Diệp Thủy Thanh lập tức không có thiện cảm với con người Tống Vỹ này, có điều loại chuyện này cũng không cách nào nói ra, hơn nữa nhận thầu xưởng Tống Vỹ còn bỏ nhiều tiền như vậy, cho nên mình chỉ đành nhẫn nhịn, dù sao thì đợi sau khi ăn xong bữa cơm này thì cũng không có cơ hội gặp mặt nữa, chỉ là chuyện này quá đáng ghét rồi.
Sau khi Diệp Thủy Thanh nghĩ kỹ, khi thì cúi đầu ăn cơm, khi thì tâm trạng gấp đồ ăn rót nước cho Cận Văn Lễ, chỉ là không hề liếc mắt về phía Tống Vỹ.
“Anh Cận, chị dâu thật là hiền hậu, cả buổi tối chỉ xoay quanh anh, bọn tôi thì không có may mắn này!” Hầu Tử cười nói đùa, kết quả lại bị vợ mình véo mạnh một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, chị dâu của cậu là cô gái tốt trong trăm chọn một, quả thật là may mắn của tôi.” Cận Văn Lễ vừa đắc ý vừa vui mừng, còn mang theo chút tự hào như thế, cô gái ngồi ở đây tối nay, cô nào cũng không xinh đẹp như vợ mình, mà Diệp Thủy Thanh cũng đúng là cho mình thể diện, ngoan ngoãn chăm sóc, người khác còn không ngưỡng mộ mình được sao!
Lúc này Tống Vỹ cũng quang minh chính đại nhìn sang Diệp Thủy Thanh: “Hôm nay lần đầu gặp chị dâu, em mời chị một ly nhé.”
“Ngại quá, tôi không uống rượu.” Diệp Thủy Thanh mỉm cười, mắt nhìn vào cái dĩa trước mặt mình, vẫn không nhìn Tống Vỹ.
Nếu Diệp Thủy Thanh nói không biết uống, mọi người còn có thể khuyên uống một chút gì đó, nếu đã nói căn bản không uống, vậy thì hết cách rồi.
“Tống Vỹ, vợ tôi nói sao làm vậy, cô ấy nói không uống chính là không uống, tôi cạn thay cô ấy, nào!” Cận Văn Lễ nói xong thì đổ đầy ly cho mình, sau đó một ngụm uống sạch.
Tống Vỹ cũng không để ý, cũng cạn theo: “Anh Cận thẳng thắn, nếu người khác thì em cũng chưa chắc có thể đầu tư số tiền này, em tin tưởng anh Cận nhất, có anh trấn giữ là em yên tâm rồi!”
Một bàn người vừa ăn vừa uống trò chuyện, thời gian trôi qua cũng nhanh, bất giác đã sắp chín giờ rồi, Cận Văn Lễ bảo mọi người đều giải tán sau đó mình thanh toán, ra khỏi cửa quán ăn nói chuyện một lát mới cùng Diệp Thủy Thanh về nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con người của Tống Vỹ kia thế nào?” Trên đường Diệp Thủy Thanh tán gẫu hỏi Cận Văn Lễ.
“Là một dân làm ăn, có điều mắt nhìn rất cao, không phải kiểu dễ chung sống, nếu không thì cũng không thể tần ấy tuổi như vậy mà ngay cả một đối tượng cũng không có hẹn hò, anh cũng chỉ xem trọng cậu ta có chút đầu óc, nếu không thì cũng không tìm cậu ta, kinh doanh thì không nói đến tình người.” Cận Văn Lễ uống hơi nhiều, ôm Diệp Thủy Thanh đi đường nghiêng ngả.
Diệp Thủy Thanh dùng sức đỡ eo Cận Văn Lễ, không để anh lảo đảo đi lung tung trên đường, rồi lại dặn dò anh: “Nếu anh đã biết vậy sau này ngoài chuyện của xưởng, anh vẫn nên ít qua lại với anh ta đi.”
“Vợ à, cậu ta cũng không đắc tội em, sao em lại ghét cậu ta như vậy?” Cận Văn Lễ ôm chặt Diệp Thủy Thanh, môi áp sát bên tai cô nói chuyện.
Diệp Thủy Thanh tránh sang bên cạnh: “Anh đi đường đàng hoàng, chỉ là em không ưa anh ta, không được sao?”
“Được, sao lại không được, anh chỉ mong em ngoài nhìn anh ra thì tất cả đàn ông đều không vừa mắt, nhưng vì công việc của xưởng anh không thể hời hợt với cậu ta quá, dẫu sao thì người ta cũng bỏ ra không ít tiền.”
“Các anh làm kinh doanh của các anh, em mặc kệ, có điều bình thường anh không được để anh ta đến nhà chúng ta, nếu không thì đừng trách em không dễ gần!”
Cận Văn Lễ cười ha ha: “Không cho cậu ta đến, đàn ông tốt nhất là bớt đến nhà chúng ta.”
Tiếp sau đó bắt đầu từ hôm nay, Cận Văn Lễ đi sớm về muộn, ngày ngày bận rộn tìm nguồn tiêu thụ, anh cũng chịu được khổ, cho dù là đơn vị tư nhân hay là bán hàng đơn lẻ, chỉ cần có người cần hàng trong xưởng, anh đều lấy xe đưa cho người ta, người khác thấy anh làm việc chân thật, giá tiền lại rẻ thì từ từ cũng nhận hàng của xưởng dây kéo Hưng Lợi, công việc coi như có chút khởi sắc, nhưng lại không kiếm được tiền là mấy.
Có một hôm chạng vạng tối Diệp Thủy Thanh mang cơm đến cho Cận Văn Lễ, đúng lúc gặp phải mưa to, đợi đến lúc cô tới xưởng thì thấy trong sân đã thành sông, mà Cận Văn Lễ thì một mình đứng trong bùn chuyển từng thùng hàng vào phòng khác, lúc đó cô đã bật khóc.
“Bọn Hầu Tử đâu, sao một mình anh chịu mưa xối vậy?”
“Nhà bọn họ đều xa, anh bảo họ về trước rồi, anh cũng sắp chuyển xong rồi, vợ à em khóc cái gì?” Cận Văn Lễ lấy một chiếc áo mưa từ trong phòng ra đưa cho Diệp Thủy Thanh mặc.
“Sao bản thân anh không mặc?”
“Anh chuyển đồ không tiện, em mặc thì vừa hay có thể chắn gió, sau này đừng đưa cơm cho anh nữa, anh tự mua.” Cận Văn Lễ chuyển hàng xong thì mở hộp cơm ăn một đũa đầy cơm và đồ ăn, toàn thân ướt như chuột lột.
“Ăn của anh đi, em tình nguyện mang, chức xưởng trưởng này của anh làm đúng là chỉ trên danh nghĩa, chuyện gì cũng phải tự làm.”
Cận Văn Lễ mỉm cười: “Chịu khổ chút không sợ, tí việc này cũng không mệt được, anh biết em đau lòng cho anh, sau này thì tốt rồi.”
Ăn cơm xong Cận Văn Lễ tìm tấm vải nylon lớn che trên người Diệp Thủy Thanh, mình mặc áo mưa lái xe ba bánh chở cô về nhà, sau khi về đến nhà Diệp Thủy Thanh vội nấu nước cho Cận Văn Lễ lau người, rồi lại tìm quần áo cho anh thay, để anh chui vào trong chăn sưởi ấm.
Chỉ là ngủ đến nửa đêm Diệp Thủy Thanh nghe thấy Cận Văn Lễ lầm bầm không ngừng, khí thở ra cũng mang theo hơi nóng, trong lòng cảm thấy không ổn, mở đèn sờ trán anh thì cũng phỏng tay, biết là sốt rồi thế là lập tức bò dậy tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho anh.
38.1 độ! Diệp Thủy Thanh sốt ruột, kéo ngăn kéo ra tìm vỉ thuốc Panadol để trên giường, rồi lại bưng bình trà qua mới kêu Cận Văn Lễ dậy.
Cận Văn Lễ mở mắt khó khăn, trong mắt đầy tơ máu: “Vợ à, trời sáng rồi hả? Anh chóng mặt quá, trên người chỗ nào cũng đau, muốn ngủ thêm một lát rồi hẵng đến xưởng.”
“Trời chưa sáng đâu, anh sốt rồi, dậy uống thuốc trước rồi ngủ.” Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng đáng thương của Cận Văn Lễ thì trong lòng chua xót.
“Thuốc này đắng không?” Cận Văn Lễ trở mình áp sát mặt lên tay Diệp Thủy Thanh.
“Đắng cũng phải uống, bình thường anh kiên cường lắm mà, còn sợ thuốc đắng hả.” Diệp Thủy Thanh sờ khuôn mặt đỏ lên của Cận Văn Lễ dịu dàng khuyên anh.
Cận Văn Lễ nhắm mắt cau mày, qua một lúc mới nói: “Vậy anh uống.” Nói xong thì ngọ ngoạy ngồi dậy, đợi Diệp Thủy Thanh đưa thuốc đến miệng mới miễn cưỡng hé miệng uống, lại uống nữa ca nước rồi mới nằm xuống.
Diệp Thủy Thanh đắp kín chăn cho Cận Văn Lễ, muốn để anh ra nhiều mồ hôi, kết quả Cận Văn Lễ lại không yên tĩnh.
“Vợ ơi, anh nóng quá, em đừng đè chăn nữa, để anh mát chút đi.”Cận Văn Lễ sốt đến khó chịu, lại che kín chăn lập tức cảm thấy nóng đến bốc lửa.
“Không được, đợi ra mồ hôi là được rồi, bây giờ phải chịu đựng.” Diệp Thủy Thanh đè Cận Văn Lễ không cho anh cử động lung tung.
Cận Văn Lễ uất ức bĩu môi: “Anh khó chịu, đau nhức trên người, vợ ơi, em ôm đi.”
Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng của Cận Văn Lễ lúc này giống như một đứa trẻ lớn vậy, vừa buồn vừa tức cười, thế là cả người lẫn chăn đều ôm trong lòng mình, nhỏ giọng dỗ anh ngủ.
Cận Văn Lễ dựa trong lòng Diệp Thủy Thanh mới coi như yên tĩnh trở lại, khẽ động cái đầu của mình một cách dễ chịu cũng không kêu nóng nữa, chỉ là nhiệt độ cơ thể cứ thất thường, lúc thì Diệp Thủy Thanh lau mồ hôi giúp anh, lúc thì làm giảm nhiệt độ cho anh, nhìn đồng hồ rồi lại cho Cận Văn Lễ uống một viên thuốc, bận bịu cho đến hơn bốn giờ sáng nhiệt độ mới ổn định lại, Diệp Thủy Thanh yên tâm, mặt đầy mệt mỏi chuẩn bị ngủ một lát rồi dậy đi làm.
Sau khi Cận Văn Lễ bớt sốt thì cơ thể vẫn rất yếu, kiểu người quanh năm không có bệnh như anh thỉnh thoảng sốt một lần như vậy thì giống như mất đi nửa cái mạng, có điều trong lòng cũng biết Diệp Thủy Thanh chăm sóc mình một đêm, cho nên sáng sớm lúc thức dậy nói gì cũng không để Diệp Thủy Thanh đi làm, cứ phải bảo cô ở nhà với mình, Diệp Thủy Thanh bất lực chỉ đành đến cửa hàng nhỏ gọi điện thoại đến xưởng xin nghỉ với Lý Xương.
Sau khi quay lại Cận Văn Lễ hối cô ngủ bù một giấc, Diệp Thủy Thanh cũng mệt, không bao lâu đã ngủ say.
Lúc tỉnh dậy thì thấy Cận Văn Lễ đang nhìn mình cười.
“Anh cười cái gì, nếu không có chuyện gì lớn thì dậy ngồi một lát.”
Cận Văn Lễ cười thở dài: “Vợ ơi, lúc nhỏ anh cảm sốt, mẹ anh cũng không chăm sóc anh giống như em, anh lớn như vậy lần đầu có người xem trọng anh như thế, sao em lại đối xử tốt với anh đến vậy chứ? Sao lại thương anh đến vậy?”
Trong nhà nhiều con, hai vợ chồng Cận Quan Tường nuôi sống gia đình qua ngày cũng không dư sức để trông nom cẩn thận, bình thường con người ta cũng đều tự chăm sóc mình, không ai có thể lo quá nhiều, cho nên Cận Văn Lễ nhớ lại tối qua Diệp Thủy Thanh chăm sóc mình từng li từng tí, cảm giác đó khiến anh cảm thấy cả đời này đều không quên được.
“Còn không phải là thương anh sao, anh là trụ cột của nhà chúng ta, không thể đối xử như que củi đốt, em nói thế nào cũng phải chăm sóc tốt. Anh mau dậy dựa vào rồi ngồi một lát, em làm cho anh một bát mì sợi bên trong còn cho một quả trứng gà, anh đó sau này chú ý sức khỏe tí đi, không phải chuyện đùa đâu.”
“Biết rồi, lần này anh nghỉ ngơi hai ngày rồi đến xưởng, nếu không thì thật sự có hơi không chịu nổi. Vợ à, đầu anh vẫn còn hơi đau nè, có phải anh còn sốt không?”
Diệp Thủy Thanh sờ trán Cận Văn Lễ, chỉ thấy lòng bàn tay hơi mát biết anh đã bớt sốt rồi, bây giờ chẳng qua là đang làm nũng, thế là cười mang nước qua: “Chắc là không sao rồi, anh uống nhiều nước chút.”
Cận Văn Lễ nhận lấy ca nước trà uống một hơi, sau đó cọ sát Diệp Thủy Thanh nói mình rất khó chịu, Diệp Thủy Thanh chăm sóc một phen vô cùng kiên nhẫn, nói anh chịu khổ lại chịu mệt là vì cái nhà này vì mình mới đổ bệnh, vừa dỗ vừa khen vừa thay quần áo đắp chăn cho Cận Văn Lễ, chăm sóc đến mức Cận Văn Lễ vô cùng dễ chịu.
Sau đó Cận Văn Lễ lại nghỉ ngơi hai ngày, đám Hầu Tử cũng đều qua thăm, đến chủ nhật Cận Văn Lễ cũng không ở ỳ một chỗ được nữa, vừa sáng sớm đã nói phải đến xưởng xem thử, Diệp Thủy Thanh cũng không cản anh, mình ở nhà làm việc, nhìn Hoàng Kim Hoa ở trong sân ôm con ngồi trên ghế tựa mà Cận Văn Bách cố ý mua về giúp để phơi nắng, chỉ đành lặng lẽ thở dài.
“Chị dâu ở nhà à, anh Cận của em đỡ hơn chút nào chưa?”
Diệp Thủy Thanh đang phơi quần áo thì nghe bên ngoài sân có người nói chuyện, quay đầu lại nhìn người đang đứng thì bực bội theo bản năng, Tống Vỹ này sao lại chạy đến rồi?
“Tống Vỹ đến rồi à, Văn Lễ bệnh ba ngày đã không ở nổi, buổi sáng đã đến xưởng, hay là anh đến đó tìm anh ấy đi.” Diệp Thủy Thanh cố gắng để giọng điệu của mình tỏ ra khách sáo chút.
“Vậy thì không khéo rồi, hai ngày nay tôi ra ngoài, vừa về thì nghe bọn Hầu Tử nói anh Cận bệnh rồi, cố ý mua đồ đến thăm anh ấy, nếu không có chuyện gì lớn thì tôi không đến phía xưởng làm khổ nữa, mấy trái cây này tôi vẫn nên mang vào nhà vậy.” Tống Vỹ cười rồi đi vào, đến cửa nhà thì đợi Diệp Thủy Thanh dẫn mình vào.
Diệp Thủy Thanh hết cách chỉ đành dẫn anh ta vào nhà, dẫu sao thì người đến là khách, người ta đến thăm Cận Văn Lễ, mình cũng không thể ngay cả miếng nước cũng không cho uống được.
“Chị dâu đúng là giỏi giang, mặc dù phòng này nhỏ nhưng dọn dẹp thật là sạch sẽ.” Sau khi Tống Vỹ vào phòng thì ngồi trên ghế quan sát một vòng liền khen Diệp Thủy Thanh.
“Chính vì phòng này nhỏ việc ít mới dễ dọn dẹp.”
Tống Vỹ nghe vậy thì cười nói: “Nhà tôi thì lại khác, tôi tự sống một căn, không có bố mẹ sống cùng, điều đáng sợ là tương lai kết hôn có mâu thuẫn, nhưng như vậy thì bình thường không ai chăm sóc, trong phòng bừa bộn giống như ổ heo, bây giờ vừa nhìn nhà có phụ nữ và không có phụ nữ đúng là không giống nhau, nếu tôi có thể lấy được vợ như chị dâu thì không cầu gì khác nữa.”
Diệp Thủy Thanh nghe vậy chỉ cười không đáp lại, Tống Vỹ nhìn Diệp Thủy Thanh vừa trẻ trung xinh đẹp vừa chứa đầy mùi vị phụ nữ trước mắt thì trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, mình không đẹp như Cận Văn Lễ, nhưng cũng không nói là miệng lệch mắt xéo, huống hồ nói về kinh doanh thì thật ra Cận Văn Lễ căn bản không thể bì với mình, sao mình lại không gặp được người phụ nữ tốt như Diệp Thủy Thanh chứ!
Hôm đó trên bàn rượu Tống Vỹ nhìn Diệp Thủy Thanh một lòng đặt trên người Cận Văn Lễ thì rất ngưỡng mộ, trở về nhà nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy người thô lỗ như Cận Văn Lễ căn bản không xứng với Diệp Thủy Thanh, có điều cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi, sau này vẫn luôn không có cơ hội gặp Diệp Thủy Thanh, cho dù anh ta luôn hẹn Cận Văn Lễ để anh dẫn Diệp Thủy Thanh ra cùng ăn cơm, nhưng Cận Văn Lễ lại luôn từ chối, không dễ gì lần này mới có thể mượn cơ hội thăm bệnh chạy đến nhà họ Cận, anh ta vội vã chạy qua, mặc dù cũng không biết mình làm như vậy là muốn đạt được mục đích gì, nhưng anh ta không tự chủ được mà muốn tỏ ra rằng mình tốt hơn Cận Văn Lễ nhiều trước mặt Diệp Thủy Thanh.
Thế là thấy Diệp Thủy Thanh nói chuyện với mình không có bày tỏ gì, thì không nhịn được mà nói tiếp: “Thật ra con người anh Cận rất trượng nghĩa, còn thích bênh vực kẻ yếu, cũng hết lòng với các anh em, chẳng qua như vậy dù có tốt nhưng có khi người khổ lại là người nhà, cả ngày lo lắng sợ hãi vì anh ấy, đối nhân xử thế có khi không cần dựa vào đánh đánh giết giết, còn phải chú trọng kỹ xảo sách lược, không có chút âm thầm là không được, chị dâu lo lắng cho anh Cận không ít nhỉ?”
“Tôi cảm thấy Văn Lễ rất tốt, anh ngồi đó đi, tôi còn phải phơi đồ.” Diệp Thủy Thanh không muốn nói nhiều với Tống Vỹ nên xoay người đi ra ngoài.
“Nếu chị dâu đã bận như vậy thì tôi không làm phiền nữa, hôm khác cùng nhau ăn cơm, tôi với anh Cận là cộng sự, chúng ta giống như người một nhà, chị dâu không cần ngại.”
“Hơn nữa anh muốn đi thì tôi cũng không tiễn, cảm ơn anh mang đồ đến.”
Tống Vỹ thấy từ đầu đến cuối Diệp Thủy Thanh thờ ơ với mình thì càng nổi lên lòng háo thắng, anh ta phải khiến cho Diệp Thủy Thanh hiểu được rốt cuộc mình tốt hơn Cận Văn Lễ bao nhiêu lần cho bằng được!
Diệp Thủy Thanh đợi Tống Vỹ đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn người đàn ông này có ý với mình, nếu không thì làm sao cứ chê bai Cận Văn Lễ trước mặt mình. Thứ gì thế! Vừa kiếm được mấy đồng tiền đã bắt đầu nhớ nhung vợ người khác rồi à, khoe khoang gì chứ!
Diệp Thủy Thanh thầm mắng Tống Vỹ trong lòng rồi ra ngoài tiếp tục phơi quần áo, trong lúc lơ đãng thì liếc thấy Hoàng Kim Hoa đang chăm chăm nhìn mình, thế là chỉ đành về phòng chọn vài trái cầm cho chị ta, Hoàng Kim Hoa liền vui như hoa, cũng không rửa mà trực tiếp cho vào miệng.
Lúc trưa Cận Văn Lễ quay về cũng cũng vui vẻ không khép được mồm, Diệp Thủy Thanh hỏi anh sao thế.
“Làm ăn lớn rồi vợ ơi, hôm nay anh đến xưởng là đúng rồi, sáng vừa đến thì có người của xưởng quần áo tới, nói là nghe người khác giới thiệu, chỉ là đến xem thử trước, không ngờ chủ nhật trong xưởng cũng có người, anh chỉ nói xưởng chúng ta ngày làm việc và ngày nghỉ đều xử lý, người kia vừa nghe thì nói chuyện đặt hàng với anh, xưởng quần áo của bọn họ cũng bắt đầu tự chịu trách nhiệm lời lỗ rồi, cho nên giá vốn phải tính kỹ, anh cho người đó giá hai đồng năm, kết quả em đoán xem thế nào, người kia đặt mười nghìn cái tại chỗ luôn!”
“Thật sao, hai đồng năm một cái có thể kiếm được bao nhiêu vậy?” Diệp Thủy Thanh cũng vui mừng.
“Cũng không tính là kiếm, chủ yếu là giữ người trước, sau này qua lại nhiều thì anh cũng dễ tăng giá.”
“Vừa khởi bước, không đền thì đã tốt rồi, từ từ thôi đừng vội.”
Cận Văn Lễ gật đầu: “Anh không vội, bên phía bọn anh sẹo có tin tức nói bên đường Tân An sắp xây chợ, đến lúc đó anh lại qua xem sao.”
“Đường Tân An! Anh là nói đường Tân An sao?” Diệp Thủy Thanh nghe xong ba chữ đường Tân An thì có tinh thần, sau này thị trường buôn bán trên đường Tân An là thị trường bán sỉ lẻ sầm uất nhất cả thành phố, có đủ mọi thứ hàng hóa, nếu không phải Cận Văn Lễ nhắc nhở mình cũng quên mất chuyện này.
“Đúng vậy, đường Tân An, sao thế?”
“Không sao, chỉ là em cũng muốn đi xem sao, bên đó đã xây thành gian hàng chưa?”
Cận Văn Lễ khó hiểu: “Gian hàng gì, chỉ là chính phủ tổ chức để những hộ nghèo đến đó bày sạp, vợ à em đang nghĩ đâu thế?”
“Vậy em cũng đi, cùng lắm thì em chuyển tiệm sách qua đó!” Diệp Thủy Thanh một lòng muốn đến đường Tân An, cơ hội này nói gì cô cũng không thể bỏ lỡ.
“Được, đợi bắt đầu rồi thì anh nói với em, em gấp cái gì, hôm nay anh kinh doanh được em cũng không khen anh, xem ra xưởng thật sự chỉ một mình anh bận tâm.”
Diệp Thủy Thanh không vội khen Cận Văn Lễ, mà nói chuyện Tống Vỹ từng đến trước, Cận Văn Lễ cũng không để ý, chỉ nói đợi hôm nào rảnh thì mời Tống Vỹ ăn bữa cơm.
Sau đó mười nghìn dây kéo của Cận Văn Lễ đã giao hàng, xưởng quần áo lại đặt ba mươi nghìn, hơn nữa có vài xưởng nhỏ cũng biết xưởng Hưng Lợi này dù mua bán lớn nhỏ đều ra hàng, nên cũng nghe danh mà đến, kinh doanh trong xưởng bắt đầu phát đạt, chỉ thời gian hai tháng Cận Văn Lễ đã mang về cho Diệp Thủy Thanh hơn hai nghìn tệ, Diệp Thủy Thanh cũng ngạc nhiên về lợi nhuận của xưởng dây kéo, không ngờ dây kéo nhỏ bé có thể kiếm tiền như vậy.
Có điều theo đà phát đạt của kinh doanh, Cận Văn Lễ cũng ngày càng bận, thời gian uống rượu bên ngoài cũng ngày càng nhiều, lúc về nhà thì thường say khướt, Diệp Thủy Thanh cũng khuyên anh: “Anh uống như vậy có cần sức khỏe không vậy, bàn chuyện thì được, nhưng cũng phải vừa thôi.”
Cận Văn Lễ lại không quan tâm: “Vợ à, vậy là em không hiểu rồi, cái này ăn uống mới có thể nói tình cảm được, em không biết đâu, bây giờ có bao nhiêu người cần hàng của anh, nếu không phải anh nhờ bọn họ, thì cũng không ai biết giá hàng của anh thấp, em đó chỉ cần phụ trách ăn diện xinh đẹp, anh thấy tiệm sách đó của em cũng không cần mở nữa, anh nuôi em nổi!”
“Em biết anh nuôi em nổi, nhưng em cũng phải có sự nghiệp của mình. Văn Lễ, bây giờ anh có chút tiền nhưng không thể kiêu ngạo, bây giờ mới khởi đầu, sau này còn phải có phát triển lớn.” Diệp Thủy Thanh phát hiện kể từ khi xưởng dây kéo kiếm được tiền, cả người Cận Văn Lễ đã trở nên có chút xốc nổi.
Quả nhiên Cận Văn Lễ không chịu nghe: “Cái tiệm sách đó của em có thể làm nên sự nghiệp gì, anh không kiêu ngạo, anh thật sự mạnh hơn người khác, em thấy bây giờ Thôi Tất Thành có thể so với anh sao? Nếu đã kiếm được tiền thì phải biết cách hưởng thụ cuộc đời, vợ à em có hiểu cái gì gọi là hưởng thụ cuộc đời không, chính là mỗi ngày em chỉ đợi ăn ngon uống ngon mặc đẹp, biết ăn diện biết nói chuyện, chứ không phải anh uống chút rượu là em càm ràm.”
“Anh là đang hưởng thụ cuộc đời sao? Em thấy anh hoang phí cuộc đời thì có! Uống nhiều rượu như vậy sớm muộn gì cơ thể cũng có vấn đề!” Diệp Thủy Thanh có chút tức giận.
“Sức khỏe của anh vẫn tốt đây! Anh biết em đọc sách mấy ngày, học được không ít từ văn hóa, nhưng nói về kiến thức thì em không ổn. Bây giờ ai cũng không xem anh ra gì, Cận Văn Lễ anh cần người có người, cần tiền có tiền, anh em đều không nói, không tin thì em tìm một người tốt hơn anh xem xem!” Cận Văn Lễ cũng cảm thấy khó hiểu Diệp Thủy Thanh kiểu rõ ràng đã có tiền, vẫn cẩn thận dè dặt không chịu buông xõa hưởng thụ.
Diệp Thủy Thanh biết bây giờ là lúc Cận Văn Lễ đang đắc ý, căn bản không thấm được gì, không nghe lời khuyên, chỉ đành đợi xem sau này có cơ hội phù họp khuyên anh sau hay không
Cứ như vậy Cận Văn Lễ vẫn ngày ngày uống đến rất trễ mới về, bộ dạng kiêu căng cũng ngày càng cao, nói chuyện trong nhà cũng cứ hay chiếm thế cao hơn, Diệp Thủy Thanh không so đo với anh vẫn luôn nhẫn nhịn, cho đến có hôm buổi tối Tống Vỹ lại chạy đến.
“Muộn như vậy rồi anh đến làm gì, Văn Lễ không ở nhà, tôi không tiện mời anh vào phòng, anh vẫn nên về đi.” Vốn dĩ mấy ngày nay Diệp Thủy Thanh vẫn luôn giận Cận Văn Lễ, bây giờ thấy Tống Vỹ thì càng thêm bực dọc.
“Chị dâu, tôi biết anh Cận không ở nhà, tôi có chuyện đã nén trong lòng rất lâu rồi, hôm nay thật sự không muốn nhịn nữa.”
“Nếu là chuyện đứng đắn thì anh cứ việc nói, nếu là chuyện khác tốt nhất đừng nói, tôi cũng không muốn nghe, hơn nữa anh có lời gì trong lòng cũng không tội gì mà nói với tôi, tôi với anh cũng không thân.”
Tống Vỹ đến nhân lúc vui vẻ nhưng lại bị Diệp Thủy Thanh xối nước lạnh liên tiếp, trên gương mặt có chút không nén được giận: “Chị dâu, cô không cần khó chịu với tôi, tôi cũng biết bây giờ anh Cận có tiền, nhưng con người có tiền thì chưa chắc còn duy trì nhân phẩm ban đầu, tâm ý của tôi ít nhiều gì cô cũng hiểu đôi chút, không phải tôi đến để gây rắc rối, tôi chỉ muốn để cô tận mắt nhìn chân tướng sự việc!”
“Chân tướng gì, cậu có gì thì nói thẳng, nếu không muốn nói thì dứt khoát đừng nói!” Diệp Thủy Thanh không ngờ Tống Vỹ lại có thể nói rõ.
“Cô đi theo tôi, tôi dẫn cô xem Cận Văn Lễ làm gì!”
Diệp Thủy Thanh do dự, cô vừa tò mò chuyện Tống Vỹ nói, lại sợ anh ta mang lòng xấu lừa mình ra ngoài.
“Anh Cận đang ở chợ bên kia đường, ở đó cô quen thuộc nhất rồi, đi hay không tùy cô.”
Nếu đã là chợ bên tiệm sách vậy mình không cần sợ, người của Đổng Minh cả ngày ở đó, chắc chắn mình không chịu thiệt, thế là Diệp Thủy Thanh đồng ý đi cùng Tống Vỹ.
Vào chợ cứ đi thẳng, lúc sắp đi được một nửa thì Tống Vỹ chỉ vào cửa sổ của một quán cơm rồi nói: “Cô tự nhìn đi.”
Diệp Thủy Thanh nhìn theo hướng Tống Vỹ chỉ, cả buổi không nói chuyện.
Học ăn diện, học nói chuyện là chỉ người phụ nữ kia sao, Diệp Thủy Thanh nhìn thấy một người phụ nữ tóc uốn xoăn, mặt thoa phấn, môi tô đỏ chói ngồi bên cạnh Cận Văn Lễ xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trong lòng nhớ đến lời trước đây Cận Văn Lễ nói với mình.
Người phụ nữ kia áp sát Cận Văn Lễ, thỉnh thoảng còn nói cười nâng ly với người bên cạnh, sau đó cười lớn rồi uống rượu trong ly, lại xoay đầu sang dịu dàng tình cảm nhìn Cận Văn Lễ, nghiêng người về phía trước hôn lên mặt Cận Văn Lễ một cái.
Nụ hôn này dùng sức không nhỏ, mặt Cận Văn Lễ in lên một dấu môi vô cùng rõ nét, Diệp Thủy Thanh khó hiểu không ngờ mình lại không giận, trái lại còn chú ý những chuyện vô dụng này, người phụ nữ này theo cô thấy chắc chắn là một nhân vật kiểu Hồ Mỹ Nghiên!