Dương Lạc vừa nhớ đến thái độ của cô gái tên Lý Như ở buổi hôn lễ của Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đối với mình thì buồn cười.
Cô gái này cũng thẳng thắn quá rồi, ban đầu thì ghét bỏ mình sau đó lại đồng cảm, hơn hai mươi năm nay vẫn chưa có ai dám không kiêng dè như vậy trước mặt Dương Lạc, chi bằng mình chọc cô ấy chút, đợi sau khi cô ấy biết thân phận và gia thế của mình thì xem cô ấy có thái độ gì, chắc hẳn là rất thú vị!
Vừa nghĩ như vậy Dương Lạc liền tìm thời gian bảo Cận Văn Lễ dẫn Diệp Thủy Thanh đến làm khách nhà mình tiện thể nhắc một câu mời Lý Như qua luôn, nói là nhiều người thì đông vui.
Quả nhiên Cận Văn Lễ không nghĩ nhiều, cuối tuần đến cùng với Diệp Thủy Thanh còn có Lý Như, thấy Lý Như từ sau khi vào cửa, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ ngạc nhiên thú vị, anh ấy đã biết cô gái này bị tòa lầu mình làm cho sợ hãi rồi.
“Anh hiểu biết nhiều thật đấy!” Lý Như ngồi trên sô pha trong phòng sách, nhìn Dương Lạc rất khâm phục.
“Cũng tạm, chẳng phải vừa nãy nói dù sao cũng là ở nhà cả ngày sao, đương nhiên chỉ có thể đọc sách.” Dương Lạc cười ấm áp.
“Bệnh của anh là bẩm sinh sao? Tôi nghe bố tôi nói mẹ tôi lúc trẻ không có bệnh này, cũng không biết về sau làm sao lại mắc phải.”
“Con người ăn ngũ cốc hoa màu có ai mà không bệnh, tôi là bẩm sinh, bởi vì điều kiện trong nhà cho phép nên có bác sĩ chuyên môn phụ trách, nếu hôm nào cô có thời gian tôi có thể giới thiệu cho các cô làm quen, bảo cô ấy xem bệnh tình giúp mẹ cô, tôi với bác sĩ Lưu này cũng là bạn cũ.”
Lý Như gật đầu cảm kích: “Vậy đúng là tốt quá rồi, cảm ơn!”
“Đây đều là chuyện nhỏ, bên cạnh tôi ngoài Văn Lễ thì cũng không có bạn bè gì, hiếm khi khá hợp ý với cô, nếu cô không chê kẻ phiền toái như tôi, thì tôi vẫn muốn kết bạn với người như cô.
Bình thường tôi rất ít ra ngoài, nếu cô bằng lòng ở cạnh tôi, lúc cô nghỉ ngơi tôi có thể bảo tài xế chở hai người chúng ta đi dạo khắp nơi.”
Lý Như nghe Dương Lạc nói thì bắt đầu do dự, mình với Cận Văn Lễ sao có thể đặt cùng nhau để so sánh, mình là con gái sao có thể một mình hóng gió khắp nơi với con trai, không phải tên Dương Lạc này ở nhà bức bối đến mức không hiểu nhân tình thế sự hay có ý đồ khác đây!
Đang lúc không biết trả lời thế nào, dì Trương nhà Dương Lạc đi lên: “Dương Lạc, thức ăn đã xong rồi.”
“Vậy ăn cơm thôi, dì sang bên cạnh gọi hai vợ chồng Văn Lễ qua đi.”
“Đó không phải là giúp việc nhà anh à, sao trực tiếp gọi tên anh vậy?” Đúng lúc Lý Như mượn cớ đổi chủ đề.
Dương Lạc bật cười nhìn Lý Như: “Nếu không thì gọi là gì, lẽ nào gọi là cậu chủ? Cũng không phải gia đình địa chủ phong kiến của xã hội cũ, dì Trương ở nhà tôi mấy năm nhìn tôi lớn lên, tôi cũng không coi dì ấy là giúp việc, đương nhiên phải gọi tên rồi.”
Lý Như mỉm cười cũng không hỏi thêm nữa, theo Dương Lạc ra khỏi phòng sách cùng ăn cơm với Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh.
Người này quả thật là có ý đồ khác với mình! Lén nhìn Dương Lạc không ngừng gắp đồ ăn cho mình, cảnh giác trong lòng Lý Như nổi dậy.
Xem ra là lòng cảm thông của mình khiến thiếu gia không bước ra khỏi cửa này nảy sinh hiểu lầm, trong lòng Lý Như hơi lo lắng, lơ đễnh ăn cơm, suy nghĩ mấy lần rồi quyết định lát nữa vẫn nên tìm cơ hội nói rõ với Dương Lạc, kết bạn thì có thể, chuyện khác chắc chắn không thể nào.
Nói đến cùng Lý Như vẫn có chút luyến tiếc sách trong phòng kia của Dương Lạc, còn có cơ hội giới thiệu bác sĩ khám bệnh cho mẹ mình.
Chỉ là cho đến khi ăn cơm xong rời khỏi nhà họ Dương, Lý Như cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với Dương Lạc, tính tình Lý Như nóng nảy quay đầu liếc nhìn Dương Lạc còn đứng ở cổng cuối cùng nhịn không được liền bảo Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đợi mình trước, sau đó xoay người đi về phía Dương Lạc.
Dương Lạc đứng ở cổng nhà mình nghe Lý Như nói nào là mình không hợp kết hôn, nào là mình không thể sống cuộc sống vợ chồng, cảm thấy trong lòng có ngọn lửa xẹt qua hướng thẳng lên, chỉ là vẫn luôn cố kìm nén mới không phát tán ra ngoài.
Lúc nào mà Dương Lạc anh lại bị người khác sỉ nhục như vậy, cho dù tất cả mọi người đều biết sức khỏe của mình không tốt, nhưng có ai mà không khép na khép nép vô cùng nịnh nọt mình, có người phụ nữ nào mà không dốc sức lấy lòng mình chứ? Hôm nay lại đến lượt một cô gái bới móc mình đủ điều, chỉ thiếu trực tiếp nói anh ấy không phải đàn ông!
Mặc dù vô cùng tức giận, nhưng Dương Lạc vẫn giữ khuôn mặt dịu dàng, đợi Lý Như nói xong mới mất mác nói lên sự cô độc của mình, hy vọng dù hai người không thể trở thành người yêu cũng có thể trở thành bạn, còn về kết quả thế nào anh có thể đợi lúc Lý Như đến trả sách thì hẵng quyết định, sau đó nhìn bóng lưng Lý Như rời khỏi, sắc mặt không nén được vẻ u ám.
Lý Như về đến nhà ngẩn ngơ với một bao sách, cô ấy không cảm thấy lời hôm nay mình nói là không đúng, quả thật Dương Lạc có thiện cảm với mình, mình không giải quyết dứt khoát sao mà được, mặc dù lời nói có hơi khó nghe, nhưng cô ấy cũng không có ý tổn thương Dương Lạc, chẳng qua là sau khi nói rõ thì mọi người mới dễ qua lại.
Nghĩ lại quả thật Dương Lạc cũng đáng thương, nghe ý của Cận Văn Lễ, từ nhỏ Dương Lạc là do dì trong nhà chăm sóc đến lớn, chức vụ của bố mẹ anh ấy cũng không nhỏ, toàn làm việc ở nơi khác, một năm có thể về hai ba lần đã là tốt lắm rồi, hơn nữa có khi gặp phải nhiệm vụ ngay cả năm mới cũng không thể chạy về, cũng chính vì bận nên dù tim của Dương Lạc không tốt, bọn họ cũng không có thời gian và nghị lực để sinh đứa thứ hai.
Haiz, tưởng tượng từ nhỏ Dương Lạc đã ở ì trong tòa lầu xa hoa kia cô đơn cỡ nào, Lý Như mềm lòng, nếu đã nói rõ đoán chừng Dương Lạc cũng sẽ không có tâm tư khác với mình, huống hồ có được một người học vấn phong phú lại dịu dàng làm bạn cũng là chuyện may mắn, mình có thời gian vẫn nên đi thăm anh ấy, nói chuyện với anh ấy.
Thế là lại một tuần trôi qua, Lý Như mang mấy quyển sách mình đọc xong đến nhà Dương Lạc, dì Trương mời cô ấy vào nhà rất nhiệt tình bảo cô tự lên lầu đến phòng sách tìm Dương Lạc.
Lý Như lên lầu đi đến cửa phòng sách thì nhìn thấy Dương Lạc ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách đọc nghiêm túc, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua cửa sổ kính chiếu lên người anh ấy tạo nên một vầng sáng rõ rệt, cảm giác mang đến cho người khác thật sự vô cùng an nhàn.
Thì ra Dương Lạc thật sự trông rất đẹp, hai lần trước cô ấy chưa nhìn kĩ, bây giờ xem ra người đàn ông này không chỉ thành thục chững chạc vả lại còn trông vô cùng anh tuấn.
Một người có gia thế, tướng mạo, học thức đều nổi bật như vậy, mà lại bệnh nặng trong người, ông trời cũng thật là bất công.
Lý Như yêu thích bởi khí chất của Dương Lạc lúc này, không khỏi lại tiếc thay anh lần nữa.
Dường như Dương Lạc cũng cảm thấy ở cửa có người, liền đặt sách trong tay xuống quay đầu sang nhìn bên này, đợi sau khi phát hiện là Lý Như thì mới mỉm cười đứng dậy đi qua.
Lý Như hơi ngẩn ra nhìn Dương Lạc đi đến, ngay cả chào hỏi cũng quên nói, cô bị ánh mắt nhìn qua vừa nãy của Dương Lạc dọa giật mình, đôi mắt đầy hời hợt lạnh nhạt tăm tối kia quả thật khác một trời một vực với khí chất ấm áp mà vừa nãy mình cảm nhận được.
Chớp chớp mắt, khóe miệng Dương Lạc nở nụ cười đi đến bên cạnh, bây giờ cô ấy nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không.
“Không ngờ cô vẫn chịu qua.” Dương Lạc khẽ chạm cánh tay của Lý Như, lịch sự mời cô ấy vào trong ngồi.
Lý Như quẳng đi suy nghĩ lung tung trong đầu, ngồi lên sô pha rồi cười nói: “Cho dù tôi không muốn qua thì cũng phải trả sách chứ.”
Dương Lạc sững sờ, sau đó mời mỉm cười bất lực, tiện tay rót cho Lý Như ly trà.
“Tôi đùa thôi, thật ra tôi rất vui được làm bạn với anh, đương nhiên cái tôi nói không phải hẹn hò bạn trai bạn gái.” Lý Như thấy Dương Lạc bị mình dọa dẫm thì vội giải thích.
Dương Lạc tỏ ra rất tự nhiên: “Tôi hiểu, cô không cần cố ý nhấn mạnh, có thể làm bạn tôi đã rất vui rồi, đọc sách xong nhanh như vậy sao?”
Lý Như lắc đầu: “Chẳng qua là đã đọc xong bốn năm quyển, tôi sợ anh dùng nên đem qua cho anh trước.”
“Sau này cô không cần cuống cuồng như vậy, những quyển sách này tôi đọc qua không chỉ một lần, nào có gì mà dùng với không dùng, chẳng qua là giải trí lúc nhàm chán mà thôi, tôi còn rất nhiều tác phẩm nổi tiếng nước ngoài đều là sách trong nước không mua được, cô lấy tùy ý là được.”
Lý Như nghe vậy thì mắt phát sáng, lần trước cô ấy đến đã nhìn chăm chăm vào từng hàng tác phẩm nổi tiếng kia, chỉ có điều là những quyển sách này quá quý giá mình ngại mở lời mượn, bây giờ Dương Lạc chủ động lên tiếng, sao cô ấy có thể không vui chứ!
“Vậy thật sự cảm ơn anh rồi!” Lý Như phấn khởi nói cảm ơn.
“Giữa bạn bè không cần khách sáo như vậy, sức khỏe của mẹ cô thế nào, lần trước sau khi cô đi tôi bảo người đến bệnh viện quân sự kê ít thuốc nhập khẩu, lát nữa cô cầm mấy chai về cho dì uống.
Tuy tôi không phải bác sĩ nhưng bệnh lâu một nửa bác sĩ ít nhiều cũng hiểu chút lý thuyết y học, vả lại bệnh tim đơn giản cũng chỉ có mấy loại thuốc đó, cũng không nguy hiểm.”
Lý Như muốn từ chối nhưng cám dỗ này quá lớn, bệnh của mẹ cũng không đếm rõ đã đến bệnh viện bao nhiêu lần, mỗi lần cũng chỉ có thể kê chút thuốc cơ bản uống, những thứ thuốc cao cấp thật sự căn bản không kê được, đừng nói là thuốc nhập khẩu gì đó bây giờ vật tư thiếu thốn như vậy không phải mình có tiền là có thể mua được thứ mình cần, mà Dương Lạc lại có thể tùy ý lấy được như vậy, cái này nếu bảo cô một mực từ chối thì đúng là rất khó làm được.
“Vậy tôi trả tiền cho anh theo giá niêm yết nhé.
Anh khoan hãy từ chối, trong lòng tôi rất rõ dù đưa anh bao nhiêu tiền cũng không bằng được ân tình này, nếu không phải bệnh của mẹ tôi ngày càng nghiêm trọng, tôi cũng sẽ không nhận thuốc này, nếu anh còn không để tôi trả tiền, sau này sao tôi còn mặt mũi gặp anh.” Lý Như lưỡng lự nhiều lần vẫn nên quyết định nhận thuốc, nhưng không đợi Dương Lạc lên tiếng thì đã nói ra suy nghĩ trong lòng.
Dương Lạc suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được.
Có điều tôi làm việc cũng chỉ như một cái nhấc tay, cô cũng không cần quá để tâm, còn về tiền thuốc tôi sẽ đưa biên lai cho cô, lúc nào cô có tiền thì lúc đó hẵng trả cho tôi, tôi không vội.” Anh ấy nghĩ trong nhà Lý Như cũng đều là công nhân bình thường, tiền lương mấy tháng không ăn không uống cộng lại cũng không đủ tiền hai chai thuốc, cho nên mới nói thêm một câu.
Lý Như tính toán khoảng thời gian này tiền hoa hồng Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh bán sách cho mình xấp xỉ cũng gần ba trăm tệ, thế là hỏi Dương Lạc: “Vậy thuốc bao nhiêu tiền một chai, lần sau tôi đưa hai trăm tệ cho anh trước có đủ không?”
Dương Lạc hơi ngạc nhiên nhìn Lý Như, hai trăm tệ không phải một con số nhỏ, cô gái này nói ra cứ như không quan tâm lắm: “Đoán chừng một chai không đến một trăm tệ, tôi không xem kỹ, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lý Như đã yên tâm, rồi cười nói: “Nếu đã là bạn bè thì tôi cũng không giấu anh, sách mà anh Văn Lễ với Thủy Thanh bày sạp bán chính là hàng lấy từ nhà xuất bản của bọn tôi, họ cũng không để tôi làm không công nên trích phần trăm cho tôi, nếu không thì tôi lấy đâu ra tiền trả anh.”
Lần này Dương Lạc càng ngạc nhiên hơn: “Cô biết chuyện Văn Lễ bày sạp sao? Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Làm gì có chứ! Đều là tiền lao động cần cù kiếm được, sao lại xấu hổ! Cháu trai tôi nhập viện cấp cứu còn là Thủy Thanh với anh Văn Lễ giúp đỡ trả tiền thuốc men đấy, tôi nợ ân tình nhà người ta mà còn chê tiền người cho mượn, vậy Lý Như tôi là loại người gì chứ! Nói anh biết không những tôi không thấy xấu hổ, hơn nữa còn định nghĩ ra con đường cùng họ làm kinh doanh!” Lý Như hơi tức giận với thái độ của Dương Lạc, anh ấy tự xưng là bạn tốt của Cận Văn Lễ, thật ra trong lòng lại xem thường Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh bày sạp buôn bán sao?
“Cô hiểu lầm ý tôi rồi, tôi rất tán thành cách làm việc của Văn Lễ, bản thân tôi vẫn luôn hợp tác với Văn Lễ, đâu có thành kiến gì chứ, chỉ là không ngờ tư tưởng của cô cũng cởi mở như vậy.” Dương Lạc giải thích, anh ấy biết Lý Như đã hiểu lầm mình.
“Thì ra là vậy, thế chúng ta coi như là bạn bè cùng chung chí hướng thật sự rồi, tuy nói là ghét xã hội tư bản chủ nghĩa đế quốc, nhưng không có tiền thật sự nửa bước cũng khó đi, mẹ tôi khám bệnh uống thuốc thì không nói, ăn uống vẫn phải ngon một chút, lượng phiếu lương thực phiếu thịt đã định căn bản không đủ dùng, có tiền rồi thì anh trai tôi có thể đến nông thôn lén mua chút thịt heo về, tôi chỉ hận kiến thức của mình quá ít ỏi không thể nghĩ ra cách kiếm tiền tốt hơn, nên mới mặc kệ chuyện xấu hổ hay không xấu hổ gì, mất mặt hay không mất mặt gì đó!”
Lần này Dương Lạc thật sự có chút yêu thích Lý Như, không ngờ cô gái này đúng là có vốn tốt, chỉ với những suy nghĩ này của cô ấy chắc hẳn cũng là một tài năng có thể tạo, mình đã bồi dưỡng một Cận Văn Lễ, đương nhiên cũng có thể nâng đỡ thêm một Lý Như, đến lúc đó xem cô có còn coi mình là bạn bè bình thường không! Cuối cùng Dương Lạc cũng không thể quên được sự khinh thường và tự chối hai lần trước của Lý Như dành cho mình, anh ấy chưa từng nghĩ phải thế nào với Lý Như, anh ấy chỉ không tin sẽ có người phụ nữ không ngưỡng mộ không thích mình, với anh ấy mà nói thì Lý Như là một thách thức thú vị!
“Nếu cô thật sự có lòng phát triển sự nghiệp, tôi có thể đưa ra chút ý kiến để cô tham khảo, còn về tiếp thu hay không đều do bản thân cô quyết định.” Suy nghĩ của Dương Lạc xoay chuyển trăm vòng trên mặt nhưng lại không để lộ chút thanh sắc.
“Được chứ, anh là người tài từng học đại học, anh chịu chỉ dẫn tôi đó là chuyện vô cùng tốt, tôi nhất định sẽ học tập tử tế theo thầy Dương!” Lý Như nói xong thì đứng dậy cúi người với Dương Lạc theo khuôn phép.
Dương Lạc bị vẻ nghiêm túc của Lý Như chọc cười: “Không cần chính thức như vậy.
Bước đầu tiên giống như cô tự nói nên tăng thêm kiến thức và nâng cao trình độ văn hóa, sau khi cô về thì thương lượng với lãnh đạo đơn vị các cô xem có thể cho cô vào đại học công chức bổ túc hay không, đến lúc đó nếu có khó khăn thì tôi lại giúp cô giành lấy số lượng, cô thấy thế nào?”
“Được, tôi nhất định sẽ làm theo! Còn dặn gì khác không?” Lý Như cũng sớm đã muốn học thêm vài thứ đương nhiên là vui vẻ học bổ túc, huống hồ còn có tiền hoa hồng Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh bán sách cho mình, cũng không cần sợ sau khi dừng lương giữ chức sẽ tăng thêm gánh nặng cho gia đình.
“Dặn dò thì không có, đợi hôm nào cô rảnh tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ Lưu Sở Thanh ở bệnh viện quân sự, tôi từng đồng ý sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, sau này cô có thể đưa mẹ cô đến tìm bác sĩ Lưu khám bệnh, cần kê thuốc gì cô ấy hiển nhiên sẽ giúp đỡ.”
Hôm nay Lý Như thật sự quá vui, cô ấy không ngờ Dương Lạc thật sự đối đãi với mình như bạn bè, có điều thời gian nửa ngày đã giúp mình nhiều việc như vậy, sau này mình nhất định phải cố gắng hết sức chăm sóc Dương Lạc nhiều hơn chút mới được, cuộc sống vật chất của người ta đầy đủ cũng không thiếu ăn thiếu dùng gì, nhưng ít nhất mình còn có thể trò chuyện với anh ấy, giải sầu không để anh ấy cứ ở nhà một mình.
Từ đó chỉ cần không có chuyện khác, mỗi chủ nhật Lý Như đều sẽ đến nói chuyện với Dương Lạc, hai người cùng nhau ăn cơm nói chuyện, Dương Lạc cũng dùng cách phổ biến dễ hiểu chỉ cho Lý Như không ít kiến thức về mặt kinh tế học, khiến Lý Như được lợi không nhỏ, đương nhiên cũng ngày càng sùng bái và tin tưởng nghe theo Dương Lạc, từ trong lòng ra ngoài đều coi anh ấy là thầy tốt bạn hiền của mình.
“Anh chắc chắn sức khỏe của mình ổn chứ, hay là đổi hôm khác đi cũng được.” Hôm nay Lý Như cố ý xin nghỉ định cùng Dương Lạc đến bệnh viện quân sự gặp bác sĩ Lưu, nhưng thời gian lâu như vậy, Lý Như đều gặp Dương Lạc ở nhà anh ấy, hai người chưa từng cùng nhau ra ngoài, cộng thêm nhớ Diệp Thủy Thanh từng nói lúc Dương Lạc lên tiểu học chơi đánh trống truyền hoa cũng có thể phát bệnh, cho nên không khỏi có chút lo lắng.
Đương nhiên Dương Lạc không biết mỹ danh cậu chủ bệnh của mình đã bị Cận Văn Lễ truyền ra, cho nên cười nói: “Cũng không phải ra ngoài làm việc thể lực, vả lại chúng ta đến bệnh viện mà, cô có gì không yên tâm chứ.”
Cũng phải, chỗ đến là bệnh viện thì thật sự không cần phải quá lo lắng.
Mặc dù nghĩ như vậy, lúc xuống lầu Lý Như vẫn cẩn thận theo bên cạnh Dương Lạc đỡ cánh tay anh ấy cho đến khi ngồi vào trong xe hơi của nhà họ Dương thì mới buông tay, dọc đường lại lấy cây quạt nhỏ quạt cho anh ấy, thỉnh thoảng còn hỏi anh có chỗ nào khó chịu không, Dương Lạc chỉ mỉm cười nói mình không sao, nhưng trong lòng rất hưởng thụ vừa nãy Lý Như gần gũi với mình, lúc cô ấy dìu mình khiến anh ấy không khỏi cảm thấy rất dễ chịu, rất vui vẻ.
Mặc dù sớm đã biết Dương Lạc muốn dẫn một người thân bị bệnh đến gặp mình, nhưng Lưu Sở Thanh vẫn rất bất ngờ Dương Lạc sẽ giới thiệu cô ta cho người ngoài làm quen, đồng thời cũng tò mò là người thế nào có thể khiến Dương Lạc đích thân theo qua.
Lúc nhìn thấy cô gái đỡ cánh tay Dương Lạc đi vào, tâm trạng của Lưu Sở Thanh đột nhiên trở nên không vui lắm, bây giờ mình không có tư cách thích Dương Lạc, nhưng không có nghĩa cô ta có thể bình tĩnh hòa nhã nhìn anh ấy ở cùng người khác.
“Sở Thanh, đây là Lý Như bạn của tôi, Lý Như đây là bác sĩ Lưu Sở Thanh, đừng thấy cô ấy trẻ tuổi nhưng y thuật rất tốt nổi tiếng ở bệnh viện quân sự đấy.” Dương Lạc giới thiệu cho hai người.
“Bác sĩ Lưu, chào cô.
Bệnh của mẹ tôi, sau này phải phiền cô rồi.” Lý Như cẩn thận bắt tay với Lưu Sở Thanh, ở trước mặt người kiến thức cao như Lưu Sở Thanh cô ấy vẫn rất căng thẳng.
Lưu Sở Thanh thử điều chỉnh tâm trạng của mình rồi hỏi thăm tình hình bệnh của mẹ Lý Như rất thân thiện kiên nhẫn, sau đó lại bày tỏ mình nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của Dương Lạc giúp mẹ cô ấy chữa bệnh lấy thuốc, Lý Như nhất thời cảm kích đến mức cũng không biết phải nói gì mới được.
“Được rồi, giờ cũng sắp trưa rồi, Sở Thanh ra ngoài ăn cơm với chúng tôi đi.” Dương Lạc có chút mất kiên nhẫn, anh ấy có thể ngồi cùng Lý Như thời gian lâu như vậy là đã rất nể mặt rồi.
Lưu Sở Thanh thấy Dương Lạc nói cứ như mình là người ngoài, trong lòng có chút buồn bã nhưng vẫn thay quần áo ra ngoài với họ.
Lưu Sở Thanh đưa hai người đến một quán ăn khá sạch sẽ, sau khi ngồi vào thì Dương Lạc đưa menu cho Lưu Sở Thanh để cô ta chọn món, Lưu Sở Thanh cũng không khách sáo trực tiếp chọn mấy món đắt
“Lý Như không thích ăn rau hẹ, vậy thêm một món nữa đi, cô muốn ăn gì?” Dương Lạc thấy Lưu Sở Thanh chọn dĩa rau hẹ xào mực, thì quay đầu sang hỏi Lý Như.
Lý Như và Dương Lạc đã quen thân rồi, cho nên cũng không giả vờ: “Thêm thịt viên xào lăn đi.”
“Khẩu vị của cô với Diệp Thủy Thanh thật là giống nhau.” Dương Lạc mỉm cười.
“Cũng không phải, bởi vì anh Văn Lễ làm thịt viên xào lăn là tuyệt nhất, tôi từng nếm thử tay nghề của anh ấy, quán ăn bình thường không bì được, tôi muốn xem xem quán ăn này có làm ngon không.”
Dương Lạc nghe Lý Như sùng bái Cận Văn Lễ như vậy thì trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không nói gì, chỉ đợi sau khi món ăn đều lên đủ thì gắp thức ăn vào bát cho Lý Như theo thói quen, lại hỏi chuyện cô ấy dừng lương giữ chức đã làm thế nào rồi, bởi vì đói nên Lý Như chỉ lo ăn cơm cho nên chỉ ậm ờ trả lời mấy câu nói là đang làm.
Từ lúc nào mà cậu chủ như Dương Lạc cũng biết quan tâm chăm sóc người khác thế! Nhìn Dương Lạc không ngừng gấp thức ăn cho Lý Như, vừa hỏi công việc, vừa hỏi việc học, trong lòng Lưu Sở Thanh ngày càng khó chịu, mình và Dương Lạc cùng nhau lớn lên từ nhỏ, rất hiểu tính cách của nhau, không ngờ hôm nay ở trước mặt cô Lý Như này mình lại như một người xa lạ, ngay cả câu nói cũng không xen vào được, nghĩ như vậy trên gương mặt cũng mất đi nụ cười, chỉ chăm chăm nhìn Lý Như.
Đương nhiên Dương Lạc nhìn ra được sắc mặt của Lưu sở Thanh, cũng biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, thấy cô ta trợn mắt nhìn Lý Như chăm chăm, thì mím môi mặt cũng trầm xuống theo.
“Dương Lạc, có phải anh không thoải mái không? Chỗ nào khó chịu chúng ta mau về bệnh viện đi!” Lý Như lại không chú ý đến biểu cảm của Lưu Sở Thanh, chỉ là lúc ngẩng đầu nói chuyện phát hiện sắc mặt của Dương Lạc không đúng, trái tim lập tức treo đến cổ họng, dìu anh ấy rồi hỏi, còn định xoa lồ ng ngực cho anh ấy.
Dương Lạc hoàn hồn lại, thấy Lý Như đã đứng dậy mặt đầy sốt ruột, trong mắt đầy lo lắng và quan tâm thì liền sững sờ, ánh mắt chân thành không pha chút tạp chất nào như vậy nhiều năm nay anh ấy chưa từng thấy, dáng vẻ không có bất lực không có tham lam không có yêu mến không có nịnh nọt không hư tình giả ý, cái có chỉ là bận lòng và lo lắng đơn thuần.
Đột nhiên anh ấy cảm thấy có luồng nhiệt ấm áp do cánh tay đặt trên lồ ng ngực mình dần dần truyền khắp cơ thể, khiến anh ấy mơ hồ cảm thấy an yên và dễ chịu, thần kinh từ lâu nay vẫn luôn căng thẳng thoáng chốc được thả lỏng, một kiểu xảy ra bất ngờ khiến anh chỉ muốn Lý Như có thể lặng lẽ ở bên cạnh mình như vậy, không bị bất cứ ai làm phiền.
“Dương Lạc, rốt cuộc anh làm sao thế! Bác sĩ Lưu, cô mau xem xem!” Thấy Dương Lạc nhìn mình không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, Lý Như đã sắp nôn nóng đến phát điên, cô ấy thật sự sợ Dương Lạc xảy ra vấn đề, trừ bởi vì quan tâm bạn bè, ngoài ra một người như anh ấy nếu thật sự vì mình mà xảy ra chuyện gì, thì trách nhiệm này cô ấy không gánh nổi.
“Anh ấy không sao, chẳng qua là ăn nhiều thôi.” Lưu Sở Thanh thờ ơ nhìn nét mặt thay đổi của Dương Lạc, cho dù không biết trong lòng anh ấy đang nghĩ gì, nhưng cũng có thể cảm giác có chút chuyện khác thường.
“Hả, ăn nhiều sao? Anh ấy cũng không ăn nhiều hơn bình thường mà.
Dương Lạc, anh uống chút nước nóng để tiêu hóa trước.” Lý Như lập tức tin lời của Lưu Sở Thanh, nếu bác sĩ đã nói không sao thì đương nhiên là không sao.
Dương Lạc phớt lờ lời chế giễu của Lưu Sở Thanh, chỉ mỉm cười kéo tay Lý Như: “Tôi không sao, mấy món này gói về đi, gọi thêm mấy món cô cầm về chung tối ăn cùng với người nhà của cô.
Lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về trước, tôi với bác sĩ Lưu về bệnh viện trước.
“Vậy được, tôi về trước.” Lý Như cảm thấy Dương Lạc có thể về bệnh viện với Lưu Sở Thanh để kiểm tra thì khá tốt, cho nên cũng không phản bác lời Dương Lạc, đợi gói thức ăn xong thì theo Dương Lạc ra khỏi quán ăn, dặn đi dặn lại anh phải chú ý sức khỏe thì mới ngồi vào xe, Dương Lạc đợi xe đi xa thì quay người chuẩn bị trở lại quán ăn, thì phát hiện Lưu Sở Thanh đã đứng phía sau mình.
“Sở Thanh, tôi cho rằng chuyện quá khứ chúng ta đã có chung nhận thức rồi.” Dương Lạc nói Lưu Sở Thanh với vẻ mặt không cảm xúc.
------oOo------