Cuộc sống sau kết hôn của Lô Tạp có thể nói vừa đau vừa sướng, Ngải Địch là
người tốt, điểm này không thể nghi ngờ, chính là cho tới nay, Lô Tạp
luôn đặt mình ở vị trí ‘giống đực’, vì thế sau hôn nhân cứ bị vây trong
địa vị ‘giống cái’ rất bất mãn, chính là anh đánh không lại Ngải Địch,
vì thế mỗi đêm chỉ có thể yên lặng rưng rưng.
Đương nhiên, nói
rưng rưng kì thật có chút khoa trương, Lô Tạp chỉ là không vượt qua được chướng ngại tâm lí của bản thân mà thôi, anh không phải không thích
Ngải Địch, chính là cứ cảm thấy không nên như vậy.
Từng được rất
nhiều giống cái truy đuổi, anh cũng thực thích giống cái ôn nhu yếu ớt,
bởi vì bọn họ có thể khơi gợi dục vọng bảo hộ của anh, chính là lúc ở
một chỗ với Ngải Địch… anh hoàn toàn không có cảm giác này.
Ngải
Địch quá mạnh mẽ, nam nhân này không cần bất cứ kẻ nào bảo hộ, thậm chí
có đôi lúc, anh ngược lại còn được Ngải Địch giúp đỡ, có thể nói quá
trình ở cùng Ngải Địch, anh không ngừng trở nên yếu ớt, một ngày nào đó, anh sợ mình rời khỏi Ngải Địch sẽ sống không nổi, Lô Tạp thực sợ hãi
cảm giác này, có lẽ vì lòng tự trọng của anh quấy phá, tóm lại, anh cảm
thấy… bọn họ không thể tiếp tục như vậy.
Lô Tạp rời nhà đi ra
ngoài, bất quá anh là người trưởng thành nên cũng không chơi trò im lặng mất tịch, huống chi anh chỉ cần tĩnh tâm để thông suốt một vấn đề, vì
thế anh gửi một tin nhắn cho Ngải Địch, nói mình có công tác phải đi vài ngày.
Bằng hữu của Lô Tạp rất nhiều, nhưng có thể đứng vững dưới áp lực của Ngải Địch thì không có mấy người, suy tới nghĩ lui, Lô Tạp
quyết định tới nhà La Tố, không biết vì sao anh tin tưởng em trai đồng
học sẽ không phản bội mình.
La Tố nhìn Lô Tạp ngồi trước mặt, có chút đau đầu đỡ trán: “Sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ tới ở nhờ vài ngày.” Lô Tạp có chút chột dạ cười: “Tôi
là cha nuôi Tiểu Hôi, hẳn cậu không đuổi tôi ra ngoài đi?”
La Tố
không chút biến sắc nhìn chằm chằm Lô Tạp vài giây, cuối cùng vẫn bại
trận, từ sau lần tham gia hôn lễ của Ngải Địch và Lô Tạp, cậu luôn có áy náy với Lô Tạp, nếu không phải cậu nói những lời đó, có lẽ Ngải Địch
cũng không nghĩ tới việc kết hôn với Lô Tạp, không có biện pháp, nếu là
trách nhiệm của cậu, cậu đương nhiên không thể mặc kệ Lô Tạp.
“Anh muốn ở lại bao lâu?” La Tố không hỏi Lô Tạp và Ngải Địch đã xảy ra chuyện gì, nếu Lô Tạp muốn nói tự nhiên sẽ nói.
“Một tuần.” Lô Tạp ngượng ngùng cào cào mái tóc đỏ rực.
Chỉ một tuần thôi sao? Kia hẳn không phải vấn đề gì lớn… La Tố khẽ thở dài, nhận mệnh đi tới phòng cất đồ lấy chăn mềm, sau đó đưa Lô Tạp lên phòng khách trên lầu.
“Nếu thiếu gì cứ nói với tôi, tôi còn nghiên cứu phải làm.”
“Không sao, cậu không cần tiếp đón, tôi có thể giúp cậu chăm đứa nhỏ.” Lô Tạp cố gắng biểu hiện mình rất hữu dụng.
“Tôi chỉ hi vọng anh không phá hư Tiểu Hôi.” La Tố không chút lưu tình hất một chén nước lạnh.
“Ách——” Lô Tạp nghẹn, chẳng lẽ trong mắt mọi người anh tệ đến vậy?
“Bất quá hoan nghênh anh chà đạp Tiểu Bạch.” La Tố nói xong, đạm mạc gật đầu với Lô Tạp, sau đó xoay người xuống phòng thí nghiệm dưới lầu.
Lô Tạp nhìn bóng lưng tiêu sái của La Tố nửa ngày, sau đó nuốt nước miếng, cha mẹ bình thường có ai nói với người khác hoan nghênh chà đạp đứa con của mình không? Em trai đồng học thực sự không có vấn đề gì sao? Hơn
nữa… thái độ đối đãi với hai đứa con kém nhiều quá đi?
Lô Tạp đi
tời phòng Bảo Bảo dành cho Tiểu Bạch và Tiểu Hôi chơi đùa, cái gọi là
phòng Bảo Bảo chính là căn phòng lúc trước La Tố để chiến lợi phẩm lang
ca từ số 1 đến số 9, từ lúc Tiểu Hôi vào đây một lần, nhìn thấy đống thú nhồi bông cự lang thì liền chuyển nhà từ góc tường lên đây, bình thường bé thích nhất là nằm trong căn phòng này chơi đùa, bởi vì nằm trên đuôi cự lang thực sự rất thoải mái.
Lúc Lô Tạp tiến vào phòng liền
giật mình, Tiểu Hôi khoảng 4 tuổi đã không còn béo tròn như cục bông
nữa, bé hoàn toàn kế thừa gen tốt của phụ thân, thân hình nhỏ bé rắn
chắc, tiểu răng nanh sắc bén, là một ấu lang đủ tư cách.
Tiểu Hôi rất thích ở cùng em trai Tiểu Bạch, có thể vì bé chưa từng nhìn thấy
trẻ con mập mạp mũm mĩm, Tiểu Hôi thích nhất là dùng móng vuốt ôm em
trai vào lòng, lại dùng đầu lưỡi liếm vài cái, biểu đạt tình cảm yêu
thích của mình. Chính là tiểu lang 4 tuổi ôm một đứa bé liếm liếm là
cảnh tượng gì? Nhất là răng nanh của nó trải qua gọt giũa lóe ra quang
mang sắc bén dưới ánh đèn, hình ảnh kia lại càng làm người ta lo lắng.
Lô Tạp bị hình ảnh này dọa hoảng, anh không nói hai lời liền xông tới, cứu giúp Tiểu Bạch từ miệng Tiểu Hôi: “Tiểu Hôi, đây là em trai con, nó… nó không thể ăn.”
“Ô ô~” Tiểu Bạch vì vẫn còn hình thái trẻ con nên không thể nói chuyện, bất quá vừa tiếp xúc với ôm ấp của Lô Tạp, nó
liền túm lấy áo anh không chịu buông! La Tố đáng giận, dám quăng nó như
món đồ chơi cho đứa con, nó tương lai nhất định sẽ hung hăng trả thù! Nó chính là Kì Lân vĩ đại!
“Ngoan, Tiểu Bạch không khóc.” Lô Tạp
nghe thấy Tiểu Bạch khóc nức nở, nhất thời luống cuống tay chân, anh cho tới giờ chưa từng chăm đứa nhỏ, vì thế chỉ có thể dựa theo TV không
ngừng lắc lắc, kết quả không cẩn thận quá dùng sức làm Tiểu Bạch bị lắc
tới mức hôn mê bất tỉnh.
“…” Lô Tạp nhìn Tiểu Bạch không hề phản
ứng gì trong lòng mình, đột nhiên có cảm giác tận thế ập tới, đúng lúc
này Tiểu Hôi cũng nâng đầu sói, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, bộ dáng
giống như đang hỏi ‘em trai bị sao vậy?’, điều này làm Lô Tạp chột dạ
không thôi.
Không xong… lỡ như La Tố ra khỏi phòng thí nghiệm
thấy Tiểu Bạch không có phản ứng… cậu ta nhất định sẽ đá mình ra khỏi
cửa! Nghĩ như vậy, Lô Tạp lập tức nhét Tiểu Bạch đang ngất xỉu trong tay mình vào lòng Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi tuy cảm thấy kì quái vì sao em
trai đột nhiên bất động, chính là cơ thể béo béo tròn tròn của em trai
ôm rất thoải mái! Vì thế Tiểu Hôi ngậm lấy áo đứa em, đặt nó lên người
lang ca số 1, bản thân nó thì quỳ rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng lại
dùng móng vuốt ôn nhu ‘vuốt ve’ em trai, bất quá cảnh tượng này trong
mắt Lô Tạp là Tiểu Hôi dùng móng vuốt chọt Tiểu Bạch, chơi đến quên cả
trời đất.
Buổi tối lúc 6h, La Tố rốt cuộc rời khỏi phòng thí nghiệm, cậu đến phòng Bảo Bảo nhìn một chút, Lô Tạp quả nhiên ở đây.
Lô Tạp vừa tiếp xúc với ánh mắt La Tố thì nhịn không được phát run, bởi vì anh thực sự rất chột dạ.
“Anh rất lạnh à?” La Tố liếc mắt nhìn Tiểu Hôi đang chọt chọt Tiểu Bạch ở
góc tường, sau đó dời ánh mắt về phía Lô Tạp đang lạnh run hỏi.
“Khụ khụ.” Lô Tạp cố gắng làm âm thanh mình bình tĩnh một chút: “Nhiệt độ hơi thấp một chút.”
La Tố: “Điều khiển từ xa ở ngay bên cạnh anh.”
Lô Tạp: “…”
“Tư Lôi Tạp về rồi, xuống lầu ăn cơm thôi.” La Tố vào phòng ôm lấy Tiểu Hôi và Tiểu Bạch, Lô Tạp thấy vậy, cơ thể theo bản năng lùi về sau vài
bước, xong rồi, thế nào cũng bị phát hiện…
“Thật xin lỗi!” Lô Tạp cuối cùng vẫn không chịu nổi áp lực, thẳng thắn nhận lỗi: “Tôi vốn muốn bồi bọn Tiểu Bạch chơi một chốc, kết quả không cẩn thận làm Tiểu Bạch
hôn mê.”
Lô Tạp vốn đã chuẩn bị tinh thần bị em trai đồng học
hung hăng thu thập, ai ngờ cuối cùng La Tố căn bản không trách cứ anh,
ngược lại bình thản nói: “Không sao, không cần để ý.”
La Tố nói
xong liền ôm Tiểu Hôi và Tiểu Bạch dẫn đầu xuống lầu, chỉ còn Lô Tạp một mình kinh ngạc nhìn theo bóng lưng La Tố. Lúc rời khỏi phòng, Lô Tạp
yên lặng nhìn chín con thú nhồi bông thật lớn trong phòng.
Quả
nhiên đây là gia đình không có lang thì sống không nổi, Tư Lôi Tạp người kia… rốt cuộc đã sống những ngày tháng thế nào a? Bất quá đáng thương
nhất vẫn là Tiểu Bạch, không xong, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng
được Tiểu Bạch được đối xử thế nào trong gia đình này, có lẽ… anh và
Ngải Địch có một đứa nhỏ cũng không tệ? Nếu anh mang Tiểu Bạch về nhà
mình thì…
Từ Từ, anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì a? Rõ ràng vấn đề
quan trọng nhất còn chưa giải quyết, anh còn suy nghĩ tới chuyện không
tưởng như vậy. Lô Tạp khẽ thở dài, bất đắc dĩ xuống lầu.
Lúc đi
vào phòng khác, chuyện làm Lô Tạp kinh ngạc hơn đã xảy ra. Tư Lôi Tạp về đến nhà chẳng những không có sẵn bữa ăn nóng hầm hập, ngược lại đeo tạp dề, vất vả cần cù trong nhà bếp, còn La Tố thì ngồi trên sô pha xem TV, Tiểu Hôi ôm Tiểu Bạch, lười biếng dựa vào người La Tố.
Này, này hoàn toàn không hợp lý a! Lô Tạp lặng lẽ đi tới bên người Tư Lôi Tạp, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại nấu cơm?”
Tư Lôi Tạp không ngừng động tác trong tay, trầm giọng nói: “A Tố nói tôi làm cơm ngon.”
Khóe miệng Lô Tạp không thể kìm chế run rẩy một chút, này không phải lừa gạt cậu nấu cơm sao?
Ba mươi phút sau, ăn cơm tối xong, Lô Tạp không thể không thừa nhận… Tư Lôi Tạp nấu cơm… thực sự rất ngon.
Buổi tối lúc đi tắm, Lô Tạp nhìn Tư Lôi Tạp đang thu dọn rổ quần áo, khóe
miệng lại run rẩy: “Tôi nói này… sao cậu lại giặt quần áo?”
Tư Lôi Tạp ngay cả mi cũng không nhíu lại một chút, biểu tình nghiêm túc đáp: “A Tố nói tối tẩy quần áo sạch.”
“…” Lô Tạp đã vô lực phun tào, này a! Kì thật cậu hoàn toàn bị lừa đi? Tuyệt đối là bị lừa đi?
“Tôi nói này… những chuyện này không phải đều là giống cái làm sao?” Lô Tạp
quyết định không thể để Tư Lôi Tạp tiếp tục sa đọa như vậy, thân là
giống đực, phải giữ gìn tôn nghiêm của mình.
“…” Tư Lôi Tạp trầm mặc một lát nói: “Tôi… không thể để người khác thay em ấy giặt đồ nấu cơm.”
Hết cứu! Người này đã hoàn toàn hết cứu! Lô Tạp vô cùng đau đớn bụm mặt.
Tư Lôi Tạp vừa thu dọn quần áo, lúc chuẩn bị rời đi thì Tư Lôi Tạp đột
nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao… vì sao cậu nguyện ý vì em ấy làm nhiều
chuyện như vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy mất tôn nghiêm sao? Tư Lôi Tạp
tôi biết không phải nam nhân thế này.”
Tư Lôi Tạp dùng đôi ngươi màu xám chăm chú nhìn Lô Tạp thật lâu, không chút do dự nói: “Tôi thực hạnh phúc.”
Con ngươi Lô Tạp một khắc này đột nhiên co rút, có thể cùng người mình
thích ở cùng một chỗ, như vậy là đủ rồi sao? Quả nhiên.. anh không thể
thắng được Tư Lôi Tạp.
“Có lẽ… cậu đúng.” Lô Tạp khẽ thở dài, xoay người trở về phòng mình.
“Xem ra anh ta thông suốt rồi.” La Tố bước ra khỏi phòng tắm, bởi vì vừa tắm xong nên trong tóc còn chảy xuống chút bọt nước trong suốt.
Tư Lôi Tạp không lên tiếng, chỉ trầm mặc gật gật đầu.
“Số quần áo cần giặt này để đó đi, ngày mai sẽ có người đến giặt.” La Tố nói.
“Ai?”
“Làm việc bán thời gian có được không?” La Tố cười khẽ, chỗ cậu có không ít khế ước thú cần học tập cuộc sống ở liên minh.
“Không cần cho lắng cho tôi.
“Tôi cũng không lo lắng cho anh.” La Tố vắt khăn tắm lên đầu, lúc đi ngang
qua người Tư Lôi Tạp, cậu kéo áo nam nhân nọ, nhẹ nhàng in lại nụ hôn
bên môi anh: “Quên nói, tôi cũng thực hạnh phúc.”
Đối với hai người họ, đêm còn thực dài…
Cũng đêm đó, Lô Tạp lại trằn trọc, cẩn thận nghĩ lại, so với Tư Lôi Tạp… anh quả thực có thể nói là sống trên thiên đường, ít nhất Ngải Địch chưa
bao giờ bảo anh tẩy quần áo, cũng chưa bao giờ bảo anh nấu cơm, ngẫu
nhiên cũng có chút tranh chấp, nhưng Ngải Địch luôn nhường nhịn anh, trừ bỏ… lúc ở trên giường.
Lô Tạp ôm đầu, tâm trạng thực bốc đồng,
chẳng lẽ anh thực sự nghĩ quá nhiều? Bất quá nếu giống như lời Tư Lôi
Tạp, nếu Ngải Địch thực sự yêu anh, hẳn cũng nguyện ý nhường nhịn anh….
Sáng sớm hôm sau, Lô Tạp trở về nhà, anh quyết định hảo hảo nói chuyện với
Ngải Địch, nếu Tư Lôi Tạp nguyện ý vì La Tố hi sinh nhiều như vậy, anh
tin Ngải Địch cũng có thể hi sinh vì mình.
Lúc Lô Tạp kiên định
biểu đạt ý tưởng mình muốn ở ‘mặt trên’, cho dù chỉ một lần cũng được,
Ngải Địch không chút biến sắc đồng ý, điều này làm Lô Tạp đần độn cả một ngày, kích động không thôi.
Tới buổi tối, Lô Tạp làm chuẩn bị sẵn sàng, đang định đại triển hùng phong thì anh phát hiện mình sai lầm rồi…
“Chết tiệt, nhẹ… nhẹ thôi, tôi, tôi nói là muốn ở mặt trên, không phải cưỡi…”
Gây sức ép cả một đêm, Lô Tạp quyết định… anh quả nhiên phải trốn nhà bỏ chạy a!
***
La Tố cẩn thận bọc lớp màng dính quanh viên con nhộng, thực nghiệm cuối
cùng cũng thành công, viên dùng thử đầu tiên đưa cho bọn Ngải Địch đi,
hẳn sẽ có kết quả không tồi.
“Tố.” Tư Lôi Tạp xuất hiện ở cửa phòng thí nghiệm.
“Sao vậy?” La Tố nhíu mày, Tư Lôi Tạp rất ít khi quấy rầy lúc cậu làm thí nghiệm, từ phi có chuyện khẩn cấp.
“Này Nặc lão sư đã trở lại.”
Con ngươi La Tố hơi co rút: “Thầy ấy tìm được cự long?”
Uy Nặc trước khi La Tố trở lại liên minh đã rời khỏi trường học, bắt đầu
con đường tìm kiếm cự long, chuyến đi này đã kéo dài hơn mười năm, không hề có chút tin tức nào, La Tố vốn tưởng trước khi tìm được cự long, Uy
Nặc sẽ không quay về thành phố này.
“Không biết, gia gia nói thầy muốn gặp em.” Tư Lôi Tạp có chút lo lắng nhíu mi.
La Tố có chút sửng sốt, tiếp đó mỉm cười: “Đừng lo lắng, có lẽ thầy ấy có tin tức về cự long.”
“Tôi sẽ đi cùng em.” Tư Lôi Tạp nắm chặt tay La Tố, tựa hồ muốn truyền sức mạnh cho cậu.
“Vậy tôi an tâm.” La Tố nắm lại tay Tư Lôi Tạp một chút…
Cự long sao? Tuy từ Kì Lân, cũng chính là Tiểu Bạch biết được không ít tư
liệu, bất quá vẫn ép hỏi thêm một chút thì an toàn hơn…