TRỌNG SINH THÀNH TIỂU TIÊN NỮ BÊN CẠNH HOẮC THIẾU



Hoắc Hàn Niên đi ngang qua ba người.

Hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt u ám và thờ ơ.

Khương Tuệ liếc nhìn Hoắc Hàn Niên, sau khi lên lầu liền đột ngột nói: "Suốt cả ngày chỉ bài ra được bộ mặt vậy thôi à? Không biết còn tưởng nhà chúng ta nợ nó mấy trăm triệu!"
Nói rồi nhìn Hoắc Cảnh Tử đang ở bên cạnh, bà vừa lòng biết bao nhiêu, giọng nói lãnh đạm bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Cảnh Tử, con cố gắng tạo ấn tượng tốt với viện trưởng.


"
"Mẹ, con sẽ.

"
Khương Tuệ gật đầu, trầm ngâm nói: "Nghe nói Liễu Thục Oánh có thai, chuyện gả vào Ôn gia hẳn là chắc chắn rồi, Cảnh Tử, gần đây có liên hệ với Diệp Uyển Uyển không?"
Hoắc Cảnh Tử nhíu mày, dường như nhìn ra được Khương Tuệ đang nghĩ gì, "Mẹ, Diệp Uyển Uyển làm chuyện xấu xa như vậy, chẳng lẽ mẹ muốn con ở cùng với cậu ấy sao?"
“Ta nghe từ Thục Oánh nói rằng Diệp Uyển Uyển đã bị Ôn Nguyễn sát hại.

” Nhắc tới Ôn Nguyễn, Khương Tuệ có phần khinh thường, “Con biết mẹ Ôn Nguyễn trước kia thanh danh không có nhiều không? Mẹ không đồng ý con cùng Ôn Nguyễn kết giao, huống chi, Thục Oánh gả vào Ôn gia, đương nhiên làm chủ chính là Thục Oánh, về sau đồ cưới, Diệp Uyển Uyển khẳng định sẽ hơn Ôn Nguyễn, đối với sự nghiệp của con cũng sẽ có trợ giúp!"
Hoắc Cảnh Tử tạm dừng đáp lại, "Sau này chúng ta sẽ nói chuyện!"
Sau khi ấn tượng về Diệp Uyển Uyển trong tâm trí hắn giảm đi rất nhiều, Hoắc Cảnh Tử cũng không nghĩ tới cô nữa.

Ngược lại là Ôn Nguyễn, người thần bí kia cảm thấy hắn làm việc bất lợi, để Ôn Nguyễn cùng Hoắc Hàn Niên đến được gần nhau, đã thật lâu không có liên lạc với hắn.

Hoắc Cảnh Tử tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo AI, cũng như các cuộc thi khác nhau của trường để giành giải thưởng, tất cả đều có sự hướng dẫn của người đó.


Giờ tên đó không liên lạc với hắn, chắc tên đó hất vọng về hắn lắm!
Nếu là trước đây, Hoắc Cảnh Tử sẽ rất tức giận, nhưng lần này, hắn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Tốt nhất là nên ngừng liên lạc, để hắn phát sinh quan hệ với Ôn Nguyễn mà không có gánh nặng!
Mặc dù Ôn Nguyễn làm tổn thương hắn hai lần, nhưng Hoắc Cảnh Tử vẫn luôn cảm thấy trong lòng cô vẫn còn có hắn!
Cả gia đình ba người lên xe, không ai để ý đến người đang đứng trên ban công lầu ba.

****
Vào sảnh tiệc, Hoắc Cảnh Tử nhìn thấy Tần Phóng, Tần Phóng đút hai tay vào túi quần, vừa nhìn thấy Hoắc Cảnh Tử thì làm như không thấy, vẻ mặt y hệt như của Hoắc Hàn Niên.

Không hổ danh là những tên cặn bã chơi với nhau, không có phép tắc gì cả!
Hoắc Cảnh Tử không để ý đến vẻ kiêu ngạo và coi thường của Tần Phóng vào mắt mình, hắn nhìn quanh và thấy Ôn Nguyễn đang ở bên cạnh Ôn lão thái thái.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng, có cổ áo hình chữ V nông, xương quai xanh thanh tú hơi lộ ra ngoài, chiếc váy nhẹ nhàng và có họa tiết, tôn lên vóc dáng mảnh mai và duyên dáng của cô.


không phải là một đường cong chữ S cường điệu, mà là có chút kiêng kỵ của một cô gái, rất là vừa mắt.

Cô xõa tóc dài, uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc, đeo băng đô nạm kim cương trên đầu, trang điểm nhẹ nhàng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tô môi bằng son bóng màu hồng nhạt, làn da của cô trắng muốt dưới đèn chùm pha lê, từ xa nhìn phảng phất như tiên nữ, đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Hoắc Cảnh Tử nhìn vào ánh mắt của Ôn Nguyễn, gần như bị ám ảnh, tại sao lúc trước hắn không phát hiện ra, thực ra Ôn Nguyễn trông khí chất như vậy?
Không, cô thực sự đã thay đổi trong thời gian này, cô đã trở nên tự tin, khí chất của cô cũng được cải thiện từ trong ra ngoài.

Đó là lý do tại sao cô rất thu hút và hấp dẫn!
Tần Phóng lặng lẽ chụp ảnh Ôn Nguyễn mặc váy tuyn, ảnh Hoắc Cảnh Tử rũ mắt xuống, gửi cho Hoắc Hàn Niên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc