TỪ BỎ VỊ TRÍ PHU NHÂN PHẢN DIỆN


Hải Lan hoảng vài giây, khoé miệng giật giật.
"Anh kêu tôi đi nói với Lăng Việt, nói anh ta rảnh rỗi thì đi câu dẫn Tề Noãn một chút?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
Hải Lan yên lặng nhìn Tề Duyệt hồi lâu.
"Làm sao cậu không kêu vị chồng trước này của cậu đi câu dẫn cô ta.

Tớ nghe nói vị chồng trước này của cậu mỗi ngày đi muộn về sớm, không phải anh ta dạo này rất rảnh sao?"
Tề Duyệt trầm mặc, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
Kêu nam chính đi câu dẫn nữ chính, mệt tim anh nghĩ ra được kế sách này.
"Chuyện này có phải hoang đường quá mức không?" Tề Duyệt nói.
"Tuy rằng chuyện này hoang đường.

Nhưng Tề Noãn có Lục Tuyển hậu thuẫn phía sau, cho nên chuyện này khó giải quyết."
Hải Lan đoán, "Có phải anh muốn để Lăng Việt câu dẫn Tề Noãn, khiến cho Lục Tuyển phát hiện ra cô gái đơn thuần thiện lương lúc trước của anh ta, thật ra đang lợi dụng anh ta, tâm tư bất chính.

Do đó buông tay Tề Noãn, không để cô ta lợi dụng, đúng không?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu, "Có thể nói như vậy, quan hệ mập mờ của Tề Noãn đối với tên đàn ông này, không dễ dàng đối phó như vậy."
Tề Duyệt: Lốp dự phòng của nữ chính, sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Cho dù không có chỉ số thông minh, nhưng thân phận người ta vẫn còn đó!
Thẩm Mục Thâm dường như cũng nghĩ tới Hải Lan sẽ không dễ dàng đáp ứng, cho nên không để bụng cười nói, "Đương nhiên, đến cuối cùng Tề Noãn lợi dụng những người này đối phó với tôi chỉ là chuyện nhỏ, dù sao tôi cũng có thể ứng phó được.

Nhưng cô ta thích Lăng Việt, cho nên nếu không chiếm được Lăng Việt, vậy cô ta sẽ tìm người khiến cô ta không chiếm được Lăng Việt làm cái cớ.

Lấy lý do đó tới trả thù người khác."
Lời nói này của Thẩm Mục Thâm là nói với Hải Lan.
Hải Lan vốn dĩ vô cùng kiên định, nhưng sau khi nghe Thẩm Mục Thâm nói những lời này.

Cô nàng vô cùng rõ ràng, lời nói này của anh không phải là uy hiếp, nếu phân tích kỹ quả thật đúng là như vậy, hiện tại Tề Noãn đã bắt đầu coi cô trở thành cái đinh trong mắt.
Trước đó không lâu công ty tổ chức buổi dã ngoại ngoài trời, cô đã xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.

Mới đầu cô còn thật sự cho rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn tạo thành, nhưng sau này cẩn thận suy nghĩ lại rất nhiều chi tiết, điều này khiến cho cô hoài nghi, điều đáng ngờ nhất là tất cả các mũi nhọn đều chỉ hướng về phía Tề Noãn.
Nếu lúc đó cô cứ tiếp tục hành động, ai biết có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ.
"Cô cứ từ từ suy nghĩ."
Khi Thẩm Mục Thâm đàm phán, luôn dễ dàng có thể bắt được trọng điểm.

Tầm mắt Hải Lan rơi vào trầm tư, hiển nhiên đã bắt đầu dao động.
"Nhưng mà, ai đi nói với Lăng Việt cũng được.

Tại sao phải là tôi đi nói?"
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, lấy biểu cảm người từng trải nói, "Đàn ông hiểu nhất chính là đàn ông, người khác nói, chắc chắn Lăng Việt sẽ đều không nghe."
Khoé miệng Hải Lan giật giật, "Tôi nói chắc gì anh ta đã nghe."
"Cái này còn phải xem cô nói thế nào, chỉ cần Lăng Việt trợ giúp.

Cho dù hai người có lo lắng những suy nghĩ xấu xa của Tề Noãn, cũng sẽ không trở thành uy hiếp."
Hải Lan và Tề Duyệt nhìn nhau.
Tề Noãn hiện tại đã không giống cô gái thiện lương đơn thuần trong tiểu thuyết, khiến người ta đáng lo ngại về chỉ số IQ của cô ta.

Dù cô ta có thay đổi thế nào, Hải Lan và Tề Duyệt sẽ không quan tâm.

Nhưng lại coi Tề Duyệt và Hải Lan trở kẻ địch, không ngừng tìm cớ gây sự, thì cái này cô không thể không quản được.

Nếu không đáp trả như lời Thẩm Mục Thâm nói, cô ta sẽ càng được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
"Vậy...tôi nói thử với Lăng Việt xem sao.

Tôi không dám chắc rằng anh ta sẽ đồng ý."
Sau khi Hải Lan đi rồi, Tề Duyệt buồn bực hỏi Thẩm Mục Thâm, "Tại sao anh lại chắc chắn rằng Hải Lan đi nói chuyện này với Lăng Việt, Lăng Việt nhất định sẽ đồng ý?"
"Không phải anh vừa mới nói sao, đàn ông hiểu nhất chính là đàn ông..." Ngừng lại, đưa tay sờ so.ạng khuôn mặt nhẵn nhụi của Tề Duyệt, "Đàn ông không kháng cự được chính là mỹ nhân kế."
Tề Duyệt:...
Thẩm Mục Thâm, không chỉ muốn người khác đi thi triển mỹ nam kế, đồng thời còn khiến cho Hải Lan đi dùng mỹ nhân kế.
"Sao anh lại nghĩ ra được chiêu...nham hiểm như vậy?" Vốn muốn dùng từ tương đối dễ nghe một chút, nhưng người vốn âm hiểm như anh, hình như không cần thiết phải dùng từ dễ nghe, cứ như vậy vô cùng phù hợp.
Thẩm Mục Thâm cười khẽ một tiếng, "Đâu còn cách nào khách, ai bảo đó là ưu điểm của anh chứ."
Thẩm Mục Thâm nhà cô, sao lại càng ngày càng tự kỷ như vậy chứ?
"Nhưng mà...Anh cảm thấy Lăng Việt sẽ trúng mỹ nhân kế của anh sao?"
Bởi vì số lần cô chạm mặt Lăng Việt không nhiều, bình thường toàn nghe được từ miệng Hải Lan là nhiều.

Tuy rằng từ trong miệng Hải Lan có thể nghe ra được, Lăng Việt có ý tứ với Hải Lan, nhưng cô không dám chắc nó có giống với những gì cô đang suy nghĩ không.
Thẩm Mục Thâm bâng khua để lại câu nói ý vị thâm trường, "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê."
Nhìn theo giọng nói trầm thấp, xuất phát từ trong miệng Thẩm Mục Thâm.
- --

Lăng Việt đồng ý với lời đề nghị của Hải Lan, sắc mặt Hải Lan không thể tin được đem chuyện này nói với Tề Duyệt.
"Anh ta hỏi tớ, có phải tớ thật sự hi vọng anh ta làm như vậy hay không.

Tớ đương nhiên kiên định nói, sau đó anh ta đồng ý.

Chuyện này, có phải thuận lợi quá rồi không?" Hiện tại khuôn mặt Hải Lan tràn ngập vẻ mông lung.
Bình thường tảng đó lạnh băng như Lăng Việt, sao lần này lại nhiệt tình như vậy?
Tề Duyệt trầm mặc, nhớ tới lời Thẩm Mục Thâm nói --- đàn ông hiểu nhất chính là đàn ông.
Anh đúng thật là đã nhìn thấu Lăng Việt.
"Quên đi, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, Thẩm Mục Thâm đã nói với tớ.

Tuy nói rằng là câu dẫn, nhưng thật ra cũng chỉ là khiến cho Lăng Việt đi bộ nói chuyện một đoạn với Tề Noãn mà thôi.

Cũng không phải thật sự là...Câu dẫn kia."
Hải Lan nhíu mày, thơ ờ nói, "Tớ quản anh ta câu dẫn thế nào làm gì, dù sao cũng không có quan hệ gì với tớ."
Tề Duyệt lắc đầu, đàn ông hiểu nhất chính là đàn ông, nhưng cô cũng hiểu phụ nữ đó nhé, đặc biệt là Hải Lan.
Quên đi, vẫn nên để Thẩm Mục Thâm giải quyết hai người đó thì hơn.

Thẩm Mục Thâm bận rộn xử lý chuyện của Tề Noãn, đồng thời cả chuyện Lục Tuyển.

Thẩm gia im lặng trình diễn một hồi âm mưu.
Thẩm lão gia tuổi tác cũng đã cao, tận mắt nhìn thấy những biến cố của Thẩm gia.

Trái tim ông cũng dần nguội lạnh.

Kêu luật sư sửa lại di chúc, chuẩn bị tin tức của bác sĩ.
Ở trong nhà cũ, còn có cơ sở ngầm của Thẩm lão phu nhân, luật sư vừa tới, bà dường như cũng đã đoán được.
Những lời Thẩm lão gia và luật sư nói với nhau ở trong phòng, không sót một chữ nào lọt vào tai Thẩm lão phu nhân.
Từ đó có thể đoán ra được, Thẩm lão gia không tin tưởng bà, nhưng bà ở trong phòng đặt thiết bị nghe trộm ở nơi kín đáo.
Đem tai nghe kéo xuống, đi ra khỏi phòng, vòng xuống lầu hai, nhìn về phía cửa thư phòng.

Nhìn chằm chằm nửa ngày, cửa thư phòng mở ra, luật sư cầm theo cặp tài liệu từ bên trong đi ra.

Dường như ông nhận ra được tầm mắt, quay đầu, đối diện với tầm mắt của Thẩm lão phu nhân.


Lễ phép hướng bà ta gật đầu, sau đó mới xoay người rời đi.
Ánh nhìn Thẩm lão phu nhân dần dần tối lại, âm trầm đáng sợ.
Ông Thẩm không quản sống chết của Thẩm thị, nhưng đem 50% tài tài dưới danh nghĩa cho cháu trai, 5% cho đứa con ngoài giá thú kia của Thẩm Mạnh Bách, 20% cho Tô Thiến Vấn (mẹ của Thẩm Mục Thâm), 5% cho Tề Duyệt, còn lại toàn bộ quyên góp cho từ thiện.

Ngoại trừ được vẻ bề ngoài của Thẩm thị, một phân tiền cũng không để lại cho hai mẹ con bà.
Từ sau khi Thẩm Mục Thâm rời khỏi Thẩm thị, công ty Thẩm thị ngày càng lụi bại.

Anh rời khỏi Thẩm thị chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy tháng.

Có một chút bộ phận khách hàng hợp tác, dường như như không hai lòng.

Cơ bản hợp đồng đều rút lui.

Sau khi Thẩm Mạnh Cảnh tiếp nhận công ty, Thẩm lão phu nhân mới biết được, Thẩm thị căn bản không rạng rỡ như mặt ngoài được mọi người biết đến.
Công ty sớm đã dần suy sụp, chẳng qua bởi vì Thẩm Mục Thâm xuất hiện kịp thời mới đem bếp bênh của Thẩm thị dần dần ổn định lại.

Nhưng năng lực một người là có hạn, chớ nói không thể hoàn toàn làm làm chủ được công ty, lo ngại cải cách, nên vẫn giữ nguyên chế độ cũ.
Nhưng Thẩm lão phu nhân lại không thừa nhận công lao của Thẩm Mục Thâm.

Bà chỉ cho rằng Thẩm thị đang dần dần ổn định định lại những bước tiến ban đầu mà thôi.
Cứ như vậy, Thẩm lão phu nhân thật sự lo lắng Thẩm Mục Thâm sẽ Đông Sơn tái khởi đối phó với Thẩm thị.

Bởi vậy cho nên bà cho người chèn ép Thẩm Mục Thâm.
Nhưng Thẩm Mục Thâm, so với tưởng tượng của bà còn khó đối phó hơn.
Ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm cửa thư phòng, khoé miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Thẩm lão gia, ông đã không niệm tình vợ chồng, vậy cũng đừng trách tôi độc ác.
- --
Lăng Việt đồng ý hỗ trợ, tất cả nằm trong dự kiến của Thẩm Mục Thâm.

Dù sao vẫn là câu nói kia, đàn ông, hiểu nhất chính là lòng đàn ông.
Nếu Tề Duyệt còn chưa thông suốt, lúc đó anh hẳn sẽ đi câu dẫn người phụ nữ kia.

Vì để kí.ch thích cô, đúng thật là anh sẽ đi làm.
Lửa giận ngập trời, nhưng anh sẽ nhịn xuống muốn bóp chết cô.
Đương nhiên, anh sẽ đồng ý, nhưng sẽ không thể vội vã đi câu dẫn người khác.

Nhưng anh sẽ đem cái người được Tề Duyệt đi khuyên ấy từ từ tính sổ.
"Thẩm tiên sinh, anh nói xem muốn tôi làm cái gì?" Lăng Việt nhàn nhạt hỏi.
Dự đoán được từ trước rằng Lăng Việt sẽ đồng ý, nhưng anh sẽ không nghĩ tới Lăng Việt lại có thể bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh giống như...Đã dự liệu được từ trước anh sẽ làm gì.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, hơi thở lạnh lùng ngăn cách hai người, dường như hai người không cùng một thế giới, nhưng vẫn chen chúc nhau trong cái thế giới này.

Người nhân viên đưa nước vào căng thẳng thần kinh, lại dè dặt cẩn trọng rời khỏi phòng khách.
Vừa thấy có người bước ra từ phòng khách, một đám quần chúng ăn dưa bát quái lập tức kéo người đó vào trong góc.
"Làm tôi sợ muốn chết, hú hồn.

Ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám thở." Từ trong phòng khách đi ra,thư ký mới nhận chức Tống thư ký nhỏ lạnh run, cô rốt cuộc cũng biết tại sao cả đám người đều thục giục cô bưng trà vào trong đó, còn bọn họ một mực không đi.
"Cô đừng sợ hãi, cô mau nói xem.

Hai vị đại boss này có dùng ánh mắt giống như trong phim kiếm hiệp so chiêu không?"
"Tôi không dám cẩn thận đánh giá.

Tôi luôn cho rằng ông chủ của chúng ta là ma quỷ đã đủ đáng sợ.

Nhưng hôm nay tôi còn gặp được một người đáng sợ không kém!"
"Chậc, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô này."
"Vậy lần tiếp theo cô đi nhé."
Một đám người đang bát quái, đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến tiếng ho khan thất thanh, không biết ai hô lên một tiếng "Phó tổng." Mỗi người đều giật mình một cái, đầu cũng không dám ngoảnh lại, làm đà điểu, chạy nhạy về chỗ của mình.
Tống thư ký bất đắc dĩ lắc đầu, gọi một tiếng thư ký mới nhậm chức đang muốn đào tẩu, "Tống thư ký nhỏ, cô đến đây nói chuyện với tôi một lát."
Tiểu Tống thư ký:...
Vào văn phòng của Phó tổng, Tống thư ký nhỏ dè dặt cẩn trong đem cửa phòng đóng lại, cửa vừa đóng, vẻ mặt cô cầu xin nhìn về phía Tống thư ký.
"Đường ca, em có thể từ chức không?"
Sắc mặt Tống thư ký nghiêm lại, "Trong công ty gọi Phó tổng."
"Phó tổng, vậy em không làm nữa được không?"
Tống thư ký trực tiếp lắc đầu, "Em coi như giúp Đường ca chiếu cố.

Dù sao ông chủ vẫn ở trong vòng luẩn quẩn có nhiều tai tiếng.

Quy mô công ty không lớn, người tốt cũng không chiêu mộ được.

Thiếu em ông chủ cũng chướng mắt."
Lúc này anh ta mới xưng Đường ca!
"Đường ca, em làm việc không được tốt!"
Tống thư ký mỉm cười, "Không, em đã làm rất tốt rồi, đừng tự coi nhẹ bản thân mình, hoàn thành công việc thật tốt.

Ít nhất hiện tại mà nói, ông chủ vẫn chưa nói một câu không tốt."
Quả nhiên, người Tống gia anh không gì không làm được.
Tống thư ký nhỏ:....
Tìm không được người, Tống thư ký liền đem ánh mắt nhìn về phía nhà mình, quả nhiên bản thân tìm được đứa em họ chuẩn bị tốt nghiệp.
Về phần Thẩm Mục Thâm và Lăng Việt đến cùng muốn nói chuyện gì.

Đương nhiên không ai có gan dám đi nghe lén, rốt cuộc hai người nói chuyện gì, cũng không ai biết..


Bình luận

Truyện đang đọc