TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Lăng Phỉ Nhi, Văn Nhân các cô liếc mắt một cái.

Thấy chiếc vòng bị ngâm nước, dần dần nổi lên một lớp bột trắng và một lớp dầu mỡ, không nhiều nhưng cũng không thể bỏ qua.

Ôn Nguyễn nhìn sắc mặt vài cô gái thay đổi, khóe môi cong lên thành một vòng cung giễu cợt, "Lăng Phỉ Nhi, cậu mười đầu ngón tay cũng không có chạm vào nước, cư nhiên mấy thứ này sẽ không bám vào vòng tay của cậu.

Còn chị gái Kiều Nhiễm khi làm ở quán bánh lại phải làm biết bao việc, khi chị làm những thứ như trộn bột mì, băm thịt thì những thứ ấy chắc chắn sẽ bám lại trên vòng.

"
“Nếu đây là cái của Kiều Nhiễm, còn cái của tôi thì sao?” Sắc mặt Lăng Phỉ Nhi trắng xanh, tức giận chỉ vào Kiều Nhiễm, “Cậu ấy hẳn là cố ý bôi bột mì lên chiếc vòng tay! ”
Ôn Nguyễn nhướng mi dài như cánh bướm, đôi mắt nai tơ lạnh lùng quét về phía Lăng Phỉ Nhi, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng ánh mắt kia lại làm cho Lăng Phỉ Nhi rùng mình.


Lăng Phỉ Nhi lời nói chưa xong liền mắc kẹt trong cổ họng.

Ôn Nguyễn tiến lên một bước, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đập về phía Văn Nhân phía sau Lăng Phỉ Nhi, Văn Nhân còn chưa kịp phản ứng, túi xách trên vai liền rơi xuống đất.

Một chiếc vòng tay tiffany rơi ra khỏi túi.

Không khí xung quanh im lặng nhất thời.

Lăng Phỉ Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Văn Nhân, "Cậu thật sự đã lấy trộm?"
Không đợi Văn Nhân nói gì, Lăng Phỉ Nhi đã giơ tay tát Văn Nhân một cái thật mạnh.

Ôn Nguyễn cũng không thèm nhìn đến Văn Nhân, cô phải tham gia cuộc thi bơi lội, không có thời gian ở trong lớp lãng phí, vì vậy cô nói với Thẩm Xuyên, "Cậu giám sát Lăng Phỉ Nhi cho tôi, xem cậu ta quỳ xuống gửi lời xin lỗi đến Kiều Nhiễm! "
Nhìn Ôn Nguyễn đang chuẩn bị ra khỏi phòng học với cặp sách trên lưng, Kiều Nhiễm nắm ống tay áo của cô, cảm kích nói: "Cảm ơn.

"
Ôn Nguyễn cười với Kiều Nhiễm rồi nhanh chóng rời đi.

Trong lớp học.

Lăng Phỉ Nhi đỏ mặt, răng lợi sắp cắn chặt.

Cô đẩy Văn Nhân ra, " Cậu cướp vòng tay của tôi, cho dù xin lỗi thì người xin lỗi cũng là cậu!"

Văn Nhân cắn môi, nhìn Lăng Phỉ Nhi, sau đó ánh mắt nhìn Kiều Nhiễm cuối cùng là Thẩm Xuyên, " Thẩm Xuyên, dựa vào quan hệ trước đây của chúng ta ——"
Thẩm Xuyên vô cảm cắt ngang Văn Nhân, "Nguyễn Tỷ nói gì thì làm, đừng nhắc tới chuyện tình cảm, tại sao khi vu khống Nguyễn Tỷ trên diễn đàn, cậu lại không nghĩ đến chuyện tình cảm?"
Văn Nhân đang muốn nói cái gì, Lăng Phỉ Nhi đột nhiên đá vào đầu gối Văn Nhân, cô đành phải quỳ xuống.

Cô đỏ mặt, nhục nhã xấu hổ, khóe mắt chảy ra nước mắt, "Thực xin lỗi, Kiều Nhiễm, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Lăng Phỉ Nhi.

"
Kiều Nhiễm, "Người xin lỗi tôi phải là Lăng Phỉ Nhi.

"
Lăng Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi, Kiều Nhiễm ngày thường rụt rè, nội tâm thật không biết xấu hổ, Văn Nhân thay mặt cô xin lỗi, còn kêu cô phải trực tiếp xin lỗi?!
Thẩm Xuyên nhìn Lăng Phỉ Nhi, "Đến phiên cậu!"
Lăng Phỉ Nhi nhất định sẽ không bội phục Kiều Nhiễm, thừa nhận mình sai, cắn môi, cúi đầu 90 độ, nhục nhã nói: "Thực xin lỗi!"
Kiều Nhiễm nhìn Lăng Phỉ Nhi sắp khóc, không cưỡng ép bắt cô ấy quỳ xuống, cô nói: "Hi vọng lần sau cậu đừng đổ oan cho người khác nữa.


"
Lúc bước ra khỏi phòng học, Lăng Phỉ Nhi vừa xấu hổ vừa khó chịu, nước mắt không ngừng rơi, nhìn Văn Nhân bên cạnh, cô lại muốn tát cô ta một cái.

" Cậu phản bội Ôn Nguyễn kết bạn với tôi, chỉ là muốn cướp đồ của tôi?” Lăng Phỉ Nhi mặt mày nhăn lại, muốn lột da Văn Nhân.

Văn Nhân cũng cảm thấy tủi nhục, nhưng đều là do Ôn Nguyễn áp đặt lên cô!
Trong mắt Văn Nhân lóe lên một tia lạnh lùng, đối mặt với lửa giận quái dị của Lăng Phỉ Nhi, cô kìm nén xúc động nói: " Là Uyển Uyển bảo tôi ngăn chặn Ôn Nguyễn, tôi không muốn lấy trộm đi vòng tay của cậu, nguyên bản là chờ sự việc này qua sẽ trả lại cậu.

"
Lửa giận trong lòng Lăng Phỉ Nhi giảm đi hơn phân nửa, nghi hoặc nhìn Văn Nhân, "Ý của cậu là?"
Văn Nhân cong khóe môi dưới, "Cứ chờ xem, sẽ rất nhanh thôi! ".


Bình luận

Truyện đang đọc