Bởi vì lễ thần thú còn hai ngày nên La Tố cho Tiểu Hoàng luyện tập thuật
thu nhỏ, quá trình luyện tập tiến triển khá thuận lợi, Tiểu Hoàng không
mất bao lâu đã có thể biến hình lớn nhỏ tùy thích, bất quá có một vấn
đề, những lúc Tiểu Hoàng xúc động có thể không khống chế được mà biến
lớn.
Trải qua thí nghiệm, Tiểu Hoàng trước hai tình huống sẽ khá
kích động, một là trước mặt số thức ăn gia súc thơm ngào ngạt, hai là
trước mặt bằng hữu thân thiết, vấn đề đầu tiên có thể huấn luyện được,
nhưng cái thứ 2 có chút bất đắc dĩ, Kim đản đản theo Milan về nhà ăn lễ, vì thế bằng hữu của Tiểu Hoàng chỉ còn ‘bong bóng đủ màu’, mau mà làm
ra bong bóng cũng không khó, trải qua huấn luyện sơ bộ, Tiểu Hoàng đã có thể bảo trì hình thái thu nhỏ.
Ngày tiếp theo, La Tố tiến vào
khu 35-40 của rừng nhân tạo, khu 40 có một loại khế ước thú tên là huyễn nhãn thú, La Tố từng thấy trong sách, loại khế ước thú này có hình con
mắt, có thể lơ lửng giữa không trung, một mình thì không sao, nhưng nếu
nó kết thành quần đội sẽ gây ra cảm giác đáng sợ, cảnh tượng có chút
giống phim kinh dị, bất quá này cũng không quan trọng, năng lực lớn nhất của huyễn nhãn thú là gây ra ảo giác với bất cứ đối tượng nào, bất luận là thú nhân hay những thiết bị máy móc theo dõi.
Chỉ tiếc năng
lực chế tạo ảo giác của huyễn nhãn thú rất thấp, thường thì chúng nó chỉ có thể tạo ra vài ảo giác nho nhỏ, tỷ như con thỏ linh tinh, tuy rằng
nếu tập hợp tất cả huyễn nhãn thú ở khu 40 có thể tạo ra ảo giác rất
lớn, nhưng thời gian chống đỡ cũng không lâu.
Đây cũng là nguyên
nhân lúc đầu La Tố không đánh chủ ý lên huyễn nhãn thú, nếu có thể cậu
cũng không muốn thăng cấp cho loại khế ước thú này, tựa như số sinh hóa
thú trước kia của cậu, đôi khi năng lực quá mạnh cũng không phải chuyện
tốt, bởi vì nhóm khế ước thú nếu bảo trì bộ dáng hiện tại mới có thể vô
ưu vô lự sinh sống trong rừng nhân tạo, nếu chúng nó tiến hóa, như vậy
còn có thể trải qua những ngày như bây giờ không?
La Tố không
biết được đáp án cuối cùng, nhưng cậu cần năng lực của huyễn nhãn thú,
nếu không tiến hóa, năng lực của huyễn nhãn thú hiện tại không thể trợ
giúp cậu, bất luận là vì bảo hộ mình hay bảo hộ Tiểu Hoàng cùng nhóm khế ước thú này, cậu cũng phải quyết định.
Buổi tối cuối cùng của lễ thần thú, dựa vào năng lực của huyễn nhãn thú, La Tố mang hai huyễn
nhãn thú đã thăng cấp ra ngoài, sau khi thăng cấp bề ngoài của huyễn
nhãn thú cũng có biến hóa, huyễn nhãn thú nguyên bản chỉ có một con mắt
to đã tăng thành ba con mắt kép, mắt nhiều hơn nên năng lực ảo ảnh cũng
mạnh hơn, sau khi thí nghiệm, huyễn nhãn thú có thể tạo ra một mình ảnh
rất lớn, bất quá khuyết điểm vẫn là không thể kéo dài, hơn 10 phút là
cực hạn.
Đối với bề ngoài thay đổi của huyễn nhãn thú có hai biện pháp giải quyết, một là để huyễn nhuyễn thú không mở mắt kép, như vậy
bề ngoài thoạt nhìn như cũ, thứ hai là Tiểu Hoàng dùng năng lực tố hình
che khuất ba con mắt kép của huyễn nhãn thú, cuối cùng La Tố chọn dùng
cả hai phương pháp, để phòng ngừa vạn nhất.
La Tố thả một con
huyễn nhãn thú đã thăng cấp về lại rừng rậm nhân tạo, này là chuẩn bị
cho kế hoạch của cậu, đồng thời, cậu cũng không mang Tiểu Hoang về kí
túc xá mà dùng huyễn mắt thú lừa gạt Tiểu Hoàng ở lại rừng nhân tạo.
“Thu thu…… thu thu……..” Tiểu Hoàng lưu luyến không rời túm góc áo La Tố, đôi mắt nhỏ toát ra tình tự không muốn xa rời, La Tố tuy bất đắc dĩ nhưng
cậu cũng không thể giải thích ví cái gì Tiểu Hoàng lại khỏi bệnh nhanh
như vậy, vì thế chỉ đành để Tiểu Hoàng trụ trong rừng nhân tạo một thời
gian.
Rừng nhân tạo mặc dù có thiết bị giám sát nhưng vì số lượng khế ước thú trong những khu đầu rất nhiều, hơn nữa còn có vài loại khế
ước thú thích trốn trong những góc hẻo lánh, vì thế thiết bị giám sát
không thể hiển thị số lượng chính xác của khế ước thú, nói cách khác ở
trong quần thể, khế ước thú có thêm một con hay thiếu một con cũng rất
khó phát hiện, đây cũng là lí do La Tố dám làm vậy.
Đến bây giờ
thì trên người La Tố chỉ còn một con huyễn nhãn thú, bởi vì thăng cấp
nên con huyễn nhãn thú này có thể thông qua ánh sáng để che chắn bóng
dáng của mình, nói cách khác thú nhân khác không thể dùng mắt thường
nhìn thấy huyễn nhãn thú, cho dù là thú nhân cường đại, nếu huyễn nhãn
thú không phát ra địch ý cũng rất khó phát hiện, đương nhiên La Tố là
ngoại lệ, bởi vì đã thiết lập kết nối tinh thần nên cậu có thể cảm nhận
được vị trí chính xác của huyễn nhãn thú.
Tuy La Tố cũng có thể
lợi dụng huyễn nhãn thú để che dấu bóng dáng Tiểu Hoàng, nhưng nếu vậy
bên người cậu mang tới hai khế ước thú, hơn nữa năng lượng tiêu hao để
chế tạo ảo ảnh phải tăng gấp hai, rất khó cam đoan sẽ không xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, quan trọng nhất là…. cậu lo Tiểu Hoàng nhịn không
được mà phát tiếng kêu ‘thu thu’, kì thật điểm này, cậu cũng từng huấn
luyện, đáng tiếc hiệu quả không lớn, này chỉ là một hi vọng không bao
giờ thực hiện được, đáng mừng chính là huyễn nhãn thú không phát ra
tiếng kêu, đây cũng là lí do La Tố quyết định mang nó theo bên người.
Ban đêm, La Tố một mình ngủ ở kí túc xá, bởi vì kí túc xá không có thiết bị giám thị, tất cả đều nằm ở hành lang, vì thế La Tố không để huyễn nhãn
thú hao tốn khí lực, trực tiếp để nó hiện hình nằm trên giường nghỉ
ngơi.
La Tố nhận được thư của Mễ Duy, cậu chỉ trả lời là sinh mệnh Tiểu Hoàng không có gì nguy hiểm, ngoài ra cũng không nói thêm gì.
Bởi vì Mễ Duy không biết Tiểu Hoàng do Ngải Lộ đả thương, hoặc có thể nói
là có suy nghĩ khách quan là đứa con của mình sẽ không làm chuyện xấu,
vì thế từ ngày Tiểu Hoàng bị thương Ngải Lộ cũng không quay về nhà nữa,
hơn nữa còn dùng lí do bài học bận rộn, phải ở lại trường hoàn thành anh cũng không hoài nghi, thậm chí còn dặn dò Ngải Lộ phải chú ý giữ sức
khỏe.
Nếu không biết Tiểu Hoàng do Ngải Lộ đả thương, Mễ Duy cũng không đem chuyện này nói cho Ngải Lộ, anh sợ Ngải Lộ lo lắng, bất quá
anh nói với Ngải Địch, bởi vì đứa con lớn biết rõ chuyện này, hơn nữa
lại có chút quan hệ với quân đội, nói không chừng có thể tra ra hung
thủ, mấu chốt là đứa con lớn ở nhà, chỉ thuận tiện nói một tiếng là
được, rất tiện.
Ngải Địch biết la mật khâu không còn nguy hiểm
tới sinh mạng cũng không phát biểu gì, anh không nói chuyện này cho Ngải Lộ vì anh có an bài khác.
***
La Tố gửi một bưu kiện cho
Ngải Lộ, nội dung rất đơn giản, ước hẹn ba ngày sau nói chuyện ở hoa
viên học viện, La Tố chắc chắn Ngải Lộ sẽ tới, hay nên nói là cho dù đối phương không tới cậu cũng có biện pháp làm đối phương đúng hạn tới điểm hẹn.
Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá đơn giản, trong thời mạt thế, trừ bỏ chiến đấu với tang thi, nhân loại cùng nhân loại cũng xung đột rất
gay gắt, vì tranh đoạt địa bàn, cướp đoạt tài nguyên, phản bội cùng giết chóc nhìn riết cũng quen mắt, bản chất ích kỷ cùng lạnh lùng của nhân
loại lúc đó phát huy rất nhuần nhuyễn, vì thế cậu không thể hiểu được vì sao Ngải Lộ chỉ bị chút xem nhẹ đã oán hận như vậy, thậm chí còn thương tổn Tiểu Hoàng.
Không có gì quan trọng hơn sinh mệnh, không gì
đáng quý hơn đồng bạn, cậu sẽ không tha thứ cho hành vi của Ngải Lộ, bởi vì Ngải Lộ chưa từng trải qua ngày tận thế sẽ không hiểu được ý nghĩa
của sinh hóa thú đối với cậu.
Ngày ngày không ngừng chiến đấu,
đêm đêm thoi thóp ngắc ngoải, vì nguyện vọng sống sót, dần dần thân nhân cùng bằng hữu không ngừng chết đi, cuối cùng cậu không thể tin tưởng
bất cứ ai, không thể tin bất cứ chuyện gì, điều duy nhất làm cậu tiếp
tục duy trì chiến đấu…. chỉ vì nhóm sinh hóa thú bên người, thứ duy nhất cậu tin tưởng…… cũng chỉ có những đồng bạn cùng chiến hữu cuối cùng bên người này.
Có lẽ cậu đã xem nhóm khế ước thú là sinh hóa thú
kiếp trước, chính là đối với cậu, có thể cùng nhóm động vật này sóng vai đã đủ trân quý, cậu không muốn tiếc nuối nữa, cũng không muốn để bất cứ ai phá hoại cuộc sống này, tuy Ngải Lộ không tạo thành uy hiếp, bất quá có một số việc nhất định phải giải quyết.
La Tố nằm trên giường, gắn kết những tư liệu hai ngày nay tìm được, cậu đại khái có thể suy
đoán được thực lực của Ngải Lộ, dựa vào một con huyễn nhãn thú để đánh
bại Ngải Lộ thì không có, chính là như vậy chưa đủ, cậu còn 3 ngày…… đối với một người có thể chế tạo ảo giác như cậu mà nói, ba ngày cũng đủ để cậu làm rất nhiều chuyện trong rừng rậm nhân tạo.
La Tố nghiêng
đầu nhìn thoáng qua huyễn nhãn thú đã ngủ say, sau đó khóe mắt cậu theo
bản năng co rút một chút, huyễn nhãn thú ngủ không có vấn đề gì, so với
Tiểu Hoàng, huyễn nhãn thú không tay không chân, chỉ có một con mắt có
thể nói là ngủ theo tiêu chuẩn mẫu mực nhất, nhưng mà…..
La Tố
nhìn dòng chất lỏng tràn ra từ khe mắt khép chặt của huyễn nhãn thú,
trầm mặc thật lâu, đây là lần đầu tiên La Tố biết….. hóa ra nước miếng
cũng có thể chảy ra từ mắt, xem ra ngày mai phải giặt sàng đan.