Nơi Ngải Địch chọn để nói chuyện là nhà ăn VIP của quân bộ, tuy không rõ vì sao Ngải Địch có thể vào nhà ăn đặc biệt của quân bộ bất quá La Tố vẫn
không hỏi, bởi vì với thân phận của cậu, hỏi vấn đề này rất dễ làm người ta nghi hoặc.
Ngải Địch chọn một gian riêng, như vậy có thể
tránh người ta nghe lén cùng quấy rầy, có lẽ Ngải Địch cũng hiểu được
mức độ nổi tiếng của mình ở trường nên mới chọn nơi này để nói chuyện.
La Tố không mở miệng trước, bởi vì cậu biết nam nhân đối diện sẽ nói ra
mục đích của mình tới lần này, vì thế cậu gọi một cốc nước đun sôi, sau
đó yên lặng nhấp nháp.
“Tình trạng tinh thần của Ngải Lộ rất nguy hiểm, tôi nghĩ mình cần ngăn chặn.” Ngải Địch đi thẳng vào vấn đề.
“……….” La Tố buông ly nước trong tay xuống, cậu không rõ Ngải Địch nói chuyện
này có mục đích gì, vì thế chỉ có thể bất động thanh sắc hỏi: “Cho nên?”
“Tôi sẽ tìm người coi chừng nó, trong thời gian ngắn sẽ không để nó tới tìm
cậu gây phiền toái.” Ngải Địch không chút biến sắc nói.
“……….”
La Tố trầm mặc, vì cậu không thể đoán được lập trường của người này rốt
cuộc là sao, mới nghe giống như đang giúp cậu, nhưng cẩn thận phân tích
những lời này cũng có vẻ đang bảo cậu đừng truy cứu chuyện này nữa.
“Cám ơn.” La Tố không muốn nhiều lời với Ngải Địch, bất luận anh làm gì cũng không liên quan tới cậu, vì cậu sẽ tự giải quyết chuyện này.
“Mặc khác về chuyện khế ước thú bị thương, dựa theo《 luật bảo vệ khế ước thú của liên minh 》 có thể tiến hành tố tụng, tôi đã gửi đơn khởi tố tới
hòm thư của cậu, nếu có gì thắc mắc thì điền xong gửi lại tôi kiểm tra.” Ngải Địch dùng giọng điệu máy móc nói.
La Tố có chút kinh ngạc,
cậu ngẩng đầu nhìn Ngải Địch, chỉ tiếc cậu không tìm được chút manh mối
nào từ gương mặt lạnh như băng kia, có ý gì a? Ngải Địch muốn Ngải Lộ
ngồi tù sa? Hay đang biểu hiện anh là người ‘công bằng tuyệt đối’?
“Không cần.” La Tố sở dĩ cự tuyệt vì lúc khởi tố cần trình kết quả kiểm tra
thương tích của cơ quan điều trị, huống chi cậu cũng không có ý để Ngải
Tố ngồi tù sau khi làm Tiểu Hoàng chịu thống khổ nhiều ngày như vậy.
“Vì cái gì?” Ngải Địch không thể lí giải suy nghĩ của La Tố, bởi vì theo số liệu anh đã xem, một thú nhân một khi bị khi dễ, hơn nữa còn có thủ
đoạn hợp pháp đòi lại công đạo sẽ không cự tuyệt mới đúng.
“………..” La Tố không có khả năng nói ra lí do thực sự của mình, vì thế cậu tiếp
tục bảo trì trầm mặc, bởi vì cá tính Ngải Tố vốn đã rất âm trầm, vì thế
cũng không có gì quái lạ.
“Bao dung sai lầm của người khác cũng
không phải quyết định sáng suốt.” Ngải Địch hiểu lầm ý của La Tố, trong
mắt anh, đứa em này có lẽ không muốn khởi tố người nhà.
“Thời hạn khởi tố có hiệu lực sau khi phát sinh 1-41 ngày, cậu có thể suy nghĩ
thêm.” Ngải Địch nói xong liền đứng lên, tựa hồ tính toán chấm dứt cuộc
nói chuyện này: “Nếu còn phát sinh chuyện gì có thể tìm tôi.”
“Tôi đã biết, cám ơn.” Xuất phát từ lễ phép, La Tố vẫn biểu đạt lòng biết ơn của mình, Ngải Địch dù sao cũng tỏ ra có thiện ý, cậu không cần làm bộ
dáng quá xa cách, tuy không thể biểu hiện quá nhiệt tình, nhưng đáp lại
như vậy cũng không làm người ta kì quái.
“Không cần khách khí.”
Ngải Địch tìm nhân viên thanh toán xong liền ly khai, lúc này La Tố mới ý nhận ra hóa ra nhà ăn này là nơi đào mỏ, bởi vì Ngải Địch không hề gọi
gì, cậu chỉ gọi một ly nước sôi, nói cách khác…… nơi này ngay cả nước
sôi cũng lấy tiền.
Quay về kí túc xá, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch
quấn quít lấy La Tố hỏi xem khi nào cậu mới dắt bọn họ vào rừng rậm nhân tạo, vì xử lý chuyện Ngải Lộ, La Tố chỉ có thể dời chuyện này lại tới
cuối tuần.
Ba ngày qua đi thực sự rất mau, ngày ước định La Tố để huyễn nhãn thú đi theo bên người Ngải Lộ, sở dĩ cậu hẹn ở hoa viên học
viện á thú vì nơi này rất gần rừng rậm nhân tạo, thông qua ảo giác huyễn nhãn thú tạo ra, Ngải Lộ đã nhận nhầm rừng nhân tạo là hoa viên, bởi vì hoàn cảnh hai nơi này cũng gần gần như nhau, vì thế huyễn nhãn thú chế
tạo ảo giác cũng không quá mệt mỏi.
Hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ
nên bên trong rừng nhân tạo không có ai cả, kế hoạch của La Tố khá thuận lợi, Ngải Lộ vốn định kéo nhóm bằng hữu theo vì anh hai hẹn cậu tới
nhất định đã tìm chỗ dựa, nhưng nghĩ lại thì với tính cách âm trầm của
anh hai có lẽ sẽ không có bằng hữu, cho dù gọi ba người lần trước thì có chỗ nào uy hiếp được cậu, ba thú nhân kia trong đó hai người không có
khế ước thú, còn người có thì con khế ước thú kia căn bản không có sức
chiến đấu, nghĩ vậy Ngải Lộ liền một mình tới chỗ hẹn.
Ngải Lộ
không biết mình đã chìm sâu vào ảo giác, lúc phát hiện La Tố cũng chỉ có một mình mới cảm thấy phán đoán của mình rất chính xác.
“Thế
nào? Tìm tôi có chuyện gì? Đừng nói là anh định báo thù cho con khế ước
thú kia.” Ngải Lộ đã dự đoán trước, trêu chọc nói. Vốn cậu còn lo lắng
anh cả sẽ khởi tố, bất quá tới nay anh cả vẫn không có động tĩnh gì, hẳn là tính toán cho cậu một đường lui, nhưng anh hai lại làm cậu có chút
lưu tâm, đã xảy ra chuyện như vậy vẫn không khởi tố, rốt cuộc người này
đánh chủ ý gì?
“Còn nữa, chẳng lẽ không ai nói cho anh biết đừng
đưa lưng về phía địch nhân sao?” Ngải Lộ lúc này rất thông minh, cậu
không sử dụng ngọn lửa vì nó dễ dàng bại lộ thân phận của cậu, vì thế
cậu vung quyền tấn công La Tố, ngay lúc cậu khẳng định mình đã tấn công
trúng mục tiêu thì một màn kinh hoàng xảy ra, tay cậu xuyên thẳng qua cơ thể La Tố.
“Sao……. sao lại như vậy?” Ngải Lộ có chút giật mình,
cậu không dám lơ là, đề phòng nhìn hoàn cảnh xung quanh, đáng giận, anh
hai từ khi nào lại có loại năng lực này, chẳng lẽ đã gọi người tới giúp?
“Tôi không xoay người bởi vì…… tôi không mất lí trí, cậu nên cảm thấy măn
mắn vì người mới ra tay không phải tôi.” Bóng dáng La Tố một lần nữa
xuất hiện trước mặt Ngải Lộ, lúc này Ngải Lộ không dám tùy tiện công
kích nữa.
“Hừ, đừng tưởng tìm người giúp là giỏi.” Ngải Lộ biết
mình phải sử dụng ngọn lửa, nếu không hôm nay người không hay ho sẽ là
cậu, ngọn lửa hừng hực từ lòng bàn tay Ngải Lộ bốc lên, bởi vì không xác định được vị trí chuẩn xác của La Tố nên cậu chọn cách tấn công phạm vi lớn, ngọn lửa trong tay phóng về phía bốn phương tám hướng.
“Anh nghĩ mình trốn là thoát sao?” Ngải Lộ khôi phục lại chút tự tin, nếu
lúc nãy anh hai đã không công kích có nghĩa anh ta căn bản không có năng lực tấn công, nhưng không biết đã dùng phương pháp nào để đánh lừa thị
giác địch nhân.
Lúc ngọn lửa dần dần tản đi, bóng dáng La Tố lại
xuất hiện trước mắt, Ngải Lộ hoàn toàn chấn kinh, sao lại có thể như
vậy? Anh hai chết tiệt rốt cuộc trốn ở đâu?
“Đừng có trốn tránh,
mau đi ra! Không dám quang minh chính đại quyết chiến với tôi?” Ngải Lộ
siết chặt nắm tay, có chút phẫn nộ gầm nhẹ: “Đừng tưởng có chút bản lĩnh là giỏi, anh chỉ là giống đực á thú, nếu không phải ba ba thương xót,
ba ba mới không thèm liếc mắt nhìn anh một cái!”
“Vì thế cậu cho
rằng tất cả ánh mắt của ba ba phải tập trung trên người cậu?” La Tố rốt
cuộc hiểu được lí do của Ngải Lộ, cậu ta đã có đủ hào quang mà tất cả
mọi người phải thèm muốn, nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ, cậu ta muốn thứ
duy nhất mà mình chưa nhận được, sự chú ý của ba ba, tựa như đứa nhỏ
giành món đồ chơi luôn nghĩ rằng đó là thứ tốt nhất, Ngải Lộ chính là
loại tâm tính này.
“Suy nghĩ của tôi có gì sai? Tôi là hồn thú
lại là giống cái, chẳng lẽ ba ba không nên chú ý tôi nhiều một chút sao? Tôi mới là đứa nhỏ kiêu ngạo của bọn họ! Nhưng trong mắt ba ba lại chỉ
có mình anh, anh bảo tôi làm thế nào cam tâm? Vì thế tôi muốn ba ba chán ghét anh, tôi muốn ba ba hiểu ra tôi mới là đứa nhỏ đáng được yêu
thương nhất! Người đã có được thứ quý giá nhất như anh làm thế nào hiểu
được tâm tình của tôi? !” Ngải Lộ có chút mất khống chế, cho tới nay cậu luôn chôn những suy nghĩ này trong lòng, nhưng lần xung đột này với anh hai, cậu rốt cuộc đã gào ra hết những lời nói dấu sâu trong trái tim
mình.
La Tố đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nếu người sống
trong thời mạt thế có suy nghĩ này chỉ sợ đã chết đi không biết bao
nhiêu lần, không quý trọng những thứ mình có, ngược lại chỉ biết căm
giận bất bình, luôn cho thứ người khác có mới là tốt nhất, loại ý tưởng
ngu xuẩn này……
“Vì cái gì tất cả mọi người phải lí giải tâm tình
của cậu? Bởi vì cậu là giống cái? Bởi vì cậu là hồn thú? Bởi vì cậu cao
cao tại thượng? Cậu đã có được thứ mà đại đa số thú nhân không có được,
chính là cậu vẫn chưa thỏa mãn, cậu biết đấy là vì sao không?”
“Bởi vì cậu nghĩ mình phải được tất cả thú nhân trên thế giới này coi trọng, tựa như cậu cho rằng tất cả mọi người phải lí giải tâm tình của cậu, vì thế điều cậu thực sự chú ý không phải ba ba có yêu thương cậu hay
không, mà là địa vị của cậu không nên chịu đãi ngộ như vậy, xét đến
cùng, người cậu thực sự để tâm nhất chỉ là chính bản thân cậu.”