TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Đôi mắt nai của cô trong veo và sáng ngời, tựa hồ không có chút tạp chất, không có bất kỳ vật che đậy nào, cho phép người ta nhìn thoáng qua.

Anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt đen của cô.

Đường nét của anh căng thẳng ngay lập tức, biểu cảm của anh cũng thay đổi nhiều lần chỉ trong vài giây.

Nhưng cuối cùng, trong mắt anh hiện lên một tia châm chọc, "Ôn Nguyễn, vì Hoắc Cảnh Tử, cậu lại sẽ đen lòng người ra đùa giỡn.

"
Ôn Nguyễn biết nói nhiều cũng vô ích, anh sẽ không tin lòng cô đã rời xa Hoắc Cảnh Tử từ lâu.

Chỉ có thời gian mới trả lời được.

Cô chớp chớp hàng mi dài muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt anh dường như còn đỏ hơn trước, cô khẽ lẩm bẩm: "Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"
Hoắc Hàn Niên nghiến răng dưới, "Nóng.

"
“Cho nên, cậu bị nóng như vậy, nhất định phải uống thuốc tôi mang theo.

” Ôn Nguyễn tìm trong phòng một chai nước, đưa viên thuốc màu đen cho anh.


Hoắc Hàn Niên nhìn những viên thuốc màu đen trên đầu ngón tay trắng nõn mềm mại, nhíu mày mảnh mai, "Nếu không thể cong kích trái tim tôi, liền đổi thành hạ độc?"
Ôn Nguyễn gặp anh hôm nay âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua), không muốn nói chuyện đàng hoàng câu nào với cô, trong lòng cũng tức giận.

Vừa nói, cô vừa định rút tay về.

Nhưng trong giây tiếp theo, anh nắm lấy cổ tay gầy của cô, để viên thuốc cô cầm trên đầu ngón tay truyền vào đôi môi mỏng của anh.

Anh hé môi uống thuốc.

Ôn Nguyễn thu đầu ngón tay lại, vô tình chạm vào môi dưới của anh.

Một cơn tê buốt, tê tái, từ da đầu ngón tay, ùa vào tim cô.

Cô cụp đôi mi dài xuống, che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt, đưa nước cho anh.

Uống xong viên thuốc, Hoắc Hàn Niên càng thêm cau mày, "Cậu cho tôi cái gì?"
Ôn Nguyễn nhướng mi, nhìn nét mặt nhăn nhó, ánh mắt ảm đạm lạnh lùng, như phát hiện ra một thế giới mới, bật cười, "Cậu lớn thế rồi, sẽ không chịu đắng được sao?"
Thuốc Đông y cô làm ra có tác dụng hạ sốt, vị quả thực có chút đắng nhưng sẽ không khiến anh đắng như vậy đúng không?
Hoắc Hàn Niên sắc mặt càng thêm khó coi.


Ôn Nguyễn thấy anh bộ dạng không chịu được đắng đến mức muốn đánh người, vội lấy trong cặp ra một viên kẹo dâu tây.

"Chà, ăn cái này sẽ không đắng nữa đâu.

"
Đầu ngón tay trắng nõn mỏng manh, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, không sơn phết, sạch sẽ.

“Tôi không thích kẹo.

” Anh ta tỏ vẻ chán ghét.

Ôn Nguyễn liền cho kẹo trực tiếp đến môi anh.

Mặc dù anh vẻ mặt đầy từ chối, nhưng thời điểm cô đưa nó đến môi anh, anh vẫn mở miệng ăn.

Ngọt.

Hương thơm của dâu tây lan tỏa giữa môi và răng, giống như mùi trên cơ thể cô vậy.

Vẻ mặt Ôn Nguyễn dịu đi rất nhiều sau khi thấy anh ăn kẹo, cô nhẹ giọng nói: "Cậu uống thuốc rồi, đến tối sẽ hạ sốt, ngày mai lên lớp nhé?"
Hoắc Hàn Niên cúi đầu nhìn cô gái mềm mại ngọt ngào đang ngồi xổm trước mặt, một sợi tóc rơi trên gò má trắng nõn dịu dàng của cô, anh đột nhiên cúi đầu thổi bay vài sợi tóc trên má cô, hơi nhíu mày, giọng điệu của anh thản nhiên và phù phiếm, "Tại sao cậu muốn tôi đi?"
Ôn Nguyễn da đầu cô hơi râm ran bởi giọng điệu đột ngột và không mấy nghiêm túc của anh, cô quay mặt đi chỗ khác, vừa định nói gì đó thì đột nhiên có tiếng động ngoài cửa.

Ôn Nguyễn mí mắt nhảy dựng, "Tôi lặng lẽ leo tường đến đây, như vậy sẽ không bị phát hiện, đúng không?"
Hoắc Hàn Niên thấy trong mắt cô lóe lên vẻ hoảng sợ, trước khi đứng dậy vỗ nhẹ lên đầu cô, "Leo tường? Có tiền đồ!" :))))


Bình luận

Truyện đang đọc