TRỌNG SINH - EM ĐÃ YÊU ANH


“Anh Từ”.

Một giọng nói vang lên.
Mọi người quay lại nhìn thấy một đoàn người đi đến, cô gái nhỏ mỉm cười như ánh trăng sáng, bên cạnh đó còn có một đứa bé được người đàn ông bên cạnh bế lấy.
“Trực tiếp đưa bệnh nhân đi”.
“Đi đâu”.

Mẹ Lục hốt hoảng.

“Các người là ai hả.

Con của tôi”.
“Trị thương”.

Tuyết Thanh lên tiếng.

“Được hay không”.
Hả??
“Được”.

Từ Khiêm gật đầu.

“Chỉ cần cứu được em ấy, em cần thứ gì anh nhất định cũng tìm về cho em”.
“Thứ cần cứu ở trong người tôi cách đây hai năm rồi.

Anh đợi thêm 100 năm nữa đi.

Đưa đi”.
“Vâng phu nhân”.
Hả!? 100 năm?
“Anh đi được không? Minh phu nhân”.

Từ Khiêm chắn ngang trước mắt cô.

“Hoả Băng Nam Ngọc.

Anh chịu được không? Mà đòi đến đó”.

Tuyết Thanh cười nhạt.


Sau đó cô rời đi, đoàn người cũng vội vàng đưa Nghi An đi theo họ.
Hoả Băng Nam Ngọc? Là nơi ở thành phố phía đông lạnh nhất?
“Nhưng tôi nghe nói anh biết Ngô Khiêm ở phía tây”.

Tuyết Thanh dừng lại.

“Anh ta có linh chi đỏ.

Tìm đến sẽ cứu được chị ấy”.
“Được.

Anh sẽ đưa đến ngay.

Đợi anh”.
Tuyết Thanh không trả lời, khi đó đứa bé khóc, cô vội dỗ con bằng ánh mắt dịu dàng khác hẳn khi nói chuyện với Từ Khiêm.
“Em cũng đi”.

Cố Hân rất thích Tuyết Thanh, nên khi đó liền muốn đi theo.

“Bảo người của cậu đứng đắn lại”.

Nghe Cố Hân muốn đi theo vợ mình, Minh Hoàng Lễ không vui.

Đưa mắt cảnh cáo với Lục Nghiên Trung.

Xì.
Lục Nghiên Trung xoa đầu cô.

Ông Lãnh biết việc Minh Hoàng Lễ có thể cứu Nghi An thì không phản đối.

Hôm đó, Từ Khiêm giao con cho ông bà Lục và ba Lãnh trông giúp.

Còn anh thì đi đến phía tây tìm đến Ngô Khiêm.
......
Khi anh trở về đến phía bắc và đi đến Hoả Băng Nam Ngọc đã là trưa hôm sao.

Anh chạy suốt một đêm, khi lấy được đồ cũng liền trở về để đi cứu Nghi An.
Đến bốn ngày hôm sau vẫn chưa thấy cô ấy đi ra, trái tim của Từ Khiêm càng thêm lo lắng.
Ngày ngày anh đều đứng đợi chờ tin của Nghi An.

Tình hình của Nghi An thật sự không ổn, khi kiểm tra xong Tuyết Thanh mới phát hiện là cô ấy bị trúng độc của rắn sọc vàng.

Một loài rắn cực độc được sống ở vùng Trung Bắc.
Ngay cả Từ Khiêm cũng ngạc nhiên không kém? Trúng độc? Tại sao cô lại trúng độc được chứ.
Thanh Giao cũng mất sức để đi hái thuốc về ép lấy hết chất độc trong người của Nghi An ra.
Khi kết khúc đã là hai tuần sao đó.
Hoả Băng Nam Ngọc là hầm băng mà Minh Hoàng Lễ cho người cất công xây dựng lên nó trong vòng ba năm kể từ khi Hà Tuyết Thanh từ hầm băng Kinh Nguyệt của tổ chức AK.

Anh ghen!
Đều này anh chỉ biết cất giấu trong lòng mình mà thôi, nếu nói ra vợ sẽ nghĩ anh ghen lung tung rồi lại giận anh.

Có khi lại bỏ đi anh lại đi tìm.
“Độc chúng tôi không ép hết ra được”.

Tuyết Thanh nói với Từ Khiêm.

“Chỉ có thể dùng thuốc mà thôi.

Tạm thời ngưng nó lại”.

“Có ảnh hưởng gì không em”.

Từ Khiêm thấy Nghi An đã ốm đi rất nhiều.

Gần như chỉ còn da bọc xương mà thôi.

Còn đâu hình dáng hình hạc xương vai như ngày xưa.
Tuyết Thanh lắc đầu.

“Cái này tôi cũng không biết”.
“Nguyên nhân trúng độc”.


Từ Khiêm hỏi.

“Em ấy ở với anh, nếu trúng thì anh cũng có chứ”.
“Anh phải hỏi chị Giản Ái xem coi có bị không?”.

Tuyết Thanh rời đi.

“Chị ấy không sao, có thể về nhà rồi”.
“Được”.

Cũng trong ngày hôm đó, Từ Khiêm chuyển Nghi An về bệnh viện lại để kiểm tra một lần nữa.
Anh cũng nói việc Nghi An trúng độc rắn.

Khi đó, Trần Cảnh Hoài cũng vội đưa Giản Ái đi đến Thanh Nguyết đường để kiểm tra.
Qua các quá trình kiểm soát huyết thanh, Giản Ái cũng xác định việc bị trúng độc.

Nhưng không nặng như Nghi An.

“Chiếc xe hôm đó đâu”.

Từ Khiêm hỏi.
“Ở khu chuyên dụng của quân đội”.

Trần Cảnh Hoài cũng hiểu rất rõ việc này.

Nhưng khi biết Giản Ái nhẹ hơn thì mới yên tâm được.
“Kiểm tra đi”.
“Từ Khiêm”.

Trần Cảnh Hoài không trả lời mà chỉ gọi tên anh.

“Chúng ta vẫn là anh em, cậu cũng biết rồi đó, Ái Ái là vợ của tôi”.
“Tôi biết.

Ý cậu thế nào”.

Bọn họ đều là người thông minh, nếu Trần Cảnh Hoài đã nói như vậy thì chuyện này chắc chắn có liên quan đến mẹ của anh.
Trái tim Từ Khiêm thấp thỏm, chỉ mong bà đừng dính vào chuyện mạng người này.

Hoàng thị nhất định sẽ không tha cho bà, cho dù anh có mối quan hệ tốt thế nào đi chăng nữa, cho dù vô tình hay cố ý, hôm đó Giản Ái đã lên xe và bị thương nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu độc mà phát hiện trong xe đó, mẹ anh…
Anh phải đối mặt với họ như thế nào đây.
Trần Cảnh Hoài là anh em chơi chung gắn bó bao nhiêu năm nay, từ thời niên thiếu cho đến hiện tại.

Nghi An là vợ của anh, là người mà anh nhận định sẽ sống cả đời này với em ấy.

Cũng là người mà anh rất yêu.
Còn mẹ anh.

Bà là người thân sinh ra anh, nuôi lớn dạy dỗ cho đến khi trưởng thành.


Bây giờ…
“Xử theo pháp luật.

Lấy lại công bằng cho Ái Ái nhà chúng tôi.

Xin lỗi cậu.

Từ Khiêm”.

Trần Cảnh Hoài nói tiếng xin lỗi, sau đó khom người một cái rồi rời đi.
Cố Minh và Lục Nghiên Trung đứng cửa giữa, công bằng mà nói, Nghi An cũng là em gái của Lục Nghiên Trung, khi biết Trần Hà có dính đến việc gây ra tai nạn cho Nghi An thì anh chỉ muốn đến giết chết bà ta mà thôi.
Lại phát hiện ta trúng độc.

Lục Nghiên Trung không nói gì, nhưng thâm tâm anh lại nghiên về phía Trần Cảnh Hoài một chút.

Anh muốn có công bằng cho Nghi An.
Cố Minh thì khó xử vô cùng.

Nên anh không lên tiếng.

Việc này không liên quan đến nhà họ Cố hay Thanh Thanh.

Nên xem như anh hèn đi, rút lui an toàn cho chắc vậy.
“Trong xe phát hiện ra một bình dưỡng khí đã vỡ, nó có lẽ được xuất khí ra từ đó”.

Ông Lãnh đi lại nói.

“Phát hiện được hai dấu vân tay lạ.

Vừa mới kiểm tra vân tay còn xót lại, tạm thời vẫn chưa có kết quả”.
Từ Khiêm không nói gì, nhưng trong lòng thầm cầu mong đừng có mẹ anh.

Nếu không cả đời này, anh không biết đối mặt với Nghi An, với hai đứa con và mọi người ra sao.
Khi Nghi An tỉnh dậy biết mẹ anh là người hại cô suýt chết, Nghi An tuy tha thứ nhưng vết thương lòng cũng đã có, chuyện của họ rồi cũng sớm kết khúc.
Con trai con gái của anh, khi biết bà của nó lại hại chết mẹ mình, liệu nó có tha thứ cho anh khi anh là con trai của bà không? Hay mang nỗi niềm oán hận này theo bọn nó cả đời.
Chuyện này quá lớn để nói.

Anh chỉ mong đừng phải mẹ mình mà thôi, ai cũng được chỉ mong không phải bà là được..


Bình luận

Truyện đang đọc