TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI


“Còn nhìn, đau lòng không nỡ à? Đi!” Vốn dĩ Cận Văn Lễ muốn đấm mấy phát lên người Thôi Tất Thành đang ngã trên đất không dậy nổi để hả giận, nhưng thấy Diệp Thủy Thanh ngơ ngác nhìn Thôi Tất Thành chăm chăm thì càng tức giận hơn, không muốn cô có thêm trao đổi ánh mắt gì với Thôi Tất Thành nữa, Cận Văn Lễ kéo Diệp Thủy Thanh đi đến bên cạnh xe.
“Em vẫn chưa dọn quần áo!” Diệp Thủy Thanh nhớ ra vẫn chưa cầm hành lý, thì định vùng khỏi tay Cận Văn Lễ.
“Không cần!” Lúc này Cận Văn Lễ sao có thể để ý đến quần áo hành lý gì chứ, chỉ đẩy Diệp Thủy Thanh vào trong xe, bản thân nhanh chóng ngồi vào ghế lái, ấn thẳng khóa xuống lái xe rời khỏi.
 
Cho đến khi không thấy bóng dáng xe đâu, người của khách sạn mới khiêng Thôi Tất Thành vào phòng, hỏi anh ta có cần báo cảnh sát không, Thôi Tất Thành cười khổ xua tay, đau đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng không có, đồng thời bản thân cũng cảm thấy buồn cười, từ lúc trẻ anh ta đã bị Cận Văn Lễ đánh vì Diệp Thủy Thanh, bây giờ là người đã sắp 40 tuổi rồi vẫn còn như thế, đây cũng là một loại kiếp số nhỉ.
Mặt Cận Văn Lễ u ám không nói lời nào, chỉ lo lái xe, Diệp Thủy Thanh thấy vậy cũng không chủ động nói chuyện, người này bực bội có lý cũng nói không rõ, mình vẫn nên bớt chọc thì tốt hơn.
Cận Văn Lễ chở Diệp Thủy Thanh về nhà, vào phòng gục đầu hét lớn chất vấn: “Diệp Thủy Thanh em hay thật đấy, bỏ chồng với hai đứa nhỏ tự tìm chỗ tốt hẹn hò với tình cũ, em xứng đáng với anh sao!”
Diệp Thủy Thanh vốn định xử lý yên ổn vấn đề giữa hai người, nào ngờ Cận Văn Lễ trực tiếp úp cái mũ đồi phong bại tục cho mình như vậy, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng để có thể giải quyết sự việc cô chỉ đành nhẫn nhịn: “Anh vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi nói chuyện, em hẹn hò với Thôi Tất Thành lúc nào, anh ta cũng vừa đến, vẫn luôn khuyên em về nhà nói chuyện tử tế với anh.”
“Anh ta có lòng tốt đó sao? Anh đã tận mắt thấy hai người ôm nhau rồi, vả lại làm sao anh ta biết em ở đâu, anh cũng không biết, anh ta đã qua tìm trước anh rồi? Em tưởng anh là tên ngốc sao, em nói gì thì anh tin đó à!”
“Anh tìm thế nào thì anh ta tìm như thế, nói chuyện đừng có quá đáng, chuyện tình yêu phong lưu của bản thân anh còn chưa rửa sạch kìa, đã đến quở trách người khác!” Diệp Thủy Thanh cũng không thể giữ được giọng điệu hòa nhã.
Cận Văn Lễ càng tức giận hơn: “Anh làm sao, anh rất trong sạch! Hàn Văn Tịnh lợi dụng cơ hội làm chương trình, đơn phương tình nguyện gửi tin nhắn anh cũng không có cách gì, trên báo là ảnh của điện thoại cô ta, cũng không phải ảnh trong điện thoại anh, một ngón tay anh cũng chưa từng chạm vào cô ta, em thì hay đã ôm nhau luôn rồi, anh có thể phong lưu bằng em sao? Kể từ lúc trẻ ở cạnh anh, em vẫn luôn liếc mắt đưa tình với tên họ Thôi, ai không biết?”
 
“Anh thả rắm! Lần lượt đến trước đến sau, cũng là anh đã quấy rối chuyện cưới xin của em với Thôi Tất Thành, cái gì mà em liếc mắt đưa tình với anh ta? Anh không ra hiệu với MC kia, một cô gái chưa kết hôn như người ta sẽ gửi tin nhắn như vậy cho anh sao? Anh không cho người ta tiền mua thuốc, bỏ tiền khám bệnh cho bố người ta, cô Lý Hồng kia có thể mặc áo không đủ che thân đợi anh ở trong phòng anh à? Thôi Tất Thành khuyên em sống ngày tháng bình yên với anh, em chỉ nhất thời cảm động mới cảm ơn ôm anh ta một cái, sao đến miệng anh lại thành chuyện ghê tởm như vậy!”
Lúc Cận Văn Lễ nghe Diệp Thủy Thanh nói đến Lý Hồng thì sững sờ: “Em biết chuyện của Lý Hồng rồi?”
“Em với Lý Như có lòng tốt tổ chức sinh nhật cho anh, nào ngờ đến anh lại cho bọn em bất ngờ trước.” Diệp Thủy Thanh nói chuyện không cũng nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ.
“Chuyện đó quả thật là anh sai, nhưng hôm đó anh đã nói rõ với cô ta rồi, cũng để cô ta trở về chức vụ công việc ban đầu, tiền khám bệnh cho bố mẹ cô ta cũng là xin từ quỹ từ thiện của em.” Cận Văn Lễ giải thích.
Nói đến đây lửa giận của Diệp Thủy Thanh cũng giảm đi không ít, thở dài một hơi rồi nhìn sang Cận Văn Lễ: “Văn Lễ, chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, em rất hiểu tính cách của anh, trước nay anh chưa từng suy nghĩ hành động lời nói của mình sẽ tạo ra hiểu lầm cho người khác lớn cỡ nào, chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt anh đã làm bao nhiêu, tuy nói đều không phải anh chủ động, nhưng anh luôn cho người khác một cảm giác chính là anh có ý đó.

Em mệt rồi, em không muốn mấy chục năm sau này đều sống trong cuộc sống lo lắng sợ hãi này, cũng không muốn để bọn nhỏ cứ bị người khác bàn tán, hai chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến em nghĩ rất nhiều, cũng nghiêm túc suy nghĩ giữa hai chúng ta làm sao để đi tiếp.

Văn Lễ, em cũng từng muốn sống thoải mái chút, nếu không thì cứ từ bỏ như vậy đi, em sẽ không để anh tay không rời đi, đương nhiên em cũng sẽ không phóng khoáng quá, cổ phần chia bảy ba, anh ba em bảy, em sẽ dành thời gian làm thủ tục chuyển nhượng.”
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chú, hồi lâu mới lên tiếng, cổ họng có hơi khàn: “Đây chính là mục đích của em nhỉ, vừa nãy em nói anh đã phá hoại chuyện cưới xin của em với Thôi Tất Thành, bây giờ Tiêu Nguyệt Ba cũng ly hôn với Thôi Tất Thành, cho nên trái tim của em đã sống lại, không những sắp xếp công việc cho anh ta, còn muốn đá anh? Diệp Thủy Thanh, hôm nay em nói rõ cho anh biết, chỉ cần Cận Văn Lễ anh còn sống một ngày, thì không thể nào tác thành cho hai người! Ban đầu nếu anh đã có thể giành lấy em, bây giờ không thể nào trả em lại, em nghe hiểu không, không thể nào!”

“Anh đừng cứ nhắc tới Thôi Tất Thành, được không? Em với anh ta sẽ không có bất kỳ dây dưa ngoài công việc, đây là vấn đề giữa em và anh, là chuyện giữa hai người chúng ta.

Kể từ khi anh nói xây dựng khách sạn, chúng ta đã rất lâu không nói chuyện đàng hoàng rồi, sau khi khách sạn xây xong thì bao lâu anh mới về nhà một lần, anh có từng nghĩ đến không? Sao em biết được anh đang nghĩ gì, bây giờ lại xuất hiện hai người phụ nữ, anh bảo em còn nghĩ làm sao được? Phú quý trước mắt, lòng người thay đổi, cuộc sống khổ cực chúng ta cùng vượt qua, bây giờ có tiền rồi còn có thể giữ nhau được hay không em đã không có tự tin nữa! Anh là đàn ông có của cải đến 60 70 tuổi vẫn sẽ có phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp theo anh, em thì sao, hoa tàn ít bướm chỉ đợi bị ruồng bỏ sao? Thay vì như vậy em thà tự dẫn theo con sống cuộc sống tùy theo ý mình, cũng sẽ để bọn nhỏ hiểu tình hình của chúng ta, càng sẽ không cấm cản anh với bọn nhỏ qua lại, em với anh có thể chung sống như bạn bè.” Từng câu của Diệp Thủy Thanh xuất phát từ đáy lòng, nghĩ hôm nay nếu đã có cơ hội này, chi bằng nói ra hết tất cả lời trong lòng.
“Em là vợ anh, buộc phải ngủ cùng một giường với anh, anh cũng nghe hiểu lời em nói rồi, tất cả mọi chuyện anh đều sẽ cho em một câu trả lời! Cả đời này của Cận Văn Lễ anh trừ vợ con, bố mẹ ruột thì không sống vì người khác, anh cũng không sống vì mình, nếu em dẫn con rời khỏi chính là muốn lấy mạng của anh! Đến lúc đó anh chết trước mặt em, em muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì theo ý em cũng được, nhưng anh sẽ chết không nhắm mắt!”
Cận Văn Lễ cắn răng buông ra lời tàn nhẫn rồi xoay người bỏ đi, Diệp Thủy Thanh sợ anh sẽ làm ra chuyện quá khích liền vội vàng kéo anh lại: “Anh làm gì đó? Có gì chúng ta từ từ nói, anh ngồi xuống trước!”
“Không có gì để nói, để em cứ sống thấp thỏm là anh khốn khiếp, sau này cũng sẽ không vậy nữa, em yên tâm, anh vẫn chưa ngốc đến mức bây giờ tìm đường chết để dành chỗ cho người khác đâu.” Nói xong thì vẫn khăng khăng muốn đi.
Cuối cùng Diệp Thủy Thanh không khuyên được Cận Văn Lễ chỉ đành để anh đi, mình đứng trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, cuối cùng chỉ đành điện thoại cho Lý Như.
Rất nhanh Lý Như đã chạy qua, Diệp Thủy Thanh thấy cô ấy thì hỏi: “Sao cô đưa chỗ tôi ở cho hai người họ vậy?”
Lý Như khẽ cười: “Đương nhiên là dạy dỗ anh Cận Văn Lễ rồi, giờ mới bao lâu mà anh ấy đã gây ra những chuyện như vậy, không k1ch thích anh ấy chút sao mà được chứ.

Có điều, tôi nói cô với Thôi Tất Thành làm gì thế, sao anh Văn Lễ lại giận dữ như vậy?”
“Tôi với Thôi Tất Thành có thể làm gì, cũng không phải cô không biết bình thường anh ấy không nghe nổi cái tên Thôi Tất Thành, bây giờ nhìn thấy Thôi Tất Thành tìm được tôi trước anh ấy một bước thì không giận được sao?” Diệp Thủy Thanh tức giận lườm Lý Như.
“Tôi chỉ nói với Thôi Tất Thành là cô ở đâu trước, sau đó mới nói với anh Văn Lễ, đáng đời anh ấy giận, nếu cô đau lòng thì tôi cũng hết cách! Có điều rốt cuộc anh Văn Lễ có ý gì với cô, cô không rõ sao?”
“Không phải tôi đau lòng, cô không thấy anh ấy đánh Thôi Tất Thành đâu, bây giờ không biết lại định đi đâu tìm ai để xả cơn giận của anh ấy nữa, tôi lo lắng anh ấy gây ra chuyện lớn! Anh ấy có ý gì? Chẳng qua vẫn là chết cũng sẽ không để tôi đi, người này kích động quá rồi.”
Lý Như cười hì hì: “Tôi đã nói là anh Văn Lễ không xa cô được, có điều ai bảo anh ấy ầm ĩ như vậy, cô cứ mặc anh ấy đi, dù sao thì vì cô với con anh ấy cũng không thể giết người phóng hỏa được!”
Diệp Thủy Thanh nghĩ cũng phải, thế là cũng thả lỏng tâm trạng cùng Lý Như đi đón hai đứa nhỏ về nhà.
Mấy hôm nay Hàn Văn Tịnh luôn đợi Cận Văn Lễ có thể đến tìm mình, đối mặt với ánh mắt tò mò của đồng nghiệp trong đài truyền hình, cô ta rất đắc ý, cô ta nắm chắc cho dù Cận Văn Lễ do dự, thì vợ của Cận Văn Lễ cũng không thể để yên, đến lúc đó mình ở bên cạnh Cận Văn Lễ an ủi anh, vả lại vài câu nói thì không tin anh sẽ không thích mình!
Người làm cùng ngành với bọn họ, hao phí cũng là tuổi thanh xuân, tranh giành kịch liệt áp lực lớn thì không nói, bình thường còn phải tham gia đủ loại tiệc xã giao để củng cố địa vị của mình, cô ta không muốn mấy năm sau mất đi địa vị MC, nhận chút tiền lương ít ỏi như vậy sống qua ngày, người đàn ông tài giỏi như Cận Văn Lễ, có nói gì mình cũng phải nắm bắt!
“Văn Tịnh, người của phòng bảo vệ dưới lầu nói tổng giám đốc Cận tìm cô.” Người trong văn phòng chuyển lời nháy mắt ra hiệu.
Hàn Văn Tịnh cố kìm nén kích động và vui sướng trong lòng mình, cầm túi xách rồi nói: “Xin nghỉ với chủ nhiệm giúp tôi, tôi về muộn chút, chắc chắn không thể làm lỡ chương trình.”
“Mau đi đi, trong đài truyền hình chúng ta lại sắp có thêm một quý phu nhân rồi!”
Trong sự đùa giỡn của các đồng nghiệp, Hàn Văn Tịnh bước nhanh ra ngoài, ngượng ngùng mang theo sợ hãi ngồi vào xe Cận Văn Lễ: “Văn Lễ, anh đến tìm em sao.”

Trong miệng Cận Văn Lễ ngậm thuốc, tùy ý nhả ra vòng khói, sau đó nhìn sang Hàn Văn Tịnh: “Cô thân với tôi lắm à, Văn Lễ không phải tên mà cô có thể gọi tùy tiện.”
“Văn Lễ, em biết anh giận em, là em không cẩn thận làm mất điện thoại, anh tha thứ cho em, em thật lòng yêu anh mà!”
Cận Văn Lễ bật cười: “MC Hàn, cô từng phỏng vấn tôi, tôi trôi dạt trên thương trường nhiều năm như vậy sẽ không có chuyện ngay cả lời thật lời giả cũng không nhận ra, đương nhiên là tin nhắn cô cố ý gửi cho truyền thông.

Cô có thật lòng hay không thì tôi mặc kệ, có điều cô phải biết một chuyện, dưới tên tôi không có bất kỳ tài sản và cổ phần gì cả, tôi nhận lương từ chỗ vợ tôi, nói trắng ra chính là một lãnh đạo cấp cao, nếu tôi ly hôn chắc chắn sẽ bị vợ tôi đuổi đi, đến lúc đó không còn đồng nào, cô bằng lòng sao?”
“Em nhìn trúng là con người anh, không phải nhìn trúng tiền của anh, em thề dù anh nghèo khổ hay giàu có, em đều một lòng theo anh.” Hàn Văn Tịnh chỉ cho rằng lời Cận Văn Lễ nói là đang thử thách mình, chút trò lừa vặt này sao có thể làm khó cô ta!
“Cô xem phim nhiều quá rồi đấy, cô muốn hay không thì không sao cả, nhưng tôi không muốn sống ngày tháng cực khổ, tôi còn trông vào vợ tôi nuôi sống tôi đây! Chi bằng thế này, chúng ta bàn bạc đàng hoàng, cô phát biểu một bài thanh minh lên báo và ti vi, nói rõ đoạn tin nhắn đó là cô cố ý để lộ ra ngoài, từ đầu đến cuối tôi không có suy nghĩ gì khác với cô, sau đó cô xin lỗi tôi với vợ tôi thì chuyện này coi như bỏ qua, cô thấy thế nào?”
Hàn Văn Tịnh nhìn Cận Văn Lễ khó tin, giống như không nghe hiểu mỗi một chữ mà anh nói: “Văn Lễ, anh đang đùa em sao? Em thật lòng thật ý với anh, anh đừng đùa em, được không!”
Cận Văn Lễ ấn hạ cửa sổ, dập thuốc rồi ném ra ngoài: “Tôi đùa với cô? Chẳng qua là tôi đến đài truyền hình của các người làm chương trình mấy lần, cô đã có thể hất nước dơ lên người tôi, bây giờ vợ tôi muốn ly hôn với tôi, cô có biết không? Tôi cho cô thời gian ba ngày, sau ba ngày cô còn không làm theo tôi nói thì hậu quả cô tự gánh lấy.

Chuyện này cũng trách quá trình chế tác chương trình của các người chậm quá, nếu không đợi đến kỳ phỏng vấn cuộc sống gia đình cá nhân của tôi, thì cô sẽ biết tôi đối xử với vợ tôi thế nào, đến lúc đó đoán chừng cô cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức làm ra loại chuyện này.”
Nói đến đây Cận Văn Lễ áp sát người sang bên cạnh Hàn Văn Tịnh đã ngơ ra, thì thầm bên tay cô ta: “Hạnh phúc lớn nhất cả đời của tôi chính là lấy được vợ tôi, vợ tôi chính là mạng sống của tôi, nếu cô đã muốn lấy mạng của tôi ra đùa, thì tôi có bản lĩnh khiến cô sống không bằng chết! Cô có thể xuống xe rồi.”
Hàn Văn Tịnh lảo đảo xuống xe nghĩ đến lời Cận Văn Lễ uy hiếp mình, tuy biết lần này mình bày tỏ sai, nhưng muốn cô ta thật sự công khai thanh minh xin lỗi như Cận Văn Lễ nói, vậy thì tuyệt đối không làm được, nếu làm thì cô ta còn có mặt mũi nào lăn lộn ở đài truyền hình tiếp chứ!
Thế là sau ba ngày trôi qua cô ta vẫn lựa chọn im lặng, chỉ muốn dùng sự im lặng chờ đợi sự việc qua đi lặng im không tiếng động, như vậy người khác cũng chỉ coi như cô ta với Cận Văn Lễ hết phim, cũng sẽ không để ý quá nhiều.
Chẳng qua là tâm lý may mắn này của cô ta không thành hiện thực, sáng sớm ngày thứ tư đã có hơn một trăm công nhân của xưởng Hưng Lợi vây chặn ở cổng đài truyền hình, yêu cầu lãnh đạo trong đài trừng trị nghiêm khắc hồ ly tinh Hàn Văn Tịnh không có giới hạn đạo đức đã phá hoại kế sinh nhai của bọn họ!
Lần này lãnh đạo trong đài truyền hình cũng hốt hoảng, nếu những công nhân này thật sự làm ầm lên thì cũng không ai gánh nổi, thế là chỉ đành báo cảnh sát trước, đài truyền hình khác thì lái xe quay trực tiếp chạy đến hiện trường, các truyền thông như báo và tạp chí cũng đã chạy đến giơ máy ảnh, máy quay chụp không ngừng.
“MC Hàn Văn Tịnh của đài kinh tế một tay bịa đặt nên mối quan hệ mập mờ với tổng giám đốc Cận của chúng tôi, ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ giữa vợ chồng tổng giám đốc Cận, bây giờ vợ của tổng giám đốc Cận muốn ly hôn với tổng giám đốc Cận của chúng tôi, trong xưởng chúng tôi ai mà không biết vợ của tổng giám đốc Cận mới là bà chủ thật sự, bây giờ vì sự quấy rối của cô họ Tịnh, vợ của tổng giám đốc Cận muốn bán xưởng, còn muốn sa thải anh ấy, đám người chúng tôi còn sống thế nào! Xưởng của tổng giám đốc Cận đã cứu sống người trong mấy thôn bọn tôi đấy, chúng tôi không muốn sống lại ngày tháng cực khổ nữa, Hàn Văn Tịnh không biết xấu hổ dựa vào đâu mà muốn đám nông dân chúng tôi chịu thiệt theo cô ta! Hôm nay nếu lãnh đạo thành phố của đài truyền hình không cho chúng tôi câu trả lời, Hàn Văn Tịnh không xin lỗi tổng giám đốc Cận và vợ anh ấy, ngày mai tất cả người trong mấy thôn chúng tôi sẽ đến đây đòi giải thích!”
Lan Phượng kích động hét lớn với mấy cái máy quay trước mặt, nói xong còn che mặt khóc: “Mẹ tôi là người đã sắp chín mươi tuổi rồi, trong nhà còn có một chị gái kém thông minh, nếu không phải vợ của tổng giám đốc Cận vẫn luôn giúp nhà chúng tôi, nói không chừng mẹ và chị gái tôi đã đói chết rồi, hu hu… Đài truyền hình của các người có để người ta sống không!” Cô ấy vừa khóc thì không sao cả, người khác cũng theo đó mà cất cao giọng khóc lóc, nói rõ trong nhà mình khó khăn cỡ nào.
Sở cảnh sát điều động hơn mười chiếc xe cảnh sát đến giữ trật tự cũng chuẩn bị khuyên người bao quanh lui đi, nhưng vừa thấy cảnh này thì trong lòng cũng không dễ chịu, thế là khuyên mấy câu tượng trưng, sau đó cũng tìm người đàm phán hòa giải với đài truyền hình, xem có thể mau chóng giải quyết vấn đề không.
Bộ phận liên quan của khu vực và thành phố lúc này cũng đã nhận được tin tức, nhanh chóng chạy đến đài truyền hình mở cuộc họp khẩn cấp, chuyện của nông dân không thể xem nhẹ, huống hồ xưởng Hưng Lợi của Cận Văn Lễ không chỉ kéo theo chỉ tiêu kinh tế của toàn thành phố, mà còn nuôi sống hơn mười triệu gia đình.

Do đó qua hơn mười phút trao đổi mọi người thống nhất cho rằng mọi hành động của Hàn Văn Tịnh có ảnh hưởng quá xấu, hậu quả tạo nên cũng vô cùng tồi tệ, buộc phải công khai xin lỗi đồng thời lập tức dừng mọi chương trình của cô ta.
Cuối cùng mặt Hàn Văn Tịnh trắng bệch, toàn thân run rẩy xin lỗi ở hiện trường trước cổng đài truyền hình, nội dung cũng nói theo như Cận Văn Lễ đã nói trước đó, cô ta không dám không làm theo, cô ta sợ Cận Văn Lễ còn có thủ đoạn tàn nhẫn hơn để trị cô ta!
Đợi sau khi Hàn Văn Tịnh được đồng nghiệp dìu rời khỏi, Cận Văn Lễ xuất hiện như diễn kịch, anh đau khổ khuyên các công nhân mau chóng rời khỏi, bảo bọn họ về xưởng yên tâm làm việc, rồi cam kết vợ mình tuyệt đối sẽ không ruồng bỏ mình, vứt bỏ công nhân trong xưởng không quan tâm!
Sau đó lại công khai bày tỏ quyết định của mình trước mặt nhiều truyền thông: “Tình hình tài sản của tôi vừa nãy đã nói rồi, hôm nay tôi còn mời luật sư và đồng chí công chứng đến làm xác nhận giúp tôi, đương nhiên dưới tên tôi không có cổ phần và tài sản, nhưng cái tôi muốn xác nhận là cho dù tương tôi có thể sống với vợ tôi hay không, thu nhập của tôi đều sẽ thuộc dưới tên vợ tôi là Diệp Thủy Thanh, tôi chỉ giữ lại tiền sinh hoạt.

Cho nên nếu còn có cô gái nào có thiện cảm với Cận Văn Lễ tôi, cứ việc bày tỏ tình cảm với cá nhân tôi được rồi!”
Cận Văn Lễ nói xong câu này, cảnh sát và nhà báo đều cười, đưa ra giấy công chứng như vậy có cô gái nào ngu ngốc mới bằng lòng cùng anh cực khổ kiếm tiền để nuôi sống vợ trước và con của anh, Cận Văn Lễ này đúng là một nhân vật, chỉ là không biết vợ anh có tha thứ cho anh hay không!
Lý Như ngồi trước ti vi bật cười, lau nước mắt chỉ vào màn hình nói với Diệp Thủy Thanh: “Cô xem, cô mau xem anh Văn Lễ biết giả vờ cỡ nào, rõ ràng là anh ấy bảo công nhân đến, bây giờ anh ấy còn ở đó bày tỏ thâm tình, tôi phục rồi! Ai da, Thủy Thanh cô mau đến đài truyền hình đi, nếu không bụng tôi đã cười đến đau sốc hông rồi, đau quá! Ha ha…, cô mau đi, cô nhìn biểu cảm đó của anh ấy, cười chết đi được! Ha ha..!”
Diệp Thủy Thanh đẩy nhẹ Lý Như từ trên sô pha lăn xuống đất, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận đương nhiên cũng có chút vui vẻ: “Cô nghĩ tôi mặt dày giống anh ấy à? Có thể diễn kịch với anh ấy ở trước mặt mọi người sao? Người này cũng không đáng tin quá rồi, sao chuyện gì cũng làm được thế!”
“Còn không phải là cô ép à, nếu cô không nói ly hôn với anh ấy, anh Văn Lễ cũng không thể làm như vậy, lần này hay rồi, sau này xem có cô gái nào còn đến gần anh ấy!” Lý Như cười đến mức cổ họng cũng khàn đi, vội uống nước làm dịu.
Cuối cùng của sự việc đã đặt dấu chấm hết khi Cận Văn Lễ phô bày ảnh cuộc sống của Diệp Thủy Thanh trước ống kính, lần này tất cả mọi người đều biết Cận Văn Lễ chỉ là rạng rỡ bên ngoài, thật ra là một tư lệnh lẻ loi, ngược lại vợ anh cũng không mất mặt như mọi người nghĩ trước đây, thì ra là vì trông quá xinh đẹp, Cận Văn Lễ vẫn luôn không để lộ, xem ra người không có cảm giác an toàn phải là tổng giám đốc Cận mà người người ngưỡng mộ!
“Anh cũng không biết xấu hổ quá đấy, sau này em làm sao ra ngoài, Náo Náo làm sao đi học đây?” Diệp Thủy Thanh đợi Cận Văn Lễ về nhà thì bắt đầu trách móc anh.
“Chẳng phải anh đang làm cách làm một mẻ, khỏe suốt đời sao, em còn nói anh, bởi vì công nhân đi gây chuyện mà trong xưởng còn bị phạt tiền đấy.” Cận Văn Lễ cười đùa tí tởn nói chuyện, biết lần này chắc chắn Diệp Thủy Thanh không chạy thoát được.
“Mẹ, con không sao, chắc chắn bạn học đều ngưỡng mộ con, ngày mai con mặc chỉnh tề chút, ở trường con cũng là một nhân vật lớn đấy!” Náo Náo không những không có gánh nặng tâm lý, trái lại còn vô cùng phấn khởi trông chờ sáng mai đi học, rồi lại chạy về phòng mình tìm quần áo.
Diệp Thủy Thanh tức giận véo Cận Văn Lễ một cái: “Náo Náo giống anh đó, thật là vô tư!”
“Con gái anh không giống anh thì còn giống ai? Như vậy mới tốt, nhìn cũng không tức giận được!” Cận Văn Lễ toét miệng nằm trong lòng Diệp Thủy Thanh.
“Em mặc kệ bố con hai người, em còn biết xấu hổ đấy!”
Cận Văn Lễ ôm cổ Diệp Thủy Thanh, hôn cô: “Vợ à, chẳng phải em hỏi anh tại sao vẫn luôn không về nhà sao, ngày mai anh dẫn em đi làm rõ.”
Mặc dù thời gian này Diệp Thủy Thanh không muốn ra ngoài, nhưng cũng tò mò Cận Văn Lễ có bí mật gì, thế là hôm sau đưa Náo Náo với Tiểu Tung đi rồi thì cùng Cận Văn Lễ ra ngoài.
Lái xe cả buổi đã ra khỏi vành đai thứ ba*, cảnh sắc hai bên đường lớn đã từ nhà cao tầng biến thành bụi cây và cây lớn xanh um tươi tốt.
*Vành đai 1,2 là trung tâm thành phố nhiều tòa nhà cao tầng, vành đai 3 về sau là đồng ruộng, nông thôn, khu quy hoạch…
“Rốt cuộc là đi đâu?” Diệp Thủy Thanh không nhịn được liền hỏi.
“Đến ngay thôi.” Cận Văn Lễ nói rồi quẹo xe vào một con đường dốc nhỏ, rồi tiếp tục lái về phía trước.
“Xuống xe đi, vợ.” Cận Văn Lễ dừng xe trước một cánh cổng mới toanh.
Diệp Thủy Thanh xuống xe nhìn hai cánh cổng khí phách, rồi lại ngẩng đầu nhìn dòng chữ khắc phía trên.
“Vườn Ái Thanh? Đây là ý gì?”

Cận Văn Lễ mở cửa bằng điều khiển từ xa, sau đó mới cười nói: “Vậy còn chưa hiểu à, Ái Thanh có nghĩa là anh yêu em Diệp Thủy Thanh, đọc giống vườn Ái Thanh, biệt thự này là anh đã mua đất bỏ thời gian mấy năm để xây liên tục, sau khi khách sạn xây xong thì đúng lúc biệt thự này cũng hoàn tất, để có thể cho em một bất ngờ anh chỉ đành lấy cớ bận công việc ở lại khách sạn chỉ huy, trước sau đã tiêu hết hai trăm triệu.

Bên trong có vườn hoa, còn nuôi mấy loại động vật, hồ bơi, phòng thể dục, cũng kế hoạch xây khu vui chơi cho con, hễ là cái anh có thể nghĩ đến thì đều xây, chúng ta đi vào đi, để em xem thử cảnh sắc bên trong vườn.”
Diệp Thủy Thanh đã không nói nên lời, sau khi hít sâu liên tục thì giọng vẫn có hơi run: “Tại sao anh phải làm như vậy?”
“Ban đầu chung cư Minh Đô anh mua cho em vì anh đầu tư thất bại, bị Tiền Tư Lợi lừa chỉ đành bán đi, để em chịu uất ức nhiều năm như thế, đương nhiên anh phải bù đắp lại, đầy cũng là lý do tại sao sau khi anh khá hơn cũng không mua nhà khác, bởi vì anh muốn cho vợ anh thứ tốt nhất.” Cận Văn Lễ vẫn không thể nào quên cực khổ ban đầu khiến Diệp Thủy Thanh chịu đựng cùng mình, cho nên âm thầm lên kế hoạch mục tiêu to lớn này chỉ muốn cho Diệp Thủy Thanh một bất ngờ.
Diệp Thủy Thanh bật khóc: “Anh đúng là tên ngốc, cứ để em hiểu lầm mãi.

Gần đây cũng không có nhà khác, chỉ một nhà chúng ta sống ở đây không sợ sao?”
Cận Văn Lễ nén cười: “Vợ tốt của anh, mục tiêu của chồng em không phải chỉ mỗi cái này, em xem bên kia chẳng phải là hộ gia đình sao? Nhà bên đó đã bán ra không ít đều là biệt thự, nhà ở cao cấp nhất toàn thành phố đã không phải chung cư Minh Đô nữa rồi, anh sớm đã nói anh nhất định phải làm bất động sản, nguyện vọng này coi như đã thực hiện.

Có điều bây giờ con nhỏ sống bên này không tiện, nghỉ lễ đến chơi cũng được, sau khi trở về vẫn nên chọn nhà khác ở khu vực thành phố vậy, đợi các con lớn rồi hai người chúng ta ở đây dưỡng già!”
Diệp Thủy Thanh bật khóc, ngã vào lòng Cận Văn Lễ: “Xin lỗi, em vẫn luôn hiểu lầm anh, còn không có tự tin với hôn nhân của chúng ta.

Văn Lễ, em xin lỗi.”
Cận Văn Lễ dỗ Diệp Thủy Thanh: “Được rồi, vợ à, đừng khóc nữa.

Suy nghĩ của em anh đều hiểu, em không tự tin cũng là vì anh quá tài giỏi, được người ta yêu mến quá, anh vô cùng hiểu, sau này anh nhất định sẽ khiến em có cảm giác an toàn.”
Diệp Thủy Thanh ngẩng đầu lên từ trong lòng Cận Văn Lễ: “Cận Văn Lễ, em đã nói là anh có bản lĩnh phá vỡ bầu không khí mà, em nói anh nhé nếu căn nhà này em không hài lòng thì phải đổi đấy!”
Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh đi vào vườn, vừa đi vừa nói: “Được, em nói gì thì là vậy, đừng nói đổi, bên trong còn có chỗ trống nữa cho dù muốn xây gì cũng được.

Vợ à, Dương Lạc xem qua căn biệt thự này cũng ngưỡng mộ không thôi, phía nam còn có mấy miếng đất, anh thấy mấy ngày này có người của cậu ấy đến đo đạc, chắc là cậu ấy cũng động lòng, muốn so bì với chúng ta, theo anh thấy không chừng là nhìn trúng con trai của chúng ta rồi, chẳng phải con gái cậu ấy cứ quấn lấy Tiểu Tung sao…”
(Hoàn chính văn)
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc