sao?”
La Tố cũng nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, phía sau người của quân bộ
rốt cuộc cũng xông lên sân thượng, tuy thân là quân nhân nhưng đại bộ
phận mọi người nhìn thấy thảm trạng trên này sắc mặt vẫn có chút trắng
bệt, này……. cảnh tượng hệt như địa ngục này……
“Tư Lôi Tạp……..” La Tố liếc mắt một cái liền phát hiện Tư Lôi Tạp trong đám người, vẫn một
thân quân trang xanh thẳm, cho dù nhìn thấy thảm trạng như vậy biểu tình cũng không có chút biến hóa.
“Không sao chứ?” Tư Lôi Tạp nhíu
mày, sắc mặt La Tố thực tái nhợt vì thế anh có chút lo lắng, bọn họ nhận được tin từ hung thủ mới chạy tới đây, sao La Tố lại ở đây?
La Tố nhìn Tư Lôi Tạp lắc đầu, ngay lúc này trong đám quân nhân có người kêu lớn: “Ôn……. Ôn Tư Đặc!”
“Sao lại thế? Chẳng lẽ hung thủ là Ôn Tư Đặc đại nhân sao?”
Đám quân nhân không thể tin nổi nhìn Ôn Tư Đặc cả người nhuộm đẫm máu tươi, mái tóc màu xám, con ngươi màu xám, ngũ quan tinh xảo đến không tưởng,
còn có nụ cười dịu dàng bên môi mà bọn họ từng thấy qua vô số lần trên
những bộ phim, chính là chưa bao giờ có cảm giác rợn da gà như lúc này.
“Im lặng! Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!” Quan lớn kêu lớn, nói thực ra
thì Ôn Tư Đặc cũng là thần tượng của anh, nhưng thân là quân nhân, thời
điểm này phải lấy nhiệm vụ làm trọng: “Ôn Tư Đặc, quân đội hoại nghi cậu là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn, xin đừng chống cự, chúng ta muốn đưa cậu về tổng bộ quân đội điều tra.”
“Ha hả, không cần
dùng hai chữ ‘hoài nghi’, tôi quả thực chính là hung thủ.” Nụ cười của
Ôn Tư Đặc so với bình thường còn ôn nhu hơn, nhưng cười như vậy lại làm
người ta sợ hãi.
Ôn Tư Đặc nói xong, không để ý đám quân nhân
trên sân thượng, ánh mắt màu xám chăm chú nhìn La Tố: “Tiếp tục chuyện
vừa nãy đi, cậu không thấy thế giới này thực buồn cười sao? Giống cái có thể kết hôn với giống đực, giống đực cũng có thể kết hôn với giống đực, duy chỉ có giống cái không thể kết hôn với giống cái, nếu đây là cuộc
sống của thế giới này, tôi tình nguyện…….”
Ôn Tư Đặc không nói
tiếp, anh dùng áo sơ mi lau vết máu trên tay, sau đó vươn tay cầm lấy
mặt dây chuyền trên cổ, vóc dáng như đang cầu nguyện: “Tôi tình nguyện…… từ đầu đã không tồn tại.”
“Nói cho tôi biết, tôi có làm sai
không?” Ôn Tư Đặc theo bản năng nâng chân, muốn đi về phía La Tố nhưng
người của quân đội lại vây quanh anh, bất quá Ôn Tư Đặc cũng không để ý, vẫn hướng ánh mắt nhìn chằm chằm La Tố: “Có đôi khi tôi nghĩ đến tột
cùng tôi có làm sai không, có sai không? Hay là mọi người sai rồi, hay
là thế giới này sai rồi?”
La Tố nhìn thấy cảm xúc bùng cháy kịch
liệt trong ánh mắt của Ôn Tư Đặc, tuy ngọn lửa kịch liệt như vậy nhưng
lại làm người ta thấy lạnh như băng, đó là một loại bình tĩnh đến điên
cuồng. Ôn Tư Đặc điên rồi, tuy điên nhưng anh vẫn biết rõ mình đang làm
gì.
La Tố không thể cho Ôn Tư Đặc đáp án, cậu chưa bao giờ trải
qua tình cảm sâu sắc như vậy, cậu từng xem nhiều thảm kịch nên cậu không thể yêu một người như Ôn Tư Đặc, trước khi yêu cậu luôn hoài nghi cùng
thăm dò, vì thế cậu không thể cứu được Ôn Tư Đặc, tựa như cũng không thể cứu được mình.
Tuy không thể cho Ôn Tư Đặc một đáp án khẳng
định, nhưng có một điều cậu xác định……. La Tố nhìn thẳng vào mắt Ôn Tư
Đặc, kiên định nói: “Người sai là tôi, tuy là bằng hữu nhưng tôi không
phát hiện sự khác thường của anh, nếu tôi có thể…….”
La tố phát
hiện mình không thể nói tiếp, tới bây giờ cậu không bao giờ cảm thấy
mình là một người dễ dàng bi thương như vậy, nhưng giờ phút này cậu cảm
thấy thực sự đau buồn.
“Đừng lộ ra biểu tình khó coi như vậy, cậu không sai gì cả.” Ánh mắt Ôn Tư Đặc dừng lại trên người La Tố cùng Tư
Lôi Tạp một lát, sau đó dường như an tâm mà đi tới bên cạnh lan can,
nhìn bể phun nước bên dưới, ôn hòa nói: “Không phải cậu không hỏi tâm
nguyện của tôi là gì sao? Chính là…… không còn ai lâm vào tình cảnh như
tôi và Phổ Pháp.”
Ôn Tư Đặc nói tới đây hơi nghiêng mặt, gió thổi bay những lọn tóc trên trán anh làm cho đôi mắt màu xám lộ ra trước mắt mọi người, trong nháy mắt, đồng tử La Tố co rút, đấy là đôi mắt hoàn
toàn không còn ý chí muốn sống nữa, giống hệt như lúc nói chuyện qua
điện thoại.
“Tư Lôi Tạp, Ôn Tư Đặc muốn tự sát, mau……” La Tố còn
chưa nói xong thì Ôn Tư Đặc đã thả người nhảy xuống lầu, quân nhân xung
quanh vì quá bất ngờ nên căn bản không kịp giữ chặt Ôn Tư Đặc.
Một bóng dáng màu xám nhanh chóng xẹt qua mọi người, nhảy xuống lầu, La Tố
cũng lập tức dùng lực tinh thần liên hệ phong bức, hi vọng nó có thể đón được Ôn Tư Đặc ở không trung, nhưng cậu chỉ mới sử dụng lực tinh thần
thì đại não liền đau đớn kịch liệt, cảm quan một khắc này bị phóng đại
vô hạn, mùi máu tươi xung quanh không ngừng kích thích cơ thể đã sắp
hỏng mất của La Tố.
La Tố bụm mặt, mồ hôi lạnh không ngừng toát
ra, máu toàn thân trong một khắc này bắt đầu nghịch lưu, không thể ngăn
chặn, không thể bình ổn, trái tim nảy lên kịch liệt, La tố cơ hồ có thể
nghe thấy tiếng trái tim mình đang nảy lên kịch liệt, một lần lại một
lần……
“Này! Cậu không sao chứ?” Một quân nhân đỡ La Tố, bởi vì
biểu tình của La Tố thực sự rất thống thổ nên bọn họ có chút lo lắng,
phải biết La Tố là người rất quan trọng trong vụ án này, bọn họ không
thể để La Tố gặp chuyện không may.
“Tôi…….” Âm thanh khàn khàn cứ như thoát ra từ yết hầu, quân nhân còn chưa kịp đỡ La Tố dậy đã bị ánh
mắt của cậu làm hoảng sợ, đó là một đôi mắt đỏ rực, cũng không phải màu
đỏ bình thường mà đỏ rực như máu, đỏ đến mức làm người ta có ảo giác nó
sắp chảy ra huyết.
“A!” Quân nhân bị dọa nhảy dựng không cẩn thận buông lỏng tay, La Tố cứ như vậy ngã sấp xuống vũng máu, ngay khoảnh
khắc cơ thể tiếp xúc với máu tươi, La Tố có thể cảm nhận rõ rệt……. có
thứ gì đó hoàn toàn mất khống chế, đang nhanh chóng lan tràn trong cơ
thể, hắc ám vô hình bao phủ lấy cậu.
“Sao vậy?” Quan lớn vốn đang phái người xuống lầu, nhưng nghe thấy tiếng kinh hô nên nhìn qua, giờ
phút này ngay cả anh cũng khó tin mà há to miệng.
Số máu tươi
tràn lan trên sân thượng không biết từ khi nào đã bốc lên cuồn cuộn, sau đó hình thành một cái lốc xoáy nhỏ không ngừng hội tụ vào người nào đó
đang ngã trong vũng máu.
Im lặng, im lặng tới mức cây kim rơi
xuống cũng nghe thấy, máu trên sân thượng cứ như bị rút nước, từng chút
giảm bớt, giống như tất cả đều bị người kia cắn nuốt……
“Đây, đây
là……. thức tỉnh……..?” Tình huống này chỉ có trường hợp hồn thú thức
tỉnh, nếu anh nhớ không nhần người này hẳn chính là cậu học trò của hệ
dưỡng khế ước thú trong sự kiện Kì Lân ngày đó, chẳng lẽ……… trái tim
quan lớn trong khoảng khắc này nhảy lên thiệt mạnh.