TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU


Diệp Uyển Uyển đi đến Trung y viện sau khi tan học.
Cẩm Chương và Liễu Thục Oánh họp trong phòng họp, sau cuộc họp đã gần 9h tối.
Thấy Diệp Uyển Uyển đến, Ôn Cẩm Chương đưa hai mẹ con đến một nhà hàng cách bệnh viện không xa ăn khuya.
Cẩm Chương gần đây dành phần lớn thời gian ở Ôn gia, hiếm khi đến Cẩm Viên.
Liễu Thục Oánh mặc dù tức giận không thôi, nhưng cũng hiểu được phải nghỉ ngơi dưỡng sức, gần đây bà an phận thủ thường, làm tốt vai trò của mình bên cạnh Ôn Cẩm Chương, liên tiếp bên cạnh ông trong mấy buổi họp, trên mặt khó nén mỏi mệt.
Ôn Cẩm Chương cảm kích thái độ làm việc của Liễu Thục Oánh, liền đặt cho bà và Diệp Uyển Uyển mỗi người một chén tổ yến.
"Uyển Uyển, điện thoại di động của mẹ tắt nguồn.

Cho mẹ mượn điện thoại di động để gọi cho chú của con."

Diệp Uyển Uyển đưa điện thoại cho Liễu Thục Oánh.
Liễu Thục Oánh có cuộc điện thoại với Lưu Khả Nhi, Diệp Uyển Uyển nghe nói chị họ là Lưu Khả nhi sắp trở về Trung Quốc, trong lòng có chút háo hức và mong chờ.
Lưu Khả Nhi được mệnh danh là mỹ nhân số một Vân Thành, danh xưng mĩ nhân, bao nhiêu danh môn công tử chạy theo như vịt.
Bây giờ cô ấy đã là một ngôi sao hot trong và ngoài nước, và khi cô trở lại, Ôn Nguyễn chỉ có thể đứng sang một bên!
Liễu Thục Oánh gọi xong, định trả máy cho Diệp Uyển Uyển thì thấy một cái Wechat.
Lăng Phỉ Nhi gửi ảnh chụp ngày hôm đó vào điện thoại di động của Diệp Uyển Uyển.
Liễu Thục Oánh mở bức ảnh trên điện thoại ra, nhíu mày khó hiểu, "Đây là sao vậy? Nguyễn Nguyễn sao lại đứng giữa hai đám con trai giống như sắp đánh nhau vậy?"
Diệp Uyển Uyển nhíu mi giả vờ nhận lại điện thoại của Liễu Thục Oánh.
"Mẹ đừng hỏi."
Liễu Thục Oánh tránh tay Diệp Uyển Uyển, đưa điện thoại cho Ôn Cẩm Chương.
"Cẩm Chương, nhìn xem."
Diệp Uyển Uyển lộ vẻ bất an, căng thẳng, " Chú Ôn, con có người bạn, cậu ấy nói hai nhóm nam sinh vì Ôn Nguyễn Nguyễn mà đánh nhau, con không tin, cậu ấy liền gửi ảnh chụp cho con nhìn.

Con cảm thấy Nguyễn Nguyễn khẳng định không phải như trong lời đồn như thế.

."

Cẩm Chương cau mày, "Lời đồn?"
"Nghe đồn gần đây Nguyễn Nguyễn chân đạp hai con thuyền, một bên cùng học bá trường của chúng con có ám muội, một bên lại cùng lưu manh phía ngoài thông đồng không rõ.

.

.

Chẳng qua đều là nghe đồn, con tin tưởng Nguyễn Nguyễn không phải người như vậy."
Lần trước sự tình của cuộc thi, Ôn Cẩm Chương không biết rõ ràng liền hiểu lầm Ôn Nguyễn, ông trong lòng còn áy náy, gần đây nghe bà nội nói, Ôn Nguyễn tự học buổi tối, về nhà cũng sẽ ở thư phòng học tập hơn hai giờ, người cũng nhu thuận hiểu chuyện rất nhiều, loại tin đồn này ông không quá tin tưởng.
“Nguyễn Nguyễn không phải loại người như vậy.” Ôn Cẩm Chương trả lại điện thoại cho Diệp Uyển Uyển, nghiêm mặt nói: “Uyển Uyển, đừng nghe những gì người khác nói, Nguyễn Nguyễn là em gái của con, con phải đứng về phía em và bảo vệ em mình! "
Diệp Uyển Uyển cắn mạnh răng hàm sau, hai tay để dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm.
Cũng bởi vì Ôn Nguyễn kiểm tra được đứng hạng 1, chú Ôn liền tín nhiệm cô?

Vậy thì tốt, đại hội thể dục thể thao cô liền phải để Ôn Nguyễn danh tiếng mất hết, để chú Ôn sẽ hổ thẹn vì có một đứa con gái như Ôn Nguyễn!
...
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đại hội thể dục thể thao.
Trừ nghi thức khai mạc phải mặc đồng phục, ba ngày đại hội thể dục thể thao, đều có thể tùy ý mặc theo ý của mình.
Nhiều cô gái đã thay quần áo riêng, trang điểm và làm tóc.
Buổi chiều thi bơi, Ôn Cẩm Chương và Liễu Thục Oánh đến xem thi đấu.
Ôn Nguyễn và Diệp Khuynh Ngữ buổi sáng đi xem thi bắn cung, buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn, sau đó trở về phòng học ngồi trên bàn nghỉ ngơi.
Ôn Nguyễn ngủ được mơ mơ màng màng, bên tai đột nhiên truyền đến tranh chấp cùng âm thanh khóc ròng.


Bình luận

Truyện đang đọc