TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Tiểu Mộ Tề vừa tròn ba tháng, bộ dáng càng ngày càng chọc người khác yêu thích.

Tính cách không biết giống ai, thấy ai cười với nhóc, nhóc cũng cười theo, vừa ngốc nghếch lại đáng yêu.
Tiểu Mộ Tề đáng yêu như vậy, chính là bảo bối trong lòng Tề Duyệt.

Muốn hỏi trong gia đình địa vị ai cao hơn, Tề Duyệt tuyệt đối không chút do dự trả lời – con trai.
Nhưng vấn đề là, trong lòng cô con trai xếp thứ nhất, nhưng cô trong lòng con trai, lại không chen lên nổi đầu tiên.

Vị trí thứ nhất không ai khác bị Thẩm Mục Thâm chiếm mất!
Chính cô mới là người mỗi ngày dỗ bé con ngủ!
Chính cô là người cho nhóc con này ăn!
Làm sao lại kém hơn Thẩm Mục Thâm chỉ xuất hiện vào buổi sáng với buổi tối?
Tề Duyệt buồn bực nhìn Thẩm Mục Thâm đang ngồi trên thảm mềm mại dưới sàn nhà, đùa giỡn với Tiểu Mộ Tề.
Tròn ba tháng, buổi tối Tiểu Mộ Tề sẽ cựa mình, Tề Duyệt vui mừng xém chút hỏng luôn.

Luôn ôm bé con, kết quả ba nó vừa trở về, bèn đưa tay với Thẩm Mục Thâm, y y a a đến vô cùng hứng khởi.

Khiến cho Tề Duyệt cảm thấy bản thân hẳn là đẻ nhầm rồi.
Không phải đều nói con gái thích ba, con trai thích mẹ sao?
Nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy con trai cô tương đối dính lấy ba nó.
Cầm lấy di động, nhìn thoáng qua, hiện lên thông báo Hải Lan gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Phía dưới đường link có một câu nói 【 Tề Duyệt, câu mau chóng coi link tớ gửi đi.

Tin tức vô cùng shock đó.

Bài báo đưa tin làm sáng tỏ tình cảm của nam minh tinh Lục Tuấn đang hot.


Tề Duyệt trực tiếp trả lời, 【 Từ lúc mang thai đứa nhỏ, tớ không để ý tin tức giới giải trí.

Hơn nữa, ngay cả mặt mũi cái người tên Lục Tuấn này thế nào tớ còn không biết.

Vì sao muốn tớ xem bát quái của anh ta? 】
【 Không, không, cậu không cần thiết phải biết anh ta là ai.

Cậu chỉ cần xem đối tượng tình cảm của anh ta là được.


Đối tượng?
Hải Lan đã nói như vậy, chẳng lẽ cô quen biết người này?
Bấm mở đường link, nhìn thấy mấy bức ảnh chụp, khiến ai khi nhìn thấy những bức ảnh này sẽ đều hiểu lầm.

Bởi vì được Hải Lan đặc biệt nhắc nhở, Tề Duyệt cũng phóng to nữ chính trong bức ảnh ra, tuy rằng không rõ ràng, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, Tề Duyệt cảm thấy đúng là càng nhìn càng quen mắt.
Hình như đúng là người cô quen thật.
Tề Noãn...?

Tiếp tục kéo xuống, nhìn thấy những bình luận trên mạng, đa số là chúc phúc, chỉ có số ít nói là muốn thoát fan.
Ngoài ra, tuổi tác không giống nhau, chất lượng Fan hâm mộ cũng không giống nhau.
Thoát khỏi bài báo, cô trực tiếp nhắn tin cho Hải Lan 【 Thật sự là Tề Noãn? 】
【 Còn không phải là cô ta sao.

Chỉ có điều tớ thấy hơi kỳ quái, không phải là cô ta thích Lăng Việt sao, thích đến mức điên rồ, còn cùng tớ hạ chiến thư.

Sao lại có quan hệ với người tên Lục Tuấn này nhỉ, lạ nha.


Hải Lan khó hiểu, Tề Duyệt cũng khó hiểu theo.

Tề Noãn trước đó không lâu còn đi giật dây Helen đến chỗ cô gây chuyện, sao lại đột nhiên truyền ra Scandal rồi?
Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp.
Tầm mắt từ di động, nhìn tới Thẩm Mục Thâm đang nhìn chằm chằm Tiểu Mộ Tề lộ vẻ tươi cười.
Nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên trực tiếp hỏi, "Em nghe Hải Lan nói, Tề Noãn và nam minh tinh trong vòng giải trí truyền ra Scandal."
Tầm mắt Thẩm Mục Thâm từ Tiểu Mộ Tề, chuyển tới Tề Duyệt, tựa tiếu phi tiếu, "Cho nên là?"
Tề Duyệt mang theo vẻ mặt hoài nghi hỏi, "Có phải là anh cho người làm ra không?
Khoé môi Thẩm Mục Thâm gợi lên nụ cười, "Xem ra em tương đối hiểu con người anh."
"Thật đúng là có bút tích của anh."
Thẩm Mục Thâm bế Tiểu Mộ Tề dậy, đem bé con tới chiếc giường nôi nhỏ.

Quay đầy lại gắt gao nhìn chằm chằm Tề Duyệt, trong ánh mắt phản chiếu Tề Duyệt, ôn nhu trong nháy mắt thay đổi bằng sự sắc bén.
"Ai bảo cô ta khi dễ người của anh."
Thẩm Mục Thâm là một người bao che khuyết điểm.
Trong lòng Tề Duyệt khẽ run lên, tuy rằng thường xuyên nghe được anh chế nhạo, khiến cho người ta đôi lúc hoài nghi xem có phải mình thật sự ngốc nghếch thế không.

Nhưng mà, cũng thường xuyên nghe được những câu nói khiến cô cảm động.
Thu hồi ánh mắt sắc bén, khẽ cười một tiếng, "Thế nào, em không cảm động?"
Tề Duyệt khó có khi chủ động kiễng mũi chân, ôm lấy cổ anh, "Cảm động, sao có thể không cảm động chứ.

Anh một lòng vì em, sao lại không tin tưởng được chứ!"
Là đàn ông đều thích nghe lời dễ nghe, Thẩm Mục Thâm cũng không ngoại lệ.
Khoé miệng cong lên ý cười tự đắc, cúi đầu hôn lên môi Tề Duyệt.
"Anh thích miệng ngọt của em."
Tề Duyệt nhịn xuống châm chọc trong lòng, anh thích miệng ngọt, ai không thích chứ, cô cũng thích đây này.
Ha, thật đúng là người đàn ông ngây thơ.
Cười hỏi, "Anh cho người chụp ảnh Tề Noãn và nam minh tinh kia, chính là tạo ra Scandal này?"
Cô nhìn những bình luận của Fan, dường như khen ngợi không ngớt, không có mấy người công kích.

Nếu Thẩm Mục Thâm muốn Tề Noãn bị dư luận tấn công, dường như có gì đó sai sai.
Hơn nữa chiêu này, nói thế nào cũng quá mức âm hiểm.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm khôn khéo, dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của Tề Duyệt.
"Anh biết em đang nghĩ cái gì, nhưng cái này không phải là mục đích của anh."
"Vậy mục đích của anh là...?"

"Đương nhiên chính giúp cô ta lấp hố."
Tề Duyệt chớp mắt, lại chớp thêm cái nữa, chẳng lẽ cô bị choáng rồi sao? Nếu không sao cô lại không hiểu anh đang nói cái gì.
Thẩm Mục Thâm buông lỏng Tề Duyệt Tề Duyệt ra, chuyển tới phía sau Tề Duyệt, ôm lấy thắt lưng của cô, ở bên tai cô nói, "Theo anh được biết, Tề Noãn dường như thích Lăng Việt.

Nhưng đồng thời lại dây dưa không rõ ràng với cháu trai thị trưởng đã về hưu Lục Tuyển.

Không chỉ vậy, còn không buông tha cho nam minh tinh kia, gây ra Scandal.

Bản thân cố tình đi trêu chọc những phiền toái, đương nhiên là phải để cô ta lấp hố mà bản thân đã đào ra rồi."
Cao tay, đúng là cao tay, chiêu này của Thẩm Mục Thâm chính xác là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Cô không thể không cảm thấy may mắn, trước đây cô sáng suốt, không có làm chuyện gì gây nên tội, ly hôn trong hòa bình, bằng không với trí thông minh của cô hoàn toàn không thể đấu lại anh.
Lần này Tề Noãn thật sự chọi với sắt đá, khiến cho cô ta suy sụp.

Bằng không cô ta còn tưởng bản thân có hào quang của nữ chính, lại có thể muốn làm gì thì làm.
Về chuyện này, Thẩm Mục Thâm náo một trận với Tề Noãn, cô cũng có thể được chút thanh nhàn, không bị Tề Noãn quấy rầy.
- --
Scandal này được truyền ra, càng nháo càng lớn, lúc tin tức được đăng tải, hơn nữa với trình độ điều tra cuồng nhiệt của Fan hâm mộ, thân phận của Tề Noãn rất nhanh được người khác đào ra.
Tư liệu của Tề Noãn không có chút khuyết điểm nào.

Từ nhỏ mất cả cha lẫn mẹ, cô ta ở với cậu, từ nhỏ đã bị mợ, anh chị họ bắt nạt.

Kịch bản đau khổ của cô bé lọ lem rất nhanh chiếm được sự đồng tình của người hâm mộ.

Mọi người đều chúc phúc cho cô ta và thần tượng sớm về chung một nhà.
Nếu Tề Noãn và Lục Tuấn thật sự yêu đương, đối với sự trầm trồ khen ngợi của Fan hâm mộ khẳng định rất vui, nhưng mà không nha!
Cô ta muốn Lăng Việt, chỉ muốn có Lăng Việt!
Cô ta có thể để Lục Tuyển hiểu lầm quan hệ của mình, nhưng cô ta tuyệt đối không thể để cho Lăng Việt hiểu lầm.

Vốn dĩ Lăng Việt đã lạnh lùng với cô ta, cô ta không muốn mối quan hệ này càng trở nên cứng ngắc hơn.
Chẳng qua cô ta chỉ cùng Lục Tuấn ăn một bữa cơm mà thôi.

Không phải cậu ta đã nói không để cho người khác chụp lén ảnh hai người sao? Nhưng vì sao lại chụp được nhiều ảnh như vậy, còn có nhưng góc chụp thân mật khiến cho người khác hiểu lầm.

Cô ta nên làm cái gì bây giờ.
Tề Noãn gấp đến độ muốn khóc.
Nhưng giờ phút này nếu cô ta nhảy ra làm sáng tỏ quan hệ, nhưng người trên mạng bên ngoài sẽ nghĩ cô ta thế nào.

Nếu không có bất cứ quan hệ nào, vậy giải thích thế nào những hành động thân mật kia? Chẳng lẽ đều nói người ta cố tình chụp những góc quay đó?
Nhưng chuyện trùng hợp này căn bản không có ai tin tưởng.
Thẩm Mục Thâm tính toán vô cùng chuẩn xác, hiện tại Tề Noãn thật sự vì chuyện này mà bận đến sứt đầu mẻ trán.
Chút giáo huấn đối với Tề Noãn, Thẩm Mục Thâm căn bản không tốn quá nhiều công sức, nhưng vẫn bị Lục Tuyển phát hiện.
Scandal truyền ra mấy ngày, mặc kệ chuyện xấu kia dù là nam hay nữ, cũng không có ai đứng ra giải thích một câu, không phủ nhận, cũng không có thừa nhận.


Nhưng ngược lại Lục Tuyển lại đến tìm Thẩm Mục Thâm.
Lúc Tống thư ký nói với Thẩm Mục Thâm rằng Lục Tuyển đến tìm anh.

Thẩm Mục Thâm nhíu mày, cười nhạo một tiếng, "Tôi là một người bao che khuyết điểm, anh ta cũng là người bao che khuyết điểm.

Bản thân chỉ là một cái lốp xe dự phòng còn có thể khiến cho anh ta gấp gáp đến như vậy."
Tống thư ký:...
Ông chủ à, ngài nói nhẹ nhàng thật đấy, ngài với Tề tiểu thư tốt lại mới được bao lâu chứ...
Thẩm Mục Thâm từ ghế làm việc đứng lên, khoác lại áo vest, "Vậy thì đi gặp mặt anh ta."
Ý cười trên khoé miệng Thẩm Mục Thâm mang theo ý lạnh khiến Tống thư ký nghĩ tới bốn chữ "tiểu lý tàng đao" (1) này.
~1 tiểu lý tàng đao: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác =))
Lục Tuyển đã ngồi ở trong dành cho phòng khách, vành tai khẽ động.

Lục Tuyển ở trong gia đình chính trị lớn lên, hơi thở không sai biệt lắm so với Lăng Việt.
Thẩm Mục Thâm bước vào, nụ cười lạnh trên khoé miệng trong nháy mắt được thay thế bằng nụ cười công nghiệp.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì lại có thể khiến cho Lục tiên sinh hạ mình đến công ty nhỏ của tôi thế này." Vừa nói chuyện, anh vừa ngồi xuống đối diện với Lục Tuyển.
Đối với Thẩm Mục Thâm "tiếu lý tàng đao", Lục Tuyển mang một bộ mặt lạnh.
Rõ ràng là đến chất vấn.
Câu tiên nói ra đi thẳng vào vấn đề, "Chính anh cho người tung ra Scandal của Tề Noãn?"
Ánh mắt kiên định, giọng điệu chắc chắn.
Thẩm Mục Thâm cười cười, hay tai ôm ngực, "Tôi làm chuyện gì? Chuyện tôi làm liên quan gì đến Lục tiên sinh và Tề Noãn? Sao lại giống như bạn trai đến đây hung thần ác sát tôi thế?"
Tống thư ký còn chưa đi ra ngoài:...
Đột nhiên cảm thấy ông chủ nhà mình có chút "khốn nạn", rõ ràng là ngài làm, lại tỏ vẻ không biết chuyện gì...
Lục Tuyển cười lạnh một tiếng, "Tôi đã cho người điều tra tên paparazzi kia, chính hắn ta đã chỉ đính danh và xác nhận chính Thẩm Mục Thâm anh bỏ tiền ra thuê bọn họ chụp ảnh."
"Ồ..." Thẩm Mục Thâm giả bộ giật mình, "Hoá ra anh đang nói đến chuyện này à.

Không sai, chính là tôi làm đấy.

Chậc chậc, một người bình thường như cô ta lại có thể quen được ảnh đế.

Đúng là không thể vẻ bề ngoài để đánh giá."
Ý cười và giọng điệu đều mang theo khinh thường và giễu cợt.
Biểu cảm Lục Tuyển càng lạnh hơn, "Vì sao anh phải làm như vậy?"
"Tôi vì sao phải làm như vậy?" Thẩm Mục Thâm lặp lại câu nói, thu liễm lại ý cười, khoé môi cong lên.
"Tìm người ly gián quan hệ tôi và vợ trước có tính là lý do không?"
"Tề Noãn không có khả năng làm chuyện này."
"Có thể hay không có thể, chẳng phải anh cho người đi điều tra một chút chẳng phải sẽ biết sao? Nhưng mà, Lục tiên sinh..." Giọng nói chậm lại, mỉm cười, tiếp tục nói, "Anh với Tề Noãn chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.

Anh tìm tôi chuyện của Tề Noãn, chẳng phải gượng ép lắm không?"
Lục Tuyển hừ lạnh một tiếng, "Chuyện này không phiền Thẩm tổng quan tâm.

Nhưng mà tôi cảnh cáo anh không được đụng đến Tề Noãn."
Thẩm Mục Thâm nghe vậy, thiếu chút cười ra tiếng, khoé miệng giơ lên ý cười châm chọc.
"Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt ấy của Tề Noãn mà Lục tiên sinh đến cảnh cáo tôi.

Có phải tôi cũng nên tính toán chuyện lúc trước của Lục tiên sinh không?" Nói xong, nâng đôi mắt lên, trong nháy mắt ánh mắt trở nên sắc bén.
Lục Tuyển sửng sốt một chút, "Chuyện lúc trước là chuyện nào?"
"Chính là thời điểm lúc trước tôi ở Thẩm thị, tham gia vào dự án cạnh tranh của Center Mall.

Bị vu oan chuyện buôn bán hối lộ."
Sự kinh ngạc trong nháy mắt của Lục Tuyển loé lên, nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Mục Thâm thấy được.

Quả nhiên, anh không có đoán sai.
"Chuyện anh bị vu oan, không đi tìm Thẩm gia mấy người, chạy tới nói với tôi làm gì?" Lục Tuyển hừ lạnh một tiếng.
"Chuyện này cũng quá gượng ép rồi."
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm mang theo tia tự cao tự đại.
"Bắt người qua loa, Thẩm vấn sơ sài.

Vừa vặn chuyện này do nhân viên Lục tiên sinh đây xử lý."
"Anh cũng nên giải quyết việc chung."
Thẩm Mục Thâm cười suỳ một tiếng.
"Tôi chỉ là một thương nhân nho nhỏ, anh là quan.

Nếu anh không muốn để cho tôi có chỗ tốt, đương nhiên sẽ dùng chiêu dơ bẩn, nhưng mà Lục Tuyển, anh cũng đừng vì một người phụ nữ mà bị xoay như chong chóng.

Anh vốn nên làm một thanh niên chính trực trên quan trường.

Tôi tin tưởng rằng ông Lục cũng không muốn nhìn thấy chuyện này."
Sắc mặt Lục Tuyển dần trở nên khó coi.
"Tôi chân thành khuyên anh một câu, mắt cũng đừng trở nên giống người mù như thế."
Nói xong câu này, Thẩm Mục Thâm đi tới cửa, nói với Tống thư ký đứng bên ngoài, "Tống thư ký, tiễn khách đi."
Chưa hết, nhìn về phía Lục Tuyển, "Nể tình ông Lục, tôi sẽ không truy cứu chuyện lúc trước.

Nhưng nếu anh tiếp tục tin tưởng vào đàn bà, tôi ngược lại cũng không để ý đi nói với ông Lục quản lý cháu mình tốt một chút."
Thẩm Mục Thâm anh còn chưa có sợ qua ai đâu.
Lục Tuyển nhìn Thẩm Mục Thâm hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng lên, xoay người bước ra khỏi phòng khách.
Lục Tuyển vừa đi, Tống thư ký bèn hỏi, "Ông chủ, Lục Tuyển sẽ không thật sự tìm công ty chúng ta gây phiền toái chứ?"
Thẩm Mục Thâm để tay lên mặt bàn, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lộ ra chút suy tư.
Nửa ngày sau, anh mới nói, "Trừ phi đầu óc anh ta thật sự ngu ngốc hết thuốc chữa"
Tống thư ký nuốt nước miếng, không quên nhắc nhở, "Vốn tính yêu đã mù quáng."
Nếu không mù quáng, Phó tổng trước của anh ta sẽ không từ máy móc điên cuồng làm việc như vậy lại biến thành làm việc quy củ, có giờ giấc đàng hoàng...
Thẩm Mục Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Tống thư ký, khiến Tống thư ký phát hoảng.
"Đem sức mạnh nhân sinh chữa khỏi bệnh mù quáng của anh ta.

Để anh ta nhận rõ giá trị lốp xe dự phòng của mình."
Tống thư ký hít một hơi thật sâu, Phó tổng trước chỉ liếc mắt một cái như vậy, anh ta tin tưởng rằng bản thân đã bị ngài ấy nhìn thấu.
"Vậy "điều trị" cho anh ta thế nào đây?"
Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt, giọng nói lạnh lùng, "Vẫn nên xuống tay từ chỗ Tề Noãn, nhưng mà, lần này phải cần đến sự hỗ trợ của Lăng Việt."
Tống thư ký nhíu mày, ông chủ, ngài thật xác định muốn Lăng tổng đi hỗ trợ ngài? Ngài đừng có khinh địch nha, xin sự trợ giúp của Lăng tổng như vậy, thực sự ổn sao?
- --
Nghe được Thẩm Mục Thâm nói muốn tìm Lăng Việt hỗ trợ, gương mặt Hải Lan không thể tin được nhìn về phía Tề Duyệt, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
"Muốn anh ta hỗ trợ, tại sao không đi tìm anh ta mà lại tới tìm tôi?"
Thẩm Mục Thâm nhún vai, "Tôi cho rằng, so với tôi mở miệng, Lăng Việt tương đối muốn cô nói với anh ta hơn."
"Phi, tôi mới không mở miệng kêu anh ta hỗ trợ đâu.

Kêu anh ta hỗ trợ, kiểu gì anh ta cũng..." Giọng nói dừng một chút, dường như đang nghĩ tới lý do cự tuyệt, nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn quyết định tìm lý do thoái thác, "Hai người quên đi, dù sao tôi cũng không đi."
Tề Duyệt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, dùng ánh mắt nói cho Thẩm Mục Thâm biết –anh nhìn xem, em đã nói là Hải Lan sẽ không đồng ý mà.
"Quyết định hay không, hãy nghe tôi nói một chút, rốt cuộc tôi muốn Lăng Việt hỗ trợ chuyện gì."
Trong nháy mắt Tề Duyệt và Hải Lan đều lộ ra ánh mắt tò mò.
Thẩm Mục Thâm mỉm cười, "Cũng không phải chuyện gì to tắt, chẳng qua là muốn anh ta hỗ trợ...câu dẫn Tề Noãn một chút."
Tề Duyệt:...
Hải Lan:...
***.


Bình luận

Truyện đang đọc