TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Trong lúc Thẩm lão gia còn đang hôn mê.

Bác sĩ chuẩn đoán do trái tim không chịu nổi kíc.h thích này, nên đột ngột hôn mê.
Thẩm Mục Thâm nghe bác sĩ chuẩn đoán kết quả, bất động thanh sắc.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tề Duyệt hỏi anh, "Anh hoài nghi chuyện gì à?"
Lúc nghe được bác sĩ chuẩn đoán, Thẩm Mục Thâm không có một câu nghi hoặc, cũng không hỏi thêm gì cả.

Biểu cảm bình tĩnh, khiến Tề Duyệt suy đoán liệu Thẩm Mục Thâm có phải hoài nghi chuyện gì không.
"Đi tìm bác sĩ Hà trước."
Cho tới nay, bác sĩ Hà đều là bác sĩ riêng của Thẩm lão gia, đối với bệnh tình của Thẩm lão gia, ông luôn rõ ràng hơn người khác.
Thẩm Mục Thâm gọi điện thoại cho bác sĩ, hẹn thời gian, sau đó trực tiếp qua tìm ông.
"Thẩm lão gia hai tuần trước mới làm kiểm tra thân thể, báo cáo cho biết mọi thứ đều bình thường.

Sức khoẻ trái tim cũng có xu hướng tốt lên."
"Nếu sức khỏe có xu hướng tăng lên, nói như vậy, gặp phải kíc.h thích, trong khoảng thời gian ngắn có thể dùng thuốc, không tới nỗi hôn mê, đúng không?" Tề Duyệt hỏi, Thẩm Mục Thâm có thể tìm bác sĩ Hà, khả năng anh cũng đã nghi ngờ đến chuyện này.
Bác sĩ Hà gật đầu, "Hôn mê bất tỉnh không phải là không có khả năng, nhưng nếu hôn mê không tỉnh lại.

Chuyện này có khả năng..."
"Có khả năng gì?" Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại.
Bác sĩ Hà nhìn về phía anh, sắc mặt ngưng trọng.
"Trừ khi không dùng đúng thuốc của bệnh viện đưa.

Lúc trước Thẩm lão gia đều đúng hạn một năm đều lấy thuốc một lần, không có khả năng ông lại bỗng nhiên quên dùng được, càng không có khả năng ngừng dùng thuốc."
Sắc mặt Thẩm Mục Thâm âm trầm, suy tư trong chốc lát, sắc mặt dần dần tối lại.
"Nếu nói chuyện của Thẩm Mạnh Cảnh, ông nội đã sớm có phát hiện, mà anh chỉ đúng lúc lộ ra chuyện Thẩm Mạnh Cảnh dùng tiền công của công ty đánh bạc.


Để cho ông chuẩn bị tâm lý, chờ tới khi Thẩm Mạnh Cảnh gặp chuyện, ông nội cũng không chịu đả kích quá lớn."
Lời nói của Thẩm Mục Thâm, khiến Tề Duyệt và bác sĩ Hà đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Hai người trong lòng dường như cũng hiện ra một suy nghĩ.
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua hai người, ánh mắt cuối cùng dừng trên người bác sĩ Hà, "Bác sĩ Hà, ông có thể sử dụng mối quan hệ trong bệnh viện.

Cho người bí mật điều tra một chút thân thể của ông nội.

Nếu đường đường chính chính đến kiểm tra, có khả sẽ không thuận lợi."
Dường như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bác sĩ Hà gật đầu, "Được, tôi nhất định sẽ cho người xử lý."
Từ trong nhà bác sĩ Hà đi ra, bước vào trong xe, sắc mặt Thẩm Mục Thâm âm trầm, nhưng bỗng nhiên anh nói với Tề Duyệt, "Đoán chừng sắp tới anh sẽ bận rộn, em chăm sóc Tiểu Mộ Tề nhiều một chút."
Tề Duyệt thông suốt sắp tới anh sẽ bận chuyện gì, "Vâng" một tiếng, sau đó điềm tĩnh nói một câu, "Anh cẩn thận một chút."
Nếu chuyện chuyện ông nội hôn mê thật sự có người động tay động chân, không thể nghi ngờ chính là cố ý mưu sát.

Ngay cả chuyện giết người còn làm được, có chuyện gì không làm được nữa?
Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Em cũng cẩn thận, đừng để cho người lạ vào nhà.

Bảo an khu chung cư tuy rằng an toàn, nhưng đoạn thời gian này, em vẫn nên chú ý một chút."
- --
Buổi tối, sau khi luật sư đem văn kiện sửa sang lại, chuẩn bị ngày thứ hai triệu tập người Thẩm gia, đem phần di chúc này công bố ra bên ngoài.
Ý của Thẩm lão gia, nếu ông hôn mê không tỉnh lại, hoặc đến thời điểm thần chí không rõ ràng, có thể công bố di chúc này ra bên ngoài, không cần chờ tới khi ông vào quan tài rồi mới công bố.
Đem văn kiện để vào trong túi, đang muốn gửi tin nhắn tới cho người Thẩm gia, di động cầm trong tay vang lên.
Bởi vì có số điện thoại của người Thẩm gia, cho nên người gọi tới hiện lên tên của Thẩm lão phu nhân.
Nhìn thấy tên người gọi đến, luật sư nhíu mày, hiện tại Thẩm lão gia đang hôn mê còn gọi điện thoại cho ông, khiến cho người ta không nhịn được nghĩ nhiều.

Nghĩ một hồi, sau đó bấm nhận điện thoại.
"Lão phu nhân, đã trễ thế này gọi cho tôi có chuyện gì không?"
Đầu dây điện thoại bên kia nói gì đó, khiến luật sư biến sắc, "Lão phu nhân, ý này của bà là thế nào?!"
Thẩm lão phu nhân nở nụ cười nói, "Cũng không có ý gì, chỉ là muốn nói cho ông biết, phần di chúc trên kia tay của ông.

Tôi hy vọng nó không xuất hiện trước mặt mọi người."
"Chuyện này tuyệt đối không có khả năng."
"Vậy ông cứ nhìn thử xem, sau khi ông công bố ra, con trai và người nhà của ông sẽ thế nào."
Luật sư có một đứa con, hiện tại đang ở nước ngoài du học, vừa nghe thấy Thẩm lão phu nhân nhắc tới con trai mình, sắc mắt ông nhất thời đại biến, "Bà!"
"Nếu ông không tin, thì cho người gọi điện thoại ra nước ngoài thử xem.

Con trai ông hiện tại đang ở chỗ nào, hay vẫn đang ở trường học."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười lạnh của Thẩm lão phu nhân, "Di chúc tốt nhất không cần vội vã công bố.

Trước nghe xem những lời tôi nói là thật hay giả."
Nói xong câu đó, Thẩm lão phu nhân lập tức tắt điện thoại.

Sau khi cúp máy, ý cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, thâm trầm xuất hiện trên mặt.
Chồng và con trai đều không đáng tin cậy, bà còn có thể dựa vào ai?
Không có cách nào khác là dựa vào chính mình.
Đã đi tới bước này, bắt cóc một người, cũng không có chuyện gì to tát cả.

Chờ tới khi tài sản đến tay, bà ta lập tức xuất ngoại.


Qua hơn một giờ, điện thoại đổ chuông, dường như đã đoán được ai gọi tới, cười lạnh một tiếng.
- --
Bốn ngày trôi qua, Thẩm lão gia vẫn hôn mê như trước, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Luật sư tư nhân của Thẩm lão gia và những người Thẩm gia đều ngồi ở đây, bao gồm cả đứa con riêng của Thẩm Mạnh Bách.
Về phần chưa bao giờ gặp đứa "em trai" này, Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua, nhìn thấy tên nhóc kia hung hắc trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, liếc mắt nhìn lại, trong ánh mắt tỏa ra khí lạnh, đứa trẻ tám tuổi bỗng nhiên hoảng hốt, lập tức run rẩy trốn sau lưng Thẩm Mạnh Bách.

Thẩm Mạnh Bách dường như cũng đã nhận ra được ý lạnh của Thẩm Mục Thâm, đem "đứa con thân sinh" của mình để ra phía sau, ngăn trở ý lạnh của anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm câu môi lạnh giọng cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt lộ ra tia châm chọc.
Trong châm chọc lại mang theo ý vị sâu xa cười nhạo, dường như không phát hiện ra chuyện gì khác thường.
Luật sư đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh, nhìn những người xung quanh một cái, từ trong túi lấy ra một phần văn kiện, nói, "Đây là di chúc một tháng trước đã được Thẩm lão gia viết ra, ông nói nếu ngày nào đó ông gặp bất trắc, hôn mê bất tỉnh hoặc thần chí không rõ, sẽ không công bố phần di chúc này ra bên ngoài."
Thẩm lão gia lập di chúc, cũng nằm trong dự kiến mọi chuyện.
Luật sư lấy di chúc ra, trực tiếp đọc lên, "Nếu tôi gặp bất trắc gì, tài sản cá nhân sẽ được phân chia.

Vợ của tôi Trần Vân Kế được hưởng 60%, chắt trai Thẩm Mộ Tề sẽ được hưởng 10% tài sản, Thẩm Kì Kê được hưởng 10%..."
Nói đến đây, mọi người đều nhìn về phía bé trai tám tuổi sau lưng Thẩm Mạnh Bách.
Trong mắt Thẩm lão phu nhân hiện lên ý cười.
Tài sản của đứa con riêng và chắt trai Thẩm Mộ Tề như nhau, bà càng chán ghét Thẩm Mục Thâm.

Đánh giá liếc nhìn Thẩm Mục Thâm một cái, phát hiện anh một cái biểu hiện hoài nghi hay tức giận cũng không có.
Điều này khiến cho Thẩm lão phu nhân vô cùng khó chịu.
"Còn lại 20% quyên góp cho từ thiện."
Sau khi đọc xong, luật sư đem di chúc đưa cho Thẩm lão phu nhân, nói, "Tài sản một tuần sau sẽ được công bố.

Nếu không ai có ý kiến gì, thứ hai tuần sau gặp lại."
Bên trong di chúc không có tên Thẩm Mục Thâm, càng không có Thẩm Mạnh Bách hay Thẩm Mạnh Cảnh.

Nhưng Thẩm Mục Thâm hay Thẩm Mạnh Bách cũng không nhắc tới dị nghị gì.

Thẩm Mạnh Bách tự hiểu biết cha của mình.

Cha ông ta, nếu hung ác lên, con trai cũng không cần, còn về phần Thẩm Mục Thâm...
Nhìn anh một cái, ông đoán với bản tính cao ngạo của Thẩm Mục Thâm, bản thân đã nói sẽ không thừa kế tài sản của Thẩm lão gia.
Còn về Thẩm Kì Kê, cười cười, xem ra trong lòng ông vẫn còn có đứa cháu trai này.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Thẩm lão phu nhân, có lẽ không biết được chuyện Thẩm lão phu nhân làm đối với Thẩm lão gia, cũng không biết hai mẹ con này căng thẳng với Thẩm lão gia, cho nên cũng không có điểm hoài nghi.
Từ trong bệnh viện đi ra, bà Thẩm, Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt đi cùng nhau, biểu cảm bà Thẩm nghi hoặc, "Ông nội không có khả năng lập ra cái loại di chúc này."
Tề Duyệt gật đầu, cho dù là có niệm tình vợ chồng, cũng không khả năng để lại tài sản lớn như vậy giao cho bà Trần.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm không có nửa điểm nghi hoặc.
"Thời gian còn một tuần, mọi người không cần phải nóng vội."
Bà Thẩm và Tề Duyệt cùng nhau liếc nhìn anh, bà Thẩm hỏi, "Chẳng lẽ con biết chuyện gì sao?"
Thẩm Mục Thâm cũng không có giải thích với hai người, sau đó nhìn về phía mẹ của mình, gọi một tiếng, "Mẹ."
Biểu cảm nghiêm túc.
Tề Duyệt biết hai mẹ con còn có chuyện muốn nói, "Con đi tới chỗ bãi đỗ xe đợi hai người."
Thẩm Mục Thâm "Được" một tiếng.
Sau khi Tề Duyệt rời đi, sắc mặt bà Thẩm ngưng trọng, hỏi Thẩm Mục Thâm, "Rốt cuộc con muốn nói chuyện gì với mẹ?"
Thẩm Mục Thâm suy nghĩ hồi lâu, nói lời thấm thía, "Thời gian này, mẹ ly hôn đi."
Bà Thẩm khẽ nhíu mày.
"Có một số chuyện cũng nên kết thúc, chỉ sợ đến lúc đó có một số người mặt dày mặt dạn."
Bà Thẩm cái hiểu cái không, "Ý con nói ông ta?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Sau khi ly hôn, để cho ông ta vui vẻ mấy ngày.

Sau đó con giúp mẹ xả giận, cho ông ta một cái đả kích."
Bà Thẩm bật cười, so với ai cũng đều thông suốt, thờ ơ nói, "Vậy thì ly hôn đi, con trai đã muốn giúp mẹ xả giận, sao mẹ có thể từ chối được."
Tiếng cười này, có cảm giác như trút được gánh nặng sau nhiều năm phải gồng mình.
Hiện tại đứa nhỏ của bà cũng đã trưởng thành, từ trong vũng bùn Thẩm gia này rút ra.

Bà cũng không còn bất cứ cố kị nào cả, hôn nhân cũng không cần thiết nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc