TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU



Nhiều người trên xe buýt đang quan sát họ.

Anh đang ở rất gần cô, hơi thở thơm mát bạc hà phả vào làn da mỏng manh và đôi tai của cô khi anh nói, cùng với bản tính sĩ diện và hung hãn, Ôn Nguyễn không thể bỏ qua sự tồn tại của anh nữa, đành phải quay đầu nhìn lại anh.

Anh khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hình dáng hơi có vẻ âm trầm, hàm dưới căng cứng, "Lão tử nghĩ muốn có thêm thiện cảm với cậu, thì có sai?"
Nghe những lời anh nói, Ôn Nguyễn hơi co người lại.

Anh muốn cô làm bạn gái của anh đến vậy sao?
Cô thật sự không hiểu, chỉ vì chút lòng tốt đó mà anh không ngại tổn thương thân thể của chính mình?
Đúng là quá hoang tưởng và điên rồ?

Ôn Nguyễn sẽ không bao giờ cho phép anh gây hại cho cơ thể của chính mình như thế này.

Thấy anh vẫn chưa nhận ra sai lầm, cô cắn môi, con ngươi được che bởi hàng mi dài khẽ ửng hồng.

Hoắc Hàn Niên thấy cô giống như sắp khóc, một tia hoang mang thoáng qua đôi mắt đen và híp lại.

Mẹ kiếp, cô khóc vì cái gì vậy?
Anh cố ý để bản thân bị thương, lại làm cô khó chịu thành như vậy sao?
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông tốt bụng, và anh chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ ai.

Nhưng mỗi lần anh thấy mắt cô đỏ hoe lên là mọi sự cáu kỉnh đều tan biến.

"Hoắc Hàn Niên, mặc kệ tôi có đồng ý làm bạn gái cậu hay không, có thích cậu hay không, cậu đều phải bảo trọng thân thể của mình!"
Ôn Nguyễn nghiêm túc nhìn anh, "Sinh mệnh là của cậu, cậu không phải vì người khác mà sống, tôi cũng không thể chịu đựng nổi việc cậu vì tôi mà trả giá như thế!"
Hoắc Hàn Niên cau mày nhìn Ôn Nguyễn, đôi mắt thâm thúy cùng âm trầm.

Anh cũng không cảm thấy sự tình nghiêm trọng như vậy, cũng còn lâu mới có được sự thâm tình đến mức vì cô mà trả giá sinh mệnh!
Nha đầu này, có phải là có chút quá ảo tưởng rồi không?
Vốn là muốn trêu tức cô hai câu, nhưng thấy được cô dáng vẻ như muốn rơi nước mắt, nhún vai, "Được được được, không có lần sau.

"

Ôn Nguyễn nhìn anh vài giây, một nụ cười cuối cùng xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Cô mỉm cười, như thể chứa đựng tất cả vẻ đẹp trên đời, đẹp đến ngỡ ngàng và cảm động.

Không khí giữa hai người đã dịu đi rất nhiều.

Mộc Tuyết ở hàng ghế sau nhìn cảnh tượng phía trước, lấy hai tay ôm lấy mặt, không khỏi thốt lên một tiếng.

Hình ảnh giống như phim thần tượng, đẹp quá ——
Tần Phóng liếc nhìn Mộc Tuyết, không khỏi nhếch miệng.

Không phải đến Isa để theo đuổi Niên Ca sao, không theo đuổi được Niên Ca, sao vừa rồi lại bày ra dáng vẻ muốn họ tác thành một đôi như vậy?
!
Ôn Nguyễn đưa Dung Hương về Ôn gia.

Biết được tình hình ở nhà Dung Hương, bà nội Ôn, Ôn Cẩm Chương cũng không nói nhiều mà đồng ý giữ lại cô.

Ôn Nguyễn bí mật nói với quản gia, yêu cầu quan sát nhất cử nhất động của Dung Hương một cách bí mật, báo cáo cho cô ngay lập tức nếu có điều gì bất thường.

Trong nháy mắt, Liễu Thục Oánh đã mang thai 10 tuần.


Ôn Cẩm Chương đưa bà đi lấy mẫu để xét nghiệm vào tuần thứ 10.

Biết Liễu Thục Oánh cũng không náo loạn mà đi theo Ôn Cẩm Chương đến bệnh viện lấy mẫu, Ôn Nguyễn có chút khó hiểu.

Đứa bé trong bụng Liễu Thục Oánh thật sự là của ba cô sao?
Nhưng dựa vào phản ứng của ba cô, ông cũng chắc chắn đứa con của Liễu Thục Oánh không phải của mình.

Ôn Nguyễn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ nên bảo quản gia để mắt tới Dung Hương.

Sắp tới sinh nhật lần thứ 40 của ba cô, trước đó, cô sẽ tìm ra sự thật về mẹ mình!
Chiều nay, Ôn Nguyễn đi ra sau lớp lấy nước, nhưng bị Hoắc Hàn Niên chặn ở góc tường.

Rất nhiều nam sinh ở sau ồn ào.

Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn nam tử lạnh lùng cao hơn cô rất nhiều, đặt bình nước lên vai anh, "Bạn học Hoắc, cậu làm sao vậy?"
Hoắc Hàn Niên nghiến nghiến răng, "Cậu đã suy xét nửa tháng rồi, buổi chiều chủ nhật, tôi sẽ đợi ở chỗ lần đầu tôi gặp cậu, tôi muốn nghe đáp án!".


Bình luận

Truyện đang đọc