TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI


Diệp Thủy Thanh đặt máy nhắn tin xuống rồi bắt đầu gọi Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ mơ màng cũng không mở mắt chỉ giơ tay sờ lung tung: “Vợ à, em không ngủ được hả? Qua đây anh ôm, thuốc chỗ anh đầy đủ lắm!”
Diệp Thủy Thanh vỗ tay Cận Văn Lễ, dùng sức véo anh một cái, lúc này Cận Văn Lễ mới coi như tỉnh táo chút, toét miệng hỏi: “Anh đã nói phải dốc sức làm việc rồi, sao còn véo anh thế, vợ à em sao vậy?”
“Mau dậy mặc quần áo, anh ba của anh không ổn rồi, em đi gọi hai đứa nhỏ, lát nữa đưa bọn chúng đến chỗ anh Thẩm trước!” Diệp Thủy Thanh nói xong thì mặc kệ Cận Văn Lễ, bản thân nhanh chóng thay quần áo rồi mở cửa chạy lên lầu.
 
Ban đầu Cận Văn Lễ như nghe không hiểu, cho đến khi cửa phòng đóng ầm một tiếng, anh mới phản ứng lại, tay chân luống cuống mặc đồ vào, sau đó đứng giữa nhà lộ vẻ không biết làm sao.
Chưa đến hai mươi phút trôi qua Diệp Thủy Thanh dẫn hai đứa nhỏ qua, vào phòng lấy chìa khóa xe, bảo Thẩm Hạo dẫn Náo Náo, mình thì kéo Cận Văn Lễ xuống lầu, khóa chặt cửa lại, sắp xếp ba người vào xe ổn thỏa, Diệp Thủy Thanh hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó khởi động xe chạy đến chỗ Thẩm Chấn Sơn.
Thẩm Chấn Sơn rất cảnh giác, Diệp Thủy Thanh chỉ gõ cửa mấy cái anh ta đã nghe thấy, để hai đứa nhỏ vào nhà rồi dặn dò Diệp Thủy Thanh lái xe tuyệt đối phải cẩn thận.
“Anh Thẩm, anh không cần lo cho em, đường bên ngoài không có xe cũng không có người, Văn Lễ vẫn còn trong xe đợi em, em đi trước đây, anh chăm sóc tụi nhỏ mấy ngày giúp em nha.

Đây là chìa khóa nhà em, đoán chừng mấy hôm nữa em cũng không về được, đồ của tụi nhỏ đều ở đó, anh có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
“Yên tâm, bọn em chỉ việc lo chuyện của bọn em, tụi nhỏ giao cho anh, nhà thì anh cũng trông giúp em.” Thẩm Chấn Sơn nhận lấy chìa khóa chỉ bảo Diệp Thủy Thanh không cần lo lắng chỗ mình, lúc này Diệp Thủy Thanh mới chạy xuống lầu quay lại xe.
“Vợ à, vừa nãy em nói anh ba của anh làm sao?” Cận Văn Lễ ngơ ngác hỏi Diệp Thủy Thanh.
“Không phải anh đã xem tin nhắn trên máy nhắn tin rồi sao, bệnh tình của anh ba có thể chuyển biến xấu.” Diệp Thủy Thanh quay đầu xe, chạy đến nhà Cận Văn Nghiệp.

 
“Không thể nào, bác sĩ nói bệnh tình đã rất ổn định mới cho anh ấy về nhà, lúc này mới có bao lâu đâu, sao có thể chuyển biến xấu chứ!” Cận Văn Lễ nghĩ không ra tại sao bệnh của anh ba mình lại đột nhiên nặng thêm.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa đến thì biết chuyện gì xảy ra thôi.” Diệp Thủy Thanh vỗ đùi của Cận Văn Lễ bảo anh nghỉ ngơi trước.
Cận Văn Lễ cũng không nói nữa, chỉ nhìn phong cảnh vụt nhanh bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt không cảm xúc.
Đến dưới lầu của nhà Cận Văn Nghiệp đậu xe ngay ngắn, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vội vã chạy lên lầu, cửa nhà Cận Văn Nghiệp đã mở toang, bên ngoài còn có mấy hàng xóm đang đứng, hai người đi thẳng vào trong.
Vào nhà thì nhìn thấy đầu tiên chính là Đồng Tú Vân gần như đã khóc ngất đi, Đồng Tú Vân thấy bọn họ vào muốn nói chuyện, nhưng không nói nên lời.
Lúc này Cận Quan Tường run rẩy nói: “Qua xem anh ba của con lần cuối đi, hàng xóm đã đi mua áo liệm giúp rồi, điện thoại cũng là bọn họ giúp…” Nói đến đây thì cũng không nói tiếp được nữa.
Diệp Thủy Thanh cùng Cận Văn Lễ vào trong, Hoàng Kim Hoa ôm Cận Luy ngồi trong nhà bếp ngơ người cũng không biết đang nghĩ gì, Diệp Thủy Thanh nhìn chị ta rồi đi vào phòng.
Cận Văn Nghiệp nằm lặng yên trên giường, người gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, trên đầu và trên cánh tay đều trầy da, không còn lớn tiếng la hét như bình thường, người đã chết rồi!
Kết quả này Diệp Thủy Thanh không ngờ được, cô cho rằng có thế nào Cận Văn Nghiệp cũng phải dằn vặt một trận rồi mới đi, hơn nữa cô cũng không ngờ Cận Văn Nghiệp sẽ chết, dẫu sao bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi thì không có chuyện gì lớn, chuyện này bất ngờ quá rồi!
Cận Văn Lễ không nói lời nào chỉ nhìn sắc mặt Cận Văn Nghiệp đã trở thành màu vàng, trong đầu nhớ lại đều là cảnh tượng lúc nhỏ, nhắm mắt lại chỉ thấy chua xót, nước mắt cũng rơi xuống.
“Chị ba, chị vào đây chút.” Bản thân Diệp Thủy Thanh đã là người từng chết một lần, cho nên cũng không sợ lắm, nhưng Cận Văn Nghiệp chết rồi không có lý nào Hoàng Kim Hoa lại trốn sang một bên, thế là gọi ra bên ngoài một tiếng.
Hoàng Kim Hoa từ nhà bếp đi ra, đứng ở cửa lắc đầu không chịu bước vào thêm một bước: “Chị không vào đâu, chị sợ.”

“Chồng của chị, chị sợ cái gì, sao anh ba phát bệnh vậy chỉ nói xem thử.”
“Chị sợ nhìn người chết, lúc bố chị mất chị cũng không dám nhìn, chị cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chị dẫn con ngủ bên ngoài suốt, nửa đêm thì nghe ầm một tiếng có đồ rớt xuống đất, chị vội đứng dậy vào phòng thì thấy anh ba của em đã nằm dưới đất, chị hỏi anh ấy, anh ấy cũng không nói được, sau đó thì dần dần không nói chuyện nữa, miệng còn sùi bọt mép, dọa chị sợ vội vàng đi tìm hàng xóm, hàng xóm qua thấy nói người đã không ổn rồi, giúp khiêng lên giường.”
“Có phải anh ba muốn thứ gì không, nếu không thì sao lại ngã xuống chứ?” Diệp Thủy Thanh lại hỏi.
Hoàng Kim Hoa gật đầu: “Buổi tối anh ấy nói muốn ăn quýt hộp, cứ bắt chị đi mua, chị mua về vừa mở ra thì Cận Phúc tiểu, chị bận bịu nên quên mất, có thể là nửa đêm anh ấy muốn lấy đồ hộp ăn.”
Diệp Thủy Thanh không hỏi thêm nữa, quay người vào phòng an ủi Cận Văn Lễ: “Văn Lễ, anh ba đã đi rồi, tuổi tác bố mẹ đã lớn vẫn nên chăm sóc sức khỏe của họ mới là quan trọng.”
“Haiz, vợ à, vừa nãy anh còn nhớ chuyện lúc nhỏ anh ba dẫn anh bắt dế, em nói xem anh em tốt, sau khi lớn lên thành người sao lại thay đổi chứ? Anh ba, anh đi thanh thản, kiếp sau đừng không nhìn thoáng như vậy nữa, đi con đường chính đáng đi! Đừng lo cho Cận Phúc, em sống một ngày thì sẽ không để thằng bé đói chết, em cũng cho Cận Luy đi học đàng hoàng sau này của hồi môn em cũng chuẩn bị cho nó!” Cận Văn Lễ nói xong thì ra sức lau mặt không nhìn Cận Văn Nghiệp thêm nữa, quay người ra khỏi phòng, bắt đầu sắp xếp chuyện tang.

Đợi trời vừa sáng thì đưa Cận Văn Nghiệp đến nhà xác của bệnh viện, sau đó lại phóng to ảnh đen trắng thấp hương, hàng xóm xung quanh còn có học trò của Cận Văn Nghiệp cũng đến một nhóm, anh cả và anh hai của Diệp Thủy Thanh cũng qua thăm hỏi giúp đỡ, mặc dù bình thường mọi người đều không thích tính tình của Cận Văn Nghiệp, nhưng dẫu sao người cũng đã chết, vả lại Cận Văn Nghiệp thật sự cũng quá trẻ, mới 37 tuổi nên cũng khiến người ta rất thương tiếc.
Hoàng Kim Hoa vẫn luôn trốn trong nhà bếp không chịu ra, mọi người cũng biết chị ta bị dọa sợ, càng đồng cảm cho chị ta sau này cô nhi quả mẫu nuôi hai đứa con sống không dễ dàng, cũng không ai bới móc chị ta, ai cũng đang giúp đỡ bận việc lại còn nghe ngóng tin tức của Cận Văn Bách ở khắp nơi, chỉ là cho đến hôm đưa tang cũng không tìm được người.
Sau lần nà, Đồng Tú Vân bệnh nặng một trận, nhưng tốt xấu gì cũng bình ổn lại không có chuyện gì lớn, lúc này Cận Văn Lễ mới yên tâm.
Diệp Thủy Thanh cứ cảm thấy sự việc có chỗ không đúng, bởi vì trong thời gian lo tang lễ, dáng vẻ Hoàng Kim Hoa biểu hiện ra không giống sợ người chết đơn thuần, thậm chí ngay cả một nén nhang chị ta cũng không thắp cho Cận Văn Nghiệp, lý do là không dám nhìn ảnh của Cận Văn Nghiệp, chuyện này không hợp lý lắm, không chỉ như thế hơn nữa còn buộc phải có người theo chị ta mọi lúc, không được để chị ta ở một mình, đây rõ ràng là biểu hiện của chột dạ!
Càng nghĩ thì nghi ngờ càng nhiều, dứt khoát nói suy nghĩ của mình cho Cận Văn Lễ, nhưng Cận Văn Lễ lại không tin: “Em nghĩ nhiều rồi, chị ba của anh là một người thiếu thông minh, sao có thể cố ý hại anh ba, vả lại chị ấy cũng không có gan đó.”

“Dù sao em cũng có nghi ngờ với chị ấy, anh thích tin thì tin!” Diệp Thủy Thanh nói xong thì nghiêng đầu đọc báo mặc kệ Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ mỉm cười cũng không nói chủ đề này tiếp nữa.
Qua mấy ngày anh cùng Diệp Thủy Thanh đến thăm Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân, Cận Văn Lễ thấy Cận Luy ngồi trên giường chơi búp bê, rũ mắt suy nghĩ hồi lâu vẫn là gọi cô bé qua: “Cận Luy, chú út hỏi cháu, bình thường mẹ cháu đối xử với bố cháu tốt không?”
Cận Luy sợ sệt cúi đầu không nói chuyện, Cận Văn Lễ cũng không hối cô bé, chỉ chờ đợi.
Cuối cùng Cận Luy lên tiếng, giọng nói rất nhỏ còn mang theo tiếng khóc: “Bố cháu kêu đói mẹ cháu cũng không lấy đồ ăn cho bố, kêu khát cũng không lấy nước, có lần cháu nghe bà ngoại cháu nói tiền bệnh của bố cháu phải thêm người hầu hạ, bảo mẹ cháu không cần quan tâm nhiều quá.”
Cận Văn Lễ nghe vậy thì hận đến cắn răng, bác Hoàng này không hề làm chút chuyện tốt, anh ba quấy rối nhà người khác, kết quả bản thân lại bị mẹ vợ độc ác anh ta vẫn luôn nương nhờ phá cho chết! Lần này không cần hỏi thêm nữa chuyện đã rõ ràng rồi, có thể là anh ba đói quá, khát quá mới muốn xuống đất lấy đồ ăn, chắc chắn Hoàng Kim Hoa cũng cất sổ tiết kiệm và mật khẩu rồi, nếu không cũng sẽ không bỏ mặc anh ba mình chết đi!
Nhưng dù biết sự thật thì có thể làm sao, mình cũng không thể làm gì Hoàng Kim Hoa, dẫu sao cũng còn hai đứa nhỏ, lại không có chứng cứ, chuyện này không nói rõ được, chỉ đành trách anh ba của mình tính tới tính lui, cuối cùng lại giao vào tay Hoàng Kim Hoa bình thường trông khờ khạo, điều này e rằng bản thân anh ta cũng không chuẩn bị kịp.

Thôi vậy, người cũng đã mất rồi, có truy cứu tiếp cũng chỉ khiến bố mẹ đau lòng, chỉ đành nói là mỗi người có mạng sống của riêng mình!
Quả nhiên là vậy, sau khi Cận Văn Nghiệp mất thì Hoàng Kim Hoa vẫn luôn sống ở nhà mẹ, dưới sự giúp đỡ của anh chị em nhà mẹ đẻ, chưa đến một tháng đã bán nhà đi, ngoài ra còn mua một căn nhỏ, tiền trong ngân hàng cũng lấy ra mua miếng đất chôn cất cho Cận Văn Nghiệp, trồng một cái cây trên đó rồi lập tấm bia đơn giản cho xong chuyện.
Sau khi Cận Văn Lễ biết chuyện này thì nói với Diệp Thủy Thanh: “Vợ à, vẫn là em dự đoán chuẩn, anh thật không ngờ chị ba lại làm như vậy, em nói xem tối chị ấy ngủ yên được sao?”
Diệp Thủy Thanh sờ mặt Cận Văn Lễ, rồi lại ôm anh: “Hễ là chuyện gì cũng đều có nhân quả, anh cũng đừng trách chị ba của anh tàn nhẫn, bệnh này của anh ba anh khỏe lại chính là cản trở người ta, chị ba của anh có thể chịu đựng cạnh anh ta mười năm hay là hai mươi năm? Em nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, hai đứa nhỏ cũng sống không tốt, bây giờ chỉ còn lại ba mẹ con họ dù khổ một chút, nhưng quả thật cũng có thể sống tốt hơn không ít, bình thường chúng ta chăm sóc thêm chút cũng được rồi, lần này trong tay chị ba của anh cũng có chút tiền.”
Cận Văn Lễ dựa vào lòng Diệp Thủy Thanh nhắm mắt gật đầu, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Diệp Thủy Thanh mặc cho Cận Văn Lễ dựa trên người mình không nhúc nhích, ngày tháng này anh vừa đau lòng vừa cực nhọc, quả thật cũng quá mệt mỏi rồi, để anh ngủ một giấc trước đã.
Sau khi Cận Văn Nghiệp mất một năm, mọi thứ đã dần dần yên ổn trở lại, quy mô làm ăn của Cận Văn Lễ đã bao trùm ra ngoài tỉnh, Diệp Thủy Thanh mua một cửa hàng trên một con đường sau này vô cùng sầm uất mở một lớp bồi dưỡng tiếng Anh, chuyên nhận những học sinh tiểu học và trẻ em tuổi đi học, hơn nữa dưới danh nghĩa của công ty cô cũng đã ký với hơn mười diễn viên nổi tiếng, cũng qua lại với bốn năm đạo diễn, phim truyền hình và điện ảnh quay đến sục sôi ngất trời, hai vợ chồng mở rộng kinh doanh của mình như đọ sức mạnh, đã có tài sản mấy chục triệu.
Tối hôm nọ Cận Văn Lễ đón Diệp Thủy Thanh và hai đứa nhỏ về nhà, đưa một xấp giấy trên bàn ăn cho Diệp Thủy Thanh: “Vợ à, xem cái này thử.”

“Kế hoạch dự án vườn Phỉ Thúy, đây là cái gì?”
Cận Văn Lễ cười đắc ý: “Kinh doanh lớn thật sự, đây là kế hoạch của một doanh nhân đến từ Hồng Kông làm, ông ấy chuẩn bị xây dựng một chung cư còn xa hoa hơn hoa viên Minh Đô mà chúng ta ở nữa, chung cư nhà ở kiểu Âu thật sự, hơn nữa anh đã đánh giá tại hiện trường rồi cảm thấy dự án này vô cùng hay, nếu vườn Phỉ Thúy xây xong, vậy coi như chúng ta cũng mở ra một quy mô về bất động sản!”
“Người này đáng tin không? Phải đầu tư bao nhiêu tiền?” Diệp Thủy Thanh suy nghĩ khá cẩn thận.

“Cái này em có thể yên tâm, lãnh đạo trong thành phố đều đã từng tiếp đón người này, hơn nữa bên phía Hồng Kông ông ấy cũng có mở rộng dự án, còn về mức đầu tư quả thật là khá lớn, mấy trăm triệu thì phải, nhưng có thể chia thành mấy phần đầu tư.

Anh nghĩ nếu đã muốn làm chuyện lớn thì vẫn nên có quyết tâm quyết đánh đến cùng, có thể lấy sáu chục triệu trong tay chúng ta ra trước, sau đó hai công ty và ba xưởng còn có thu nhập của chợ bên đường Tân An cũng có thể lần lượt đầu tư vào, không ổn thì anh lại vay ngân hàng một khoản.”
“Đầu tư lớn vậy à!” Diệp Thủy Thanh do dự.
Cận Văn Lễ khẽ cười: “Vợ à, sao lần này gan của em lại nhỏ vậy, em nghĩ xem sau khi chung cư xây xong chúng ta được cả danh lẫn lời, đền đáp phải hơn gấp trăm gấp nghìn lần đấy?”
“Nhưng chúng ta không hiểu về bất động sản!”
“Xưởng và công ty chẳng phải chúng ta đều học từ đầu sao, bất động sản cũng vậy, anh sẽ cẩn thận.”
Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ đầy tự tin, chỉ do dự chốc lát rồi ra sức gật đầu, mình không thể mất đi quyết đoán và dũng khí, đánh một trận cũng không sai!
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc