TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU



Hoắc Cảnh Tử nhìn đôi mắt đen như lưỡi dao của Hoắc Hàn Niên, khuôn mặt tuấn tú hơi căng thẳng, trong đôi mắt nâu hiện lên dấu vết hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Hoắc Hàn Niên không dám đánh hắn.

Nếu anh đánh hắn thì khi về nhà, anh sẽ bị cha mẹ trừng phạt!
Nhưng mà Hoắc Hàn Niên tính tình u ám, cáu kỉnh, ngang ngược, dù anh có đánh thật cũng không sợ khi về nhà sẽ bị cha mẹ trừng phạt!
Anh là một con quái vật máu lạnh!
Hoắc Cảnh Tử không muốn đấu với Hoắc Hàn Niên nên bất giác lùi lại hai bước.


Minh Khải đứng bên cạnh Hoắc Hàn Niên chế nhạo.

Hoắc Cảnh Tử sắc mặt không tốt, hắn không thể lùi bước, nếu không ngày mai sẽ là trò cười của toàn trường.

"Bây giờ bọn trẻ mẫu giáo không cần dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, Hoắc Hàn Niên, nếu anh không dám đánh cuộc với tôi, chỉ cần thừa nhận thất bại!"
Minh Khải không thể chịu đựng được nữa, Hoắc Cảnh Tử sao lại có vẻ mặt kiêu ngạo như vậy?
Gần đây Ôn Tiểu tiên nữ không nhìn tới hắn a, càng không có đề cập tới tên của hắn!
"Niên Ca, gọi điện thoại đi, tôi không tin cậu tự mình gọi điện thoại Ôn tiểu tiên nữ sẽ không nể mặt cậu.

"
Hoắc Hàn Niên ánh mắt âm trầm nhìn Hoắc Cảnh Tử một chút, ánh mắt kia, phảng phất đang nhìn tôm tép nhãi nhép, tiếng nói lạnh lẽo đến cực hạn, "Nếu cậu ấy vì tôi mà đến, về sau không được xuất hiện trước mặt cậu ấy!"
Hoắc Cảnh Tử khẽ cong môi, "Nếu cậu ấy đến vì tôi thì sao?"
"Tao sẽ không lại gần cậu ấy nữa!"
Hoắc Cảnh Tử gật đầu, "Được! Anh đánh cược trước đi!"
Hoắc Hàn Niên lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Ôn Nguyễn, nhưng không có ai hồi âm.

Anh gọi lại cho cô, nhưng cô đã tắt nguồn.

Hoắc Hàn Niên cau mày.


Đứng ở bên cạnh Hoắc Hàn Niên, Minh Khải nghe thấy giọng nói nhắc nhở điện thoại cô đã tắt nguồn, liền nói: "Tiểu tiên nữ tắt máy, chuyện cá cược này chỉ có thể thực hiện vào ngày khác——"
Minh Khải chưa kịp nói xong, Hoắc Cảnh Tử đã lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại cố định.

“Điện thoại của cậu ấy đã tắt máy, nhưng vẫn có thể gọi điện đến Ôn gia.

” Hoắc Cảnh Tử liếc nhìn Hoắc Hàn Niên vẻ mặt u ám, câu môi dưới, “ Cậu ấy không nói số điện thoại nhà cho anh biết sao?"
Đôi con ngươi u ám của Hoắc Hàn Niên lộ ra khí tức sát ý tối tăm và lạnh lẽo, giống như ác ma đi ra từ Địa Ngục, không khí chung quanh sẽ đông cứng lại.

Hoắc Cảnh Tử không nhìn Hoắc Hàn Niên nữa, nghe điện thoại xong liền kêu người hầu ở nhà Ôn gia thông báo cho Ôn Nguyễn nghe điện thoại.

Một lúc sau, một giọng nói tinh tế và rõ ràng vang lên, "Uy—"
Hoắc Cảnh Tử cong môi, cầm điện thoại trong tay đi ra khỏi phòng.

“Móa*, tiểu tiên nữ thật sự trả lời điện thoại của hắn!” Minh Khải tức giận nói.

Trong vòng hai phút, Hoắc Cảnh Tử bước vào với vẻ mặt đầy tự hào.

“Cậu ấy sẽ tới ngay.


” Hoắc Cảnh Tử nhìn Hoắc Hàn Niên vẻ mặt căng thẳng cùng đôi mắt đen láy, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết, “Cậu ấy vẫn quan tâm đến tôi!
Hoắc Hàn Niên ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Tử, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ảm đạm đến mức gần như có chút sương giá, môi mỏng phun ra lạnh lùng, “Hoắc Cảnh Tử cùng chó không được vào trong là ai đã nói vậy? "
Hoắc Cảnh Tử sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai tay buông xuống bên người nắm chặt thành nắm đấm, hắn rốt cuộc quên mất chuyện này, Hoắc Hàn Niên thật sự lại đem chuyện này nói ra!
Nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Đó là bởi vì cậu ấy theo đuổi tôi hai năm, tôi cũng không có nói cái gì, cậu ấy nói như vậy là do tức giận!"
Hoắc Hàn Niên giữa môi phát ra một tiếng cười nhạo.

Ánh mắt thản nhiên pha chút châm chọc kia khiến Hoắc Cảnh Tử nghiến răng nghiến lợi.

Chờ Ôn Nguyễn tới, Hoắc Hàn Niên liền sẽ biết mặt!
Ước chừng qua nửa giờ, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Một dáng người uyển chuyển thướt tha, xuất hiện tại tầm mắt mọi người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc