Diệp Thủy Thanh cười hỏi: “Anh lại có chủ ý gì nữa à?”
“Vợ này anh nói em nhé, đồ của nước ngoài người ta đúng là tiên tiến, một dây kéo cũng có thể nghiên cứu ra nhiều loại như vậy, không chỉ có đồng thau, còn có nylon, nhựa, kiểu dáng cũng rất nhiều, hơn nữa anh phát hiện sản phẩm nhựa cũng rất phát triển, nhiều công dụng lắm!” Cận Văn Lễ càng nói thì càng phấn khích hơn.
“Có cách là rất tốt, nhưng cũng phải làm từng bước, trước tiên thiết lập xưởng dây kéo này của anh, rồi lại nghĩ đến chuyện gia công nhựa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ cười hì hì: “Dù anh có cách đi nữa chẳng phải cũng cần vợ đồng ý mới được sao, máy móc đó anh đã hỏi thăm phải 50 - 60 nghìn tệ một cái, đắt quá, nhưng lượng sản xuất rất lớn giá vốn cũng có thể giảm không ít, anh nghĩ mua trước một máy thử hiệu quả, em xem được không?”
Diệp Thủy Thanh không đồng ý ngay, Cận Văn Lễ thấy cô im lặng không nói thì trong lòng biết vì giá thiết bị quá cao, thật ra đúng là trong lòng bản thân anh cũng không nắm chắc, có điều chỉ là cảm thấy tương lai phát triển của ngành này rất tốt.
“Vậy mua hai máy đi.” Diệp Thủy Thanh nắm chắc chủ kiến.
“Hả! Hai máy? Vợ ơi em không nói sai chứ, hai máy phải hơn trăm nghìn tệ đó, nhà chúng ta tổng cộng mới tích được bao nhiêu tiền đâu, tiêu như vậy chẳng phải của cải mất hết sao, bên phía xưởng không thể có được hiệu quả lợi ích ngay, bản thân anh khổ chút thì không sợ, nhưng em và con gái chúng ta không thể thiệt thòi, anh thấy hay là mua trước một máy thôi.” Cận Văn Lễ không muốn để vợ và con gái mình chịu uất ức.
“Anh yên tâm mà mua đi, bên phía tiệm sách vẫn kiếm tiền, ăn uống cũng không cần lo, nhà chúng ta không nghèo như anh nghĩ đâu.” Cái khác Diệp Thủy Thanh không rõ, nhưng sau khi xã hội tương lai thật sự mở rộng, mỗi ngành mỗi nghề thật sự đều học tập theo nước ngoài, điểm này không sai được, cho nên cô rất tán thành suy nghĩ của Cận Văn Lễ.
“Vậy sau khi mua hai cái máy, trong nhà còn có thể dư năm nghìn tệ không?” Cận Văn Lễ cảm thấy mình buộc phải nắm chắc, như vậy anh cũng dễ làm một cái thời gian biểu lập ra mục tiêu.
“Vẫn còn 70 - 80 nghìn.” Diệp Thủy Thanh nói ra một câu rất tự nhiên, sau đó cúi đầu đọc sách của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là sau khi nói xong thì hồi lâu cũng không nghe thấy Cận Văn Lễ có động tĩnh, liền đặt sách xuống ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao không nói chuyện?”
“Vợ ơi, nhà chúng ta có nhiều tiền thế à, em cũng biết kiếm tiền quá đấy.” Hiệu quả và lợi ích trong xưởng dây kéo của mình thế nào mình vô cùng hiểu rõ, trước đây Cận Văn Lễ cho rằng Diệp Thủy Thanh kiếm nhiều tiền hơn mình, nhưng tuyệt đối không tưởng tượng được lại có khoảng cách lớn như vậy.
“Sao thế, chê nhiều à? Sau này anh là người làm chuyện lớn, trước khi chưa thành công thì em chăm sóc gia đình, anh đừng nghĩ nhiều.” Diệp Thủy Thanh lo trong lòng Cận Văn Lễ có chênh lệch không cân bằng, vẫn luôn không nói cụ thể mình kiếm bao nhiêu tiền, bây giờ không giấu được nên chỉ đành động viên anh.
Nhưng Cận Văn Lễ lại chẳng có chút mất tự nhiên nào: “Vợ anh có bản lĩnh như vậy anh vui mừng còn không kịp nữa, làm sao nghĩ nhiều chứ! Sau này anh cố gắng là được, đàn ông con trai ganh tỵ vợ mình giỏi giang hơn mình đó mới là thật sự không có tiền đồ. Chuyện này cứ quyết định như vậy, anh và con gái dựa vào vợ nuôi sống trước thôi.” Nói xong thì ngã vào lòng Diệp Thủy Thanh để cô an ủi mình.
Diệp Thủy Thanh ôm anh rồi dỗ một lúc, Cận Văn Lễ mới đứng dậy vào phòng mẹ vợ đón Náo Náo, ôm về tự mình chơi đùa với con gái.
Qua mấy ngày Thẩm Chấn Sơn đến nói đã có số lượng gian hàng vào kinh doanh trong nhà bên phía chợ Tân An, nhà họ Triệu được chia năm gian, bên phía Diệp Thủy Thanh cũng năm gian.
Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì vô cùng vui mừng: “Vậy khi nào làm thủ tục?”
“Tháng sau có thể làm thủ tục rồi, có điều vẫn có điều kiện, nói là mỗi số buộc phải lấy bảy nghìn tệ tiền thế chân để xây chợ, năm gian thì 35 nghìn tệ, con số này quá lớn rồi.”
Nhưng Diệp Thủy Thanh lại không chút do dự: “35 tệ thì 35 tệ, anh Thẩm, ban đầu em nói muốn cho anh một vị trí, bảy nghìn tệ kia của anh để em lấy thay anh trước, đợi sau này anh kiếm được tiền rồi hẵng trả cho em cũng vậy, đợi đến lúc đăng ký cứ viết tên của anh đến lúc đó năm vị trí anh cứ chọn cái mình hài lòng.”
Thẩm Chấn Sơn chớp mắt muốn nói chuyện nhưng lại không nói nên lời, hồi lâu mới gật đầu nặng nề.
Cận Văn Lễ không muốn để Thẩm Chấn Sơn quá kích động, thế là nói đùa: “Em nói này anh Thẩm, Thẩm Hạo nhà anh học ở đâu cái thói nghịch ngợm vậy, hôm đó nói với em là không nhận em làm bố nuôi, muốn làm con rể của em, còn nói cũng gọi em là bố thôi, ai dạy nó thế!”
“Đầu óc của thằng nhóc này lanh lợi, từ sáng đến tối anh cũng không quản nổi nó, chỉ cần không học thói hư là được, nếu nó thật sự có thể lấy Náo Náo, vậy đúng là phần mộ tổ tiên của nhà họ Thẩm bọn anh có khói xanh rồi.” Thẩm Chấn Sơn vừa nghe thì cũng bật cười.
Diệp Thủy Thanh lại nói: “Con nít tốt hay không, quan trọng vẫn nằm ở người lớn dạy dỗ, em thấy Thẩm Hạo vẫn phải xem chừng thêm nữa mới được, bây giờ em không tiện, đợi thằng bé đi học để tụi em giúp trông coi nó sau, anh Thẩm thấy được không?”
“Được! Sao lại không được, bây giờ hai vợ chồng em đều là người có học, giao Thẩm Hạo cho em dâu anh cầu còn không được đấy.”
Sau đó Cận Văn Lễ tiễn Thẩm Chấn Sơn, về phòng thì chặc lưỡi với Diệp Thủy Thanh: “Vợ ơi em nghĩa khí quá, bảy nghìn tệ mà tiêu cũng không chớp mắt, cũng không đau lòng, còn mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường.
“Có tiền cũng phải chia ra tiêu thế nào, em có một tệ, bỏ tám đồng vào người như anh Thẩm em cũng không đau lòng, bởi vì người ta cảm kích, biết thể hiện tình cảm, ngược lại bỏ một đồng cho người như anh ba của anh thì em cũng không bằng lòng, bởi vì người đó chính là một kẻ vong ân bội nghĩa!”
“Chuyện nhà chúng ta làm sao, tiêu tiền thế nào đều do em quyết định, anh chỉ việc chăm con gái thật tốt là được.” Cận Văn Lễ nói rồi lại ôm con gái lên hôn mấy cái.
Mà sau khi Trịnh Duy Tân nhận được giải thưởng đạo diễn trẻ xuất sắc, thì đã vô cùng xem trọng tác phẩm bên phía Diệp Thủy Thanh và Lý Như đưa ra, thế là đặc biệt chạy đến trường tìm Lý Như thương lượng chọn thêm một quyển hay cho mình quay phim.
“Được chứ, đợi tôi nghiên cứu với Thủy Thanh, đến lúc đó lại xem chọn bản thảo nào cho anh.”
“Các cô đúng là thông minh, cũng có mắt nhìn, bây giờ tôi chỉ tin bản thảo chỗ các cô cung cấp.” Trịnh Duy Tân khẽ cười nhìn Lý Như, ánh mắt có chút nhiệt tình.
“Chuyện hai bên cùng có lợi đương nhiên phải hợp tác nhiều hơn, tôi và Thủy Thanh cũng rất hy vọng anh có thể quay nhiều tác phẩm hay, sau này ra nước ngoài có thể trở thành đạo diễn lớn quốc tế!”
“Mặc dù mục tiêu rất xa, nhưng tôi sẽ cố gắng thực hiện, nếu không thì ngay cả cơ hội thành công cũng không có.”
Lý Như gật đầu tán thành: “Anh có thể có sự dũng cảm này thì đã có một khởi đầu tốt rồi, cố lên nhé.”
Nhìn Lý Như xoay người vào cổng trước, Trịnh Duy Tân thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải nhanh chóng có được thành tựu, đến lúc đó mới có đủ tư cách theo đuổi cô gái đặc biệt như Lý Như.
Sau khi Diệp Thủy Thanh nghe Lý Như nói chuyện này với mình xong thì suy nghĩ: “Tác phẩm mới của Hà Thiên vẫn chưa hoàn thành, tôi thấy bộ tiểu thuyết liên quan đến đề tài nông thôn mà Bảo Gia Minh viết cũng không tệ, cô cầm cho Trịnh Duy Tân xem thử đi.”
“Bộ anh ta viết khá tốt, có điều nếu Hà Thiên biết chúng ta không đợi cậu ấy viết bản thảo xong thì đã đề cử tác phẩm của người khác, chắc sẽ không vui nhỉ?” Lý Như ngồi trên giường táy máy đồ chơi của Náo Náo.
“Chuyện này không được sợ, có cạnh tranh mới có tiến bộ, như vậy cũng có thể tránh việc tác giả vì lấy được chút thành tích mà tự cao tự đại, nhất định Hà Thiên sẽ hiểu không phải chúng ta chỉ phục vụ cho một mình cậu ấy, chỉ cần tác phẩm viết hay thì không cần lo bị chôn vùi, chúng ta đều đối xử với tất cả mọi người như nhau.”
“Nói hay lắm, vậy tôi làm việc của Hà Thiên trước, sau đó lại tìm Bảo Gia Minh bàn bạc. Thủy Thanh à, cô ngày càng có tự tin rồi.”
Diệp Thủy Thanh cười, nói: “Tôi kiến nghị cô cũng đọc sách quản lý doanh nghiệp đi, rất có ích, bây giờ tôi đã học được chuyện nên suy nghĩ thì nhất định không thể bỏ sót, chuyện không nên dùng tình cảm thì tuyệt đối không thể sợ bóng sợ gió.”
Lý Như nhìn Diệp Thủy Thanh khâm phục, nghĩ ban đầu lúc mình vừa gặp cô ở cửa tiệm sách, cô gái đó vẫn chỉ rúc vào bên cạnh Cận Văn Lễ thẹn thùng mỉm cười với mình, nhưng bây giờ đã độc lập đảm đang một phía, trưởng thành rất nhanh, mình thật sự cũng nên học hỏi theo cô rồi.
Hơn ba tháng trôi qua Diệp Thủy Thanh nghỉ thai sản xong bắt đầu về trường học, cô chuẩn bị dùng thời gian một năm để học xong toàn bộ chương trình học, sau đó cầm được bằng tốt nghiệp trong tay, như vậy mình có thể thoải mái kinh doanh tiệm sách Văn Lễ rồi.
Sau khi xưởng dây kéo của Cận Văn Lễ nhập máy móc mới, hiệu suất nâng cao rõ rệt, độ dày của dây kéo sản xuất ra không những mỏng lại, mà vừa bền chắc vừa dễ nhìn, lập tức tạo nên chấn động trong ngành, thậm chí có xưởng ngoài tỉnh cũng ngưỡng mộ danh tiếng chạy đến đặt hàng, Cận Văn Lễ bận rộn tối mày tối mặt, mỗi ngày sau khi từ trường về thì đến xưởng, cho người tăng ca thêm giờ làm, đổi ca liên tục cũng không đáp ứng đủ, may mà Náo Náo không còn bám riết như trước, có lúc thì tự cầm đồ chơi nằm trên giường có thể chơi cả buổi, không khóc không quậy, thật sự khiến Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là có một đêm, hai người đang ngủ say, lại bị tiếng khóc của Náo Náo làm thức giấc, Cận Văn Lễ vội ôm con gái lên dỗ nhưng không có chút hiệu quả, Náo Náo vẫn khóc không ngừng.
“Làm sao đây? Sữa cũng không uống, anh ôm cũng không được, Náo Náo làm sao thế?” Cận Văn Lễ sốt ruột hỏi Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh cũng không hiểu tại sao con gái lại như vậy, chỉ đành tiếp tục giúp Cận Văn Lễ dỗ con.
“Thủy Thanh, con bé làm sao thế?” Chung Xuân Lan ở ngoài gõ cửa hỏi.
Diệp Thủy Thanh xuống đất mở cửa: “Mẹ, không biết Náo Náo làm sao mà cứ khóc suốt, Văn Lễ bồng cũng không có tác dụng.”
Chung Xuân Lan bước mấy bước đến nhìn trong lòng Cận Văn Lễ, rồi lại giơ tay sờ trán Náo Náo, lập tức đau lòng giậm chân: “Trên người con bé nóng như vậy, hai đứa không cảm nhận được sao? Mau đến bệnh viện đi!”
Lúc này Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ mới phản ứng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của con gái thì áy náy không thôi, mặc quần áo qua loa rồi đưa Náo Náo chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện vừa đo nhiệt độ thì đã 39 độ rồi, bác sĩ cấp cứu nói phải tiêm, nhưng tay chân em bé quá nhỏ không tìm được mạch máu, chỉ đành tìm trên ót.
Cận Văn Lễ thấy vậy thì cũng không dám nhìn đã chạy ra hành lang bên ngoài, Diệp Thủy Thanh cũng nén đau lòng đỡ con gái không để con bé cựa quậy, sau đó nhân lúc y tá quan sát thì cũng ra ngoài, ngồi bên cạnh Cận Văn Lễ.
“Anh không sao chứ? Đã truyền nước biển rồi, Náo Náo nghe lời lắm nên cũng không khóc.”
Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh dựa trên vai cô toét miệng khóc: “Con gái của anh còn nhỏ như vậy đã chịu khổ sở thế, đều trách anh không tốt, bồng cả buổi vậy mà cũng không phát hiện con bé sốt nặng như thế.”
“Chuyện này cũng không thể trách anh, em cũng không phát hiện mà, sau này có kinh nghiệm là được. Văn Lễ à, không sao, con nhỏ bị bệnh rồi tiêm rất bình thường, anh đừng buồn.”
“Chỉ là anh thương con gái anh, chính là anh không tốt!” Cận Văn Lễ bướng bỉnh lắc đầu tự trách mình.
Cuối cùng khiến Diệp Thủy Thanh hết cách, đẩy anh ra cho anh nhìn con gái, lúc này Cận Văn Lễ mới buông tay vào phòng cấp cứu nhìn chăm chăm vào con gái trên giường bệnh sau đó rơi nước mắt, Diệp Thủy Thanh đau đầu ngồi bên cạnh mặc kệ anh.
Truyền nước biển mấy ngày liên tục, cuối cùng Náo Náo cũng khỏi hoàn toàn, sau khi Cận Văn Lễ có được lần dạy dỗ này thì chăm sóc con kỹ càng hơn, hễ là việc gì thì cũng tự mình làm, mỗi lần trước khi đến trường hoặc đến xưởng thì đều phải chuẩn bị xong hết mọi thứ của Náo Náo rồi mới giao cho Chung Xuân Lan, người làm mẹ như Diệp Thủy Thanh lại không nhúng tay vào được, chỉ đành tập trung học.
Dù sống nhà mẹ có tiện đi nữa cũng không thể sống mãi, mấy tháng cũng qua đi, cho dù nhà họ Cận không nói gì, Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy mình không thể quá đáng quá, huống hồ cũng không có lý nào mình có nhà mà không về cứ ở ỳ nhà mẹ được.
Thế là chọn một ngày chủ nhật, Diệp Thủy Thanh luyến tiếc cùng Cận Văn Lễ ôm con định về nhà họ Cận, Chung Xuân Lan khóc lóc không nỡ xa cháu gái của mình, hai vợ chồng già bọn họ cũng không để tâm với cháu trai của mình như vậy.
“Mẹ, con với Thủy Thanh về cũng đi làm bận việc cả ngày, đến lúc đó ban ngày mang con qua, buổi tối ăn cơm xong rồi đón về, chẳng phải mẹ vẫn có thể gặp mỗi ngày sao?” Cận Văn Lễ ôm con khuyên mẹ vợ của mình, đợi lúc đẩy xe máy mới đưa con cho Diệp Thủy Thanh ôm.
“Vậy bố mẹ con không nói này nói nọ à?” Chung Xuân Lan không tin, chỉ coi như Cận Văn Lễ đang dỗ mình, em bé về nhà có ông bà nội trông coi, sao có thể đưa đến chỗ mình chứ.
“Trong nhà chị hai của con một đứa, chị ba hai đứa, bố mẹ con sao có thời gian trông thêm Náo Náo chứ, họ cảm ơn mẹ còn không kịp nữa! Mẹ thử nghĩ xem có phải đạo lý này không?”
Chung Xuân Lan vừa nghĩ thật sự là như vậy, lần này cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, vẫn luôn tiễn họ đến cửa lớn.
Một nhà ba người trở về, vừa đến đầu hẻm thì thấy bên ngoài đầy người đang đứng, cảnh tượng này chỉ có lúc Cận Văn Lễ lấy mình về, còn có lần đầu tiên mua xe máy về mới xuất hiện, bây giờ lại là chuyện gì đây? Lẽ nào lại có chuyện mới lạ sao?
Cận Văn Lễ thấy nhiều người thì dừng xe máy lại, Diệp Thủy Thanh ôm con xuống xe, đứng bên đường tò mò nhìn vào trong.