TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI

Diệp Thủy Thanh không biết làm sao, mặc dù bây giờ chợ ở đường Tân An có thể xây dựng hay không thì không ảnh hưởng gì mấy với cô, bởi vì mình còn có tiệm sách với 300 mẫu đất lợi ích ở xưởng dây kéo của Cận Văn Lễ cũng rất tốt, nhưng trái tim mình vẫn không buông xuống được.
 
Điều cô lo lắng là nếu chợ bên đường Tân An xảy ra thay đổi, vậy những nơi khác có xuất hiện bất ngờ hay không đây, mặc dù mình sống lại, mong muốn cố gắng thay đổi vận mệnh kiếp trước, bây giờ đối diện với cuộc đời hoàn toàn mới cô lại không có bất kỳ năng lực dự báo nào.
 
“Vợ à, em khoan hãy vội, đợi ngày mai anh đến phía đường Tân An hỏi thăm xem, không xây thì không xây nữa, dù sao nhà chúng ta bây giờ cũng không trông vào cái sạp đó để ăn, giờ đã xây hai năm mới nói không đủ vốn, thật sự biết đùa giỡn người khác mà, nếu để nhà một người bình thường bỏ vào bảy nghìn tệ thì còn sống kiểu gì chứ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Chấn Sơn cũng khuyên: “Em dâu, Văn Lễ nói đúng đó, anh sốt ruột là vì vẫn muốn trông vào sạp đó xây xong, có thể làm chút gì đó trả tiền cho hai người, thật ra hai vợ chồng em làm gì để ý tiền người khác chứ.”
 
“Em không sao, chỉ là vừa nghe tin tức này thì bị dọa giật mình, anh Thẩm cũng không cần vội, khi nào có tiền thì khi đó trả, bọn em về nhà trước.” Có lo lắng thế nào đi nữa thì chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, thuận theo tự nhiên mà đối mặt vậy.
 
Chào hỏi Thẩm Chấn Sơn xong, Cận Văn Lễ ôm con về nhà cùng Diệp Thủy Thanh.
 
“Đúng rồi, Văn Lễ này, hai hôm trước có người đến tìm em, con trai anh đã gặp, nói là em đến vùng khác rồi, người đó bảo sau khi em về thì tìm cậu ấy, gọi là gì nhỉ, anh nhớ xem...., Dương Lạc! Đúng, là Dương Lạc!”
 
Cận Văn Lễ nghe cái tên Dương Lạc thì nhìn thẳng vào Diệp Thủy Thanh, Dương Lạc về rồi? Tính ra thì Dương Lạc ra nước ngoài đã hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
 
“Khi nào anh đi gặp Dương Lạc?” Bởi vì chuyện của Dương Lạc, Diệp Thủy Thanh tạm thời không quan tâm đ ến chợ bên phía đường Tân An nữa.
 
“Ngày mai đi, chuyện đường Tân An tạm để phía sau, hơn nữa cũng không phải chuyện gấp là có thể giải quyết.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được, nhưng chuyện Dương Lạc trở về có cần nói với Lý Như không, em cảm thấy bây giờ cô ấy qua lại với Trịnh Duy Tân vẫn ổn.”
 
Từ sau khi Trịnh Duy Tân lấy được giải thưởng nước ngoài, rồi lại quay một bộ phim, phản ứng cũng không tệ, dần dần có xu hướng phát triển theo hướng đạo diễn nổi tiếng, hơn nữa người cũng gan dạ hơn trước rất nhiều, ít nhất có thể lấy dũng khí hẹn Lý Như đi dạo công viên, xem phim gì gì đó, đương nhiên toàn bộ đều hẹn với danh nghĩa bạn bè và bàn kịch bản, nhưng cũng coi như có tiến bộ.
 
Mà tuy rằng trước nay Lý Như chưa từng nhắc đến chuyện hẹn hò, cũng không từ chối Trịnh Duy Tân, nhìn bộ dạng hai người nếu thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể ngầm hiểu nước chảy thành sông rồi, mà Dương Lạc lại trở về vào lúc này, rốt cuộc mình nên làm thế nào đây, Diệp Thủy Thanh vô cùng khó xử.

 
“Khoan hẵng nói với cô ấy, xem xem tình hình rồi nói sau.” Cận Văn Lễ đưa ra ý kiến, Diệp Thủy Thanh gật đầu đồng ý.
 
Cả nhà ba người đều đã mệt lã, Diệp Thủy Thanh tắm rửa cho con gái, bản thân cũng lau người, rồi lại lấy nước cho Cận Văn Lễ, sau khi đã tắm xong thì cả nhà ba người thoải mái nằm trên giường ngủ.
 
Ngủ một giấc thật say, Diệp Thủy Thanh bị con gái đánh thức.
 
“Mẹ ơi, con đói.”
 
Diệp Thủy Thanh nhìn đồng hồ đã chín giờ tối rồi, thế là đá Cận Văn Lễ bên cạnh.
 
Cận Văn Lễ dụi mắt ngáp một cái rồi hỏi: “Sao thế?”
 
“Con gái của anh đói rồi, em cũng đói rồi.”
 
“Đói rồi à? Vậy anh đi nấu cơm, giờ đã chín giờ hơn rồi, hay là nấu mấy gói mì san xianyi được rồi, bỏ vào trong ba quả trứng gà, anh thái thêm mấy miếng thịt bò muối mua về nữa, em thấy được không?” Cận Văn Lễ vừa nghe vợ với con đều đói thì vội từ trên giường bò dậy.
 
“Ăn mì, bố ơi, con muốn ăn mì.” Náo Náo trở mình cũng bò dậy theo, ồn ào đòi ăn mì.
 
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Nghe anh nói thì càng đói thêm, mau đi đi.”
 
“Được thôi, mười phút là xong ngay, giờ đi nấu mì cho vợ với con gái của anh đây.” Cận Văn Lễ cười ha ha bước xuống đất, khoác áo vào đến phòng bếp.
 
Diệp Thủy Thanh đứng dậy đặt bàn ngay ngắn, không lâu sau thì Cận Văn Lễ mang một cái nồi vào, để mì lên bàn rồi lấy bát đũa, múc cho Diệp Thủy Thanh và Náo Náo mỗi người một bát, cuối cùng mới múc cho mình.
 
“Thơm thật!” Diệp Thủy Thanh gắp miếng thịt bò muối cho vào miệng, vừa nhai vừa khen.

 
“Đương nhiên, thứ có đơn giản đi nữa vào tay anh thì mùi vị cũng khác biệt, con gái há miệng nào, bố đút con miếng thịt nè.” Cận Văn Lễ cười hì hì đút Náo Náo ăn mấy miếng, Diệp Thủy Thanh muốn nhận lấy mà anh không cho, bảo Diệp Thủy Thanh chỉ cần ăn cái của mình, nói là bản thân anh không đói lắm.
 
“Vết sưng trên người anh khi nào lặn xuống được vậy?” Diệp Thủy Thanh biết Cận Văn Lễ muốn để mình ăn trước, trong lòng ấm áp nên cũng không khách sáo với anh, rồi lại nhìn trên chân và cánh tay anh đều là vết sưng do bị muỗi đốt lúc ở khách sạn thì cảm thấy đau lòng.
 
“Khi nào lặn thì lúc đó tính, cũng đâu làm lỡ việc, bị cắn vì vợ và con gái của anh thì anh rất vinh dự, không cần lo cho anh, mau ăn đi. Con gái, sức ăn của con nhiều hơn trông thấy rồi đấy, sao vóc người lại không thấy cao thế?”
 
Náo Náo nghe vậy thì không vui, miệng cũng trề ra: “Bố xấu, nói con mập, xấu giống cô giáo Mã!”
 
“Nói chuyện kiểu gì thế, cô giáo Mã cũng vì tốt cho con, sao lại là xấu chứ? Bố con tốt với con cỡ nào, con còn nói bố xấu, muốn ăn đòn à phải không!” Diệp Thủy Thanh nghiêm mặt. 
 
Náo Náo lập tức buông đũa xuống, một tay che miệng một tay che mông mình, nói với giọng buồn bực: “Con nói sai rồi, mẹ đừng đánh con, con mập, biệt hiệu của con là bé mập.”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới dịu giọng: “Con có biệt hiệu này à? Vậy vừa hay, ngày mai mẹ thêu hai chữ này lên chăn ngủ trưa cho con, đỡ phải cứ lẫn lộn với bạn khác.”
 
Náo Náo bĩu môi nhìn Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ xua tay tỏ ý mình cũng không dám nói chuyện, Náo Náo cúi đầu tự cầm cái muỗng nhỏ lên âm thầm húp nước mì, rồi lặng lẽ ăn mấy miếng thịt bò muối, lúc này mới thấy đỡ hơn chút, không bao lâu lại nghĩ đến chuyện khác: “Bố ơi, bố làm cho con một cái bảng đen đi, con muốn vẽ với viết chữ lên đó.”
 
Mỗi ngày ở nhà trẻ cô bé nhìn thấy cô giáo viết chữ trên bảng đen thì vô cùng ngưỡng mộ, nếu mình cũng có thể có được tấm bảng đen, cũng có thể dùng phấn viết chữ vẽ vời lên đó thì tốt biết mấy.
 
Cận Văn Lễ nhìn sang phía Diệp Thủy Thanh theo bản năng, thấy cô gật đầu thì mới đồng ý: “Được, ngày mai bố làm cho con.”
 
“Ngày mai anh có bao nhiêu việc bản thân anh không biết à?” Diệp Thủy Thanh nói một câu.
 
“Đúng, ngày mai nhiều việc quá, hay là qua mấy hôm nữa nhé, bố bảo người ta tìm tấm ván quét sơn lên.” 

 
“Tốt quá! Tốt quá!” Náo Náo vui mừng vỗ tay, rồi lại ăn mì.
 
Diệp Thủy Thanh cười phì thành tiếng, đứa con gái này của mình chính là có điểm tốt này, chuyện không vui một lát là quên, tính cách như vậy cũng coi như hiếm có được.
 
Ăn mì xong Cận Văn Lễ mang nồi với bát ra ngoài rửa sạch, đợi lúc ba người nằm trở lại giường thì bụng đã tròn vo, hai người đùa giỡn với Náo Náo một lúc thì cũng ngủ thiếp đi.
 
Sáng sớm hôm sau, Náo Náo tự mang túi đồ chơi sang nhà họ Thẩm tìm Thẩm Hạo, bởi vì Cận Văn Lễ phải đi gặp Dương Lạc cho nên dứt khoát nghỉ thêm một buổi, ngày mai hẵng đi học, Diệp Thủy Thanh thì tìm Lý Như bàn bạc chuyện sắp xếp công ty, còn chuyện liên quan đến Dương Lạc đã trở về thì không nhắc một chữ.
 
Sau khi hai người nghiên cứu thì quyết định đăng ký lấy vốn một trăm nghìn tệ trước, Lý Như bỏ ba mươi nghìn, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ bỏ ra bảy mươi nghìn, sau đó là chuyện chạy đến các bộ phận đóng mộc.
 
“Tên công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông văn hóa Tín Thụy này thế nào?” Diệp Thủy Thanh hỏi.
 
“Hay! Đặt cái tên này đúng là khí phách, rất hay!” Lý Như nghe xong thì vô cùng hài lòng.
 
“Đương nhiên rồi, tôi đã nghĩ hơn một tuần đó, còn để Văn Lễ hỏi thăm người hiểu biết, nếu không thì làm sao tôi biết cái gì là công ty trách nhiệm hữu hạn, thật ra tôi cũng chỉ biết nên gọi như vậy còn về đây là ý gì thì đến bây giờ tôi cũng không hiểu.” Diệp Thủy Thanh quả thật rất đắc ý.
 
Hai người nói cười cơ bản chuyện này coi như đã quyết định, hơn bốn giờ chiều Diệp Thủy Thanh đến nhà trẻ đón Náo Náo về, lúc đến nhà thì Cận Văn Lễ đã về.
 
“Gặp Dương Lạc rồi à?”
 
“Ừm, thay đổi không ít, mập hơn chút, chỉ là cảm thấy như tâm sự nhiều hơn, người cũng không cởi mở như trước đây, nhưng thái độ đối với anh vẫn rất nhiệt tình.”
 
“Nói như vậy thì bệnh của anh ấy đã khỏi rồi à?”
 
“Chắc là vậy, cậu ấy tự nói chú ý điều dưỡng nhiều thì không có vấn đề gì lớn, ở bên đó cậu ấy còn bổ túc chuyên ngành tài chính và kinh tế, kiến thức thì không cần nói, anh còn nói chuyện bên đường Tân An với cậu ấy.”
 
“Hửm? Vậy anh ấy có nói gì không?”
 
“Vợ à, anh đang định bàn bạc với em đây, Dương Lạc nói đã học không ít thứ ở nước ngoài, tầm mắt cũng mở rộng, cậu ấy trở về là muốn đầu tư phát triển, còn nói tương lai phát triển bên phía đường Tân An rất tốt, cậu ấy đã xem qua kế hoạch và bản vẽ liên quan, cho nên có một suy nghĩ, nếu chúng ta đồng ý cũng có thể làm cùng cậu ấy.”

 
“Làm gì thế?” Diệp Thủy Thanh nôn nóng hỏi.
 
“Ý chính là tự chúng ta có thể đầu tư tiền vào dự án xây dựng chợ bên đường Tân An, hơn nữa có thể yêu cầu ký thỏa thuận trước, đợi sau khi xây sảnh trong phòng xong thì chia phần trăm tiền thuê với bộ phận liên quan, như vậy mới là kiếm tiền thật sự.
 
Diệp Thủy Thanh nghe đến ngớ ra, mình có sống lại mấy lần đi nữa cũng không nghĩ ra được điểm kỳ diệu này, Dương Lạc thật sự quá lợi hại.
 
“Cách này vô cùng hay, cứ làm theo anh ấy nói đi.”
 
Nhìn Diệp Thủy Thanh có chút hấp tấp, Cận Văn Lễ lại thở dài: “Tốt thì tốt, nhưng cần quá nhiều tiền, không có hơn một triệu là không được.”
 
“Hả? Cần nhiều tiền như vậy sao!” Diệp Thủy Thanh vô cùng thất vọng, cho dù mình lấy tất cả tiền mặt góp lại cũng chỉ hơn sáu trăm nghìn tệ, hơn nữa trước đó cô vẫn cảm thấy mình đã rất thành công, rất có tiền, bây giờ nhìn lại căn bản chẳng có ích gì, mắt thấy có cơ hội kiếm được nhiều tiền mà lại sắp vuột khỏi tay mình, điều này làm sao có thể không khiến người ta không nôn nóng chứ!
 
“Em khoan hãy vội, Dương Lạc cũng biết chúng ta không có nhiều tiền như vậy, cậu ấy nói cứ đợi xem, mấy hôm nay có thể có tin tức chắc là lợi dụng được, cụ thể là tin tức gì thì cậu ấy không nói.”
 
“Vậy thì cứ đợi thôi, kiếm được tiền thì kiếm, không kiếm được thì chúng ta tiếp tục làm tốt chuyện trước mắt của mình, đây cũng là số mệnh, không thể gò ép.” Chỉ một lát Diệp Thủy Thanh đã nhìn thoáng, tình hình của mình bây giờ đã tốt hơn kiếp trước rất rất nhiều rồi, mình nên biết đủ mới đúng.
 
Cận Văn Lễ thở phào nhẹ nhõm: “Nghe em nói như vậy thì anh yên tâm rồi. Vợ này, chỉ cần cả nhà chúng ta có thể sống bình yên cùng nhau, kiếm tiền nhiều hay ít đều là chuyện nhỏ, em nói xem đúng không?”
 
“Phải, em đã nhìn thấu từ sớm rồi, anh đừng để nóng là được.”
 
Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh hôn một cái: “Vợ này, em nói xem sao trái tim của hai chúng ta lại kín như vậy, chắc chắn cả đời vẫn có thể làm vợ chồng.”
 
“Được, kiếp sau em vẫn gả cho anh.” Diệp Thủy Thanh dựa vào lòng Cận Văn Lễ ra sức gật đầu.
 
Lúc hai người đang tình cảm mặn nồng, Hoàng Kim Hoa chạy vào mà không gõ cửa, Diệp Thủy Thanh vội đẩy Cận Văn Lễ ra: “Chị ba, có chuyện sao?”
 
Hoàng Kim Hoa chỉ lo chuyện lớn trong lòng mình, cũng không để ý Cận Văn Lễ với Diệp Thủy Thanh đang làm gì, nghe Diệp Thủy Thanh hỏi mình thì lớn tiếng kêu la: “Không hay rồi, chỗ chúng ta sắp di dời rồi!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc