TRỌNG SINH: KHỔ TẬN CAM LAI


Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ nói xong thì vui mừng vô cùng suýt chút nhảy lên: “Thật sao, kéo dài thời gian quá lâu rồi, em cũng sắp quên mất chuyện này, vị trí quầy hàng vẫn chưa quyết định, sao bây giờ phải ký thỏa thuận thế, gấp quá rồi nhỉ?” Năng suất làm việc của chính phủ quá thấp, chuyện đầu tư đến bây giờ vẫn chưa làm xong.

“Không phải ký thỏa thuận quầy hàng, là ký thỏa thuận hợp tác, không phải chúng ta định đầu tư một triệu vào sao, hôm nay chủ yếu là bàn điều kiện cụ thể, quyết định sau này rốt cuộc chúng ta có cần tiến hành đầu tư vào công trình sau không, lát nữa anh đón em đến lúc đó hẵng nói.


Để điện thoại xuống Diệp Thủy Thanh đứng dậy dọn dẹp đồ, sau đó lại ngồi trước bàn làm việc trơ mắt đợi Cận Văn Lễ qua.

 
Vừa đợi thì hơn một tiếng trôi qua Cận Văn Lễ mới đến công ty, Diệp Thủy Thanh sốt ruột nói: “Sao lâu như vậy anh mới qua, em đã ngơ ra chờ cả buổi rồi!”
“Bên phía xưởng có chút chuyện anh xử lý chút nên làm lỡ thời gian, có điều tổng giám đốc Diệp à, em là người trải qua sóng gió, sao lần này lại dễ kích động như thế?” Cận Văn Lễ cầm túi lên giúp Diệp Thủy Thanh, hai người cùng ra ngoài.

“Trông ngóng chợ bên đường Tân An lâu như vậy, đương nhiên em lo lắng rồi, lát nữa đến đó phải làm gì, anh nói với em trước đi.


Lên xe, Cận Văn Lễ khởi động xe rồi mới nói: “Chúng ta không cần nói gì cả chỉ việc nghe theo Dương Lạc, cậu ấy tự có cách.


Thì ra Dương Lạc cũng đến, Diệp Thủy Thanh yên tâm rồi, mặc dù cô không đồng tình với thái độ và cách xử lý vấn đề tình cảm của Dương Lạc lắm, nhưng ở phương diện làm ăn thì vô cùng tán thưởng, đầu óc người này vô cùng thông minh.

Hai người đến cửa văn phòng quản lý của chợ bên đường Tân An thì thấy xe của Dương Lạc đã đợi ở đó, Dương Lạc ở trong xe chắc cũng nhìn thấy bọn họ, cho nên mở cửa xe đi ra.

Diệp Thủy Thanh nhìn Dương Lạc đi lại gần mà thầm khen ngợi, đã lâu không gặp người này khí chất đã trầm ổn hơn rồi, cô có thể cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Dương Lạc rất tốt, bởi vì hiếm khi trên gương mặt anh ấy lại lộ ra nụ cười cởi mở, ít nhất thì không khiến người khác cảm thấy u ám như bình thường.

 
“Tổng giám đốc Diệp đã lâu không gặp, đúng là có bản lĩnh lại còn khai thác được đạo diễn có tiếng.


” Dương Lạc mỉm cười chào hỏi Diệp Thủy Thanh.

“Anh đừng lấy tôi ra đùa, tôi cũng không bỏ chút sức gì, Hạ Bác Hằng cũng là anh giới thiệu đến, tôi thấy anh mới là người giỏi tiến cử!” Ban đầu sau khi Trịnh Duy Tân rời đi, Dương Lạc đã giới thiệu Hạ Bác Hằng xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp đến công ty.

Dương Lạc cười lớn: “Tôi là một thành viên trong công ty, lại ở dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc Diệp đương nhiên phải dốc sức rồi, nghe nói mọi người trong công ty đều lấy cô làm gương, tôi không thường đến nên thỉnh thoảng trong lòng cũng rất sợ hãi, chỉ đành dốc hết năng lực lớn nhất để làm việc.


“Dương Lạc, hôm nay cậu làm sao thế, chỉ tâng bốc vợ tôi, có chuyện nhờ cô ấy à?” Cận Văn Lễ buồn cười nhìn hai người, cũng cảm thấy Dương Lạc vô cùng vui vẻ.

“Sắp bàn chuyện làm ăn lớn có thể không vui được sao, chúng ta vào đi.

” Dương Lạc không đùa nữa, cùng Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vào văn phòng quản lý chợ.

Sau khi vào thì có người trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng họp.

Cảnh tượng thật lớn! Diệp Thủy Thanh nhìn trong phòng họp gần như chật kín người, không khỏi chắt lưỡi, rốt cuộc hôm nay muốn làm gì.

Đợi mọi người đều trật tự, phía đối phương có một người đứng lên lần lượt giới thiệu cho ba người Dương Lạc, Diệp Thủy Thanh nghe mà mơ hồ căn bản không nhớ ai là ai.

Tất cả mọi người đều rất khách sáo chào hỏi Dương Lạc, lúc này Dương Lạc đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây, toàn thân trên dưới mang theo vẻ kiêu ngạo: “Hôm nay có thể gặp được các vị lãnh đạo thì rất là vinh hạnh, sau đây tôi cũng giới thiệu cho mọi người một chút về hai đồng chí bên cạnh tôi, người này là tổng giám đốc của công ty chúng tôi – cô Diệp Thủy Thanh, người còn lại là chồng của tổng giám đốc Diệp, cũng là phó giám đốc của công ty – Cận Văn Lễ, tôi chẳng qua chỉ là cố vấn của công ty, chỉ phụ trách công việc giai đoạn đầu của đầu tư, nếu công trình của chợ đã xây xong bước đầu vậy cuối cùng quyết định phải do lãnh đạo của công ty chúng tôi ra mặt.


Người đang ngồi vốn không coi Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ là gì, nhưng nghe Dương Lạc giới thiệu xong thì đều lập tức đổi thái độ, lại đứng dậy lần lượt bắt tay trò chuyện với hai người, không ngờ được người có thể làm lãnh đạo của Dương Lạc sẽ có bối cảnh gì.

Cùng lúc Diệp Thủy Thanh bắt tay với mỗi người thì trong lòng oán trách Dương Lạc lại đẩy mình ra đứng mũi chịu sào trong khi mình không biết gì cả.


“Tổng giám đốc Diệp, cô có thể nói ra suy nghĩ trước không.

” Đối phương mời Diệp Thủy Thanh nói trước.

Mặc dù trong lòng Diệp Thủy Thanh chưa tính toán, nhưng gương mặt biểu hiện ra dáng vẻ ung dung không vội: “Trên thực tế thì chuyện liên quan đến chợ, công ty đã giao hoàn toàn cho cố vấn Dương, cứ bàn theo kế hoạch của giai đoạn trước đi.


“Tổng giám đốc Diệp, bây giờ chợ chỉ xây xong một phần nhỏ, nghe theo các quầy hàng nếu quý công ty không đồng ý bán quyền tài sản vậy thì lợi nhuận của chúng tôi ở đâu ra?”
Hả? Không cho bán ra ngoài à, Diệp Thủy Thanh nhìn Dương Lạc không hiểu tại sao anh ấy muốn làm như vậy, mình và Thẩm Chấn Sơn còn có năm quầy hàng nữa, nếu không bán thì mình sẽ tổn thất rất lớn.

Dương Lạc bật cười: “Cái tôi nói là sau này, trước đó công trình đã được thương lượng với chủ doanh nghiệp từ sớm, hơn nữa 25 chủ doanh nghiệp cũng đã giao tiền rồi, cũng không thể làm trái thỏa thuận, chúng tôi vẫn rất châm chước.

Có điều nếu tiếp tục xây rộng, vậy công ty không có kiến nghị bán quyền tài sản nữa, có thể dùng hình thức rao cho thuê, làm như vậy có thể sẽ khá khó khăn trong giai đoạn bắt đầu, nhưng lại vô cùng tốt với triển vọng tương lai, chỉ cần chúng ta quảng cáo tốt, phục vụ tốt, cung cấp môi trường tốt đẹp cho chủ doanh nghiệp, cho dù lỗ trước lời sau thì cũng đáng.


Sau khi Dương Lạc nói xong thì những người khác đồng loạt đưa mắt nhìn Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh để bản thân bình tĩnh, cố gắng tiêu hóa tin tức trong lời nói của Dương Lạc, cũng nhớ ra Dương Lạc thật sự đã từng nhắc chuyện thu tiền thuê.

Thì ra cách của Dương Lạc là không bán quyền tài sản của quầy hàng, mà quay lại dùng cách chỉ cho thuê chứ không bán, nếu cách này thật sự chắc chắn, vậy tương lai của cả chợ Tân An cũng sẽ xảy ra thay đổi.

Mặc dù kết quả của tương lai không cách nào đoán trước, nhưng Diệp Thủy Thanh lại sẵn sàng mạo hiểm, thế là sau khi suy nghĩ chốc lát thì mặt cũng hơi mỉm cười nói: “Cố vấn Dương đã nói vô cùng rõ rồi, đây cũng là điều kiện tiên quyết mà công ty chúng tôi đầu tư, tôi có thể đảm bảo quyết định này vô cùng có tiềm năng, báo đáp trong tương lai cũng sẽ rất khách quan, cũng có thể tạo nên cống hiến to lớn cho địa phương thu thuế, cũng sẽ không lấy sống chết tồn vong của bản thân ra đùa giỡn.


Mọi người im lặng chốc lát, rồi bắt đầu thì thầm bàn tán.


“Vậy phân tỷ lệ tiền thuê thế nào?” Đường Tân An là dự án quan trọng của phát triển kinh tế thị trường nên không thể không xây, vì thế chỉ đành lùi một bước, nhưng phân tiền thuê cũng là một vấn đề quan trọng.

Diệp Thủy Thanh thấy Dương Lạc lặng lẽ giơ ba ngón tay rồi nhìn sang Cận Văn Lễ, đương nhiên Cận Văn Lễ cũng nhìn thấy, thế là anh và Diệp Thủy Thanh nhìn nhau cười rồi nói với mọi người: “Chúng tôi cảm thấy công ty phân tiền thuê 40% thì khá hợp lý.


Diệp Thủy Thanh vừa nhấp ngụm trà thì suýt chút đã bị sặc bởi lời nói của Cận Văn Lễ, người này trả giá kiểu gì thế, rõ ràng Dương Lạc ra dấu là 30%!
Quả nhiên đối phương vừa nghe tỉ lệ này thì lập tức tỏ ý không thể chấp nhận, Cận Văn Lễ như đinh đóng cột kiên trì gần một tiếng, cuối cùng lại thêm một tiếng trả giá gay gắt trôi qua, cộng thêm đối phương không xem trọng triển vọng chỉ thuê không bán, nghĩ đợi đến lúc đó không ai thuê rồi lỗ tiền, sớm muộn gì Diệp Thủy Thanh cũng không thể kiên trì tiếp, nói không chừng công ty có thể trực tiếp sập cửa thì chợ có thể do chính phủ tiếp quản, cuối cùng tỷ lệ cũng quyết định mức 35%, sau đó lại quyết định ngày ký thỏa hiệp thì chuyện mới coi như chấm dứt ở đây.

“Hai vợ chồng các cậu đúng là ngày càng thông minh, tôi còn cho rằng Thủy Thanh đã đủ quyết đoán rồi chứ, không ngờ Văn Lễ cậu mới là nhân vật hung ác, mở miệng là 40% ngay, đúng là dám đòi thật!”
“Làm ăn chẳng phải đều như vậy à, cứ cho người ta đường trả giá thôi, trực tiếp nói 30% thì chẳng còn đường lui sẽ khiến khách không vui.


Cận Văn Lễ nói ra kinh nghiệm làm ăn của mình, sau đó lại nhớ đến một chuyện: “Tôi nói này Dương Lạc, vừa nãy công ty mà cậu nói với người ta là chỉ công ty gì thế, cái của chúng ta là công ty truyền thông văn hóa không làm chuyện như là chợ được.


“Chỉ cho phép Thủy Thanh lén thành lập công ty vận chuyển, tôi không thể trù bị đầu tư công ty sao? Thủ tục cũng chuẩn bị gần xong rồi, Thủy Thanh cô cũng phải kiêm chức đó.

” Giọng điệu của Dương Lạc cũng mang theo chút đắc ý.

“Sao anh không tự đứng đầu?” Diệp Thủy Thanh hỏi Dương Lạc, bây giờ chức vụ của mình quá nhiều rồi.

“Tôi vẫn luôn không muốn xuất đầu lộ diện, đầu tư công ty lần này tôi sẽ phụ trách, lãnh đạo thì vẫn do hai vợ chồng cô ra mặt đi.


“Vậy Lý Như có thể tham gia không?” Diệp Thủy Thanh hỏi rất ngắc ngứ.

Dương Lạc nhìn Diệp Thủy Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Tôi cảm thấy tình cảm giữa hai cô gái các cô còn vững chắc hơn là những đàn ông xưng anh xưng em, rất khiến người ta ngưỡng mộ.



“Rốt cuộc anh có cho hay không? Lý Như vẫn luôn giúp đỡ tôi, luôn đứng cùng tôi khi tôi khó khăn nhất, đương nhiên tình cảm của bọn tôi tốt rồi!” Diệp Thủy Thanh rất tự hào.

Cô nói như vậy làm biểu cảm của Cận Văn Lễ cũng phức tạp: “Vợ à, đây đều là việc anh nên làm.


“Lúc đó anh còn ở phía nam không có tin tức, có thể làm gì được? Mau đi đón con! Dương Lạc này, rốt cuộc anh có ý gì?”
Dương Lạc cười thần bí: “Cô ấy có tôi là đủ rồi.


Ơ! Câu trả lời này rất có phong cách của phim tình cảm Hồng Kông Đài Loan, Diệp Thủy Thanh không hỏi nhiều nữa chỉ đưa ra đề nghị khác: “Vậy lần sau anh có kế hoạch gì có thể nói trước một tiếng không, không phải mỗi lần đều có thể lừa gạt cho qua.


“Vậy tôi còn có gì vui để nói chứ? Nhìn hai vợ chồng cô luống cuống rất thú vị.

” Dương Lạc nói xong thì mỉm cười lên xe của mình.

“Người này đúng là gợi đòn!” Diệp Thủy Thanh tức giận mở cửa xe ngồi vào trong.

“Không phải Lý Như vẫn luôn trị anh ấy sao, chúng ta cũng xem trò cười của anh ấy rồi! Bây giờ mau đến nhà trẻ, đã trễ rồi kìa.


Sau khi thành lập công ty đầu tư tiếp theo, hai năm đầu quả thật là lỗ vốn tổn thất rất lớn, đến năm thứ ba mới bắt đầu có lợi nhuận, công ty truyền thông văn hóa của Diệp Thủy Thanh ngày càng phát triển, phim truyền hình và điện ảnh tự bỏ tiền tự quay đều rất có tiếng vang, đội ngũ tác giả và diễn viên cũng không ngừng lớn mạnh, sách xuất bản gần như đều đặt nền tảng là một triệu quyển!
Hơn nữa không chỉ bên cô phát triển tốt, mà hai xưởng của Cận Văn Lễ cũng mở rộng gấp mấy lần, cộng thêm công nhân tăng lên có thể đến mấy trăm người, ký túc xá cũng đã xây xong mấy tòa, công ty vận chuyển bên phía Thẩm Chấn Sơn càng không phải nói, bận đến mức không có ngày đêm, học sinh mới Náo Náo đã vào tiểu học trường mà Thẩm Hạo đang học, chỉ là cô bé vào học, Thẩm Hạo thì lại tốt nghiệp ra trường, cậu bé trở thành học sinh cấp hai, lúc người lớn đều bận rộn, không hề từ chối mà gánh trách nhiệm nặng nề chăm sóc Náo Náo, bởi vì từ nhỏ Náo Náo đã không khiến người khác yên tâm, vì thế Thẩm Hạo đã trở nên ngày càng chu đáo, xử lý cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Náo Náo rất tốt.

Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt, Diệp Thủy Thanh đã vô cùng thỏa mãn, có lúc nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh giấc, mọi việc làm ăn đều phát triển vô cùng thuận lợi, cuối cùng cô cũng ngăn được bi kịch kiếp trước của mình và người nhà.

Chính vào lúc Diệp Thủy Thanh đều trải qua ngày tháng hạnh phúc tràn đầy mỗi ngày, thì có một chuyện đã dẫn đến chấn động toàn thành phố!
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc