TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Kỳ thật Ôn Nguyễn dáng dấp không kém, trắng nõn, gia thế lại tốt, nếu như không phải người thần bí kia đã sớm nhìn trúng Ôn Nguyễn, muốn bảo trì sự trong sạch cho Ôn Nguyễn, thì hắn sẽ không ngại cùng Ôn Nguyễn chơi mấy ngày.

Dù sao Ôn Nguyễn thích chính là hắn.

Ôn Nguyễn đối với hắn có bao nhiêu si mê và sống chết với hắn như thế nào, Hoắc Cảnh Tử đều rõ!
Chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Ôn Nguyễn sẽ vui vẻ liếm ngón tay hắn.

Hoắc Cảnh Tu từ trước đến nay cao ngạo tự phụ, càng dễ như trở bàn tay, hắn ngược lại không có hứng thú gì.

Ôn Nguyễn với hắn chính là như vậy, quá không có tính khiêu chiến!
Chẳng qua đồ cô tự nguyện đưa cho hắn, hắn không nhận, có thể sẽ làm cô bị tổn thương lòng tự trọng.

Vậy hắn phải cố mà nhận.

Hoắc Cảnh Tử nở nụ cười ấm áp trên khuôn mặt tuấn tú, "Nguyễn Nguyễn, đừng lãng phí số tiền đó cho tớ.

"
Ngoại trừ Thẩm Xuyên, tất cả nam sinh khác đều nhìn Hoắc Cảnh Tử đầy ghen tị.

"Lúc nào bên cạnh ta mới có thể xuất hiện một tiểu tiên nữ như vậy a?"
" Thế này thì chúng ta bị cho ăn cơm chó rồi còn gì?"
Ôn Nguyễn nghe các bạn cùng lớp thảo luận, khóe môi nhếch lên ý cười, liếc nhìn Hoắc Cảnh Tử, "Sắp xong rồi.

"
Hoắc Cảnh Tu trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn và vui sướng, muốn nắm tay Ôn Nguyễn và sủng ái cô một chút, nhưng lại bị Ôn Nguyễn tránh đi.


Hoắc Cảnh Tử thấy vậy không khỏi giật mình.

Cô không muốn nắm tay hắn sao?
Ôn Nguyễn phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của Hoắc Cảnh Tử, cô cười ngọt ngào lấy thẻ tín dụng ra đưa cho quản lý.

Một lúc sau, người quản lý và đem theo thẻ.

Hoắc Cảnh Tử muốn vươn tay nhặt, nhưng lại bị bàn tay nhỏ bé trắng nõn đánh phủ đầu.

Hoắc Cảnh Tử lúng túng vài giây.

"Nguyễn Nguyễn, nếu cậu muốn đưa cho tớ, tớ liền nhận lấy.

Chờ cậu lần sau muốn đến đây ăn cơm, tớ sẽ dẫn cậu đi.

" Hoắc Cảnh Tu nói, nhìn về phía thẻ chí tôn trong tay Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn không giao thẻ cho cho Hoắc Cảnh Tử.

"Nguyễn Nguyễn?"
Ôn Nguyễn chớp mắt, giơ bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang cầm thẻ đưa cho Hoắc Cảnh Tử, ngay khi Hoắc Cảnh Tử đang mừng thầm vì sắp nhận nó thì Ôn Nguyễn quay cổ tay đưa thẻ đến trước mặt quản lý.

"Bây giờ, với tư cách hiện tại của tôi, tôi có một yêu cầu.


"
Quản lý gật đầu, "Khách quý mời nói.

"
"Từ nay về sau, Hoắc Cảnh Tử cũng giống như chó, không được phép vào trong đây!"
Ngay khi lời của Ôn Nguyễn nói ra, trong không khí nhất thời có chút động tĩnh.

Ngoại trừ Thẩm Xuyên, tất cả mọi người đều không tin nhìn Ôn Nguyễn.

Dường như không thể tin được rằng những lời như vậy lại thốt ra từ miệng cô ấy!
Tất nhiên, gây sốc nhất vẫn là Hoắc Cảnh Tử.

Đồng tử của hắn co lại đột ngột, hắn ta nghĩ rằng mình bị ảo giác thính giác.

Quản lý là người đầu tiên có phản ứng, anh ta cung kính hỏi: "Có phải tiểu thư đang nói đến Hoắc thiếu gia không?"
“Ừ.

” Ánh mắt Ôn Nguyễn trong veo, nụ cười trên môi hơi nhạt đi.

Quản lý gật đầu, "Được rồi, yêu cầu của cô, chúng tôi sẽ làm.

"
Quản lý ra hiệu cho Hoắc Cảnh Tử đi ra ngoài, "Hoắc thiếu gia, mời đi!"
Hoắc Cảnh Tử đứng yên tại chỗ, bàn tay chống nạng siết chặt đến mức nổi gân guốc trên mu bàn tay.

Nhìn khuôn mặt mềm mại ngọt ngào của Ôn Nguyễn dần dần trở nên lãnh đạm, Hoắc Cảnh Tử tựa hồ không quen biết cô.

Hắn kìm nén sự xấu hổ và tức giận trong lòng, ấm ức nói: "Nguyễn Nguyễn, tớ biết cậu rất tức giận.

Cậu đã theo đuổi tớ hai năm.

Không nên cái gì đều không biểu hiện ra, tớ đã nói, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ ở bên nhau!"
"Cậu thật sự không cần thu hút sự chú ý của tớ bằng cách này, tớ vẫn thích cậu như cũ!"


Bình luận

Truyện đang đọc