TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Tiêu Diệp ồ một tiếng rồi mới buông Triệu Hướng Hải ra.
Hắn nằm bên cạnh Triệu Hướng Hải, một lúc lâu sau mới nhịn không được mà nói: "Hải ca, về sau em sẽ nhớ rõ từng câu em nói với anh, từng câu em nói, em nhất định sẽ làm được, em hứa."
Triệu Hướng Hải đưa lưng về phía Tiêu Diệp, hô hấp đều đều không nói chuyện.
"Em vẫn còn yêu anh..." Tiêu Diệp lén lút đặt tay mình lên eo của Triệu Hướng Hải, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ khẽ chui vào phòng, chiếu sáng căn phòng tối đen như mực: "Em nhất định sẽ theo đuổi anh, em sẽ tìm lại những tháng ngày gia đình chúng ta hạnh phúc bên nhau, bất luận phải trả giá nhiều hay ít em cũng vui lòng, thật đấy."
Triệu Hướng Hải nghe hắn nói xong, tâm vốn tĩnh lặng lại đột nhiên như bị ném vào trong mấy hòn đá nhỏ, nổi lên từng tầng gợn sóng.

Anh hít sâu một hơi, duỗi tay kéo chăn lên đắp: "Ngủ đi."
"Ngủ ngủ." Hiện tại Tiêu Diệp chỉ cảm thấy bản thân còn được nằm bên cạnh Triệu Hướng Hải đã là quá thỏa mãn rồi: "Hải ca, ngủ ngon."
Nói xong, hắn im lặng, an tĩnh nhìn lên trần nhà.
Bên tai lượn lờ tiếng đồng hồ tích tắc kêu cùng với âm thanh hít thở đều đều của Triệu Hướng Hải khiến cho lòng của Tiêu Diệp như bị một con sâu nhỏ bò tới bò lui, ở trong lòng hắn điên cuồng cắn xé khiến hắn không tài nào ngủ được.
Hắn xoay người lại lần nữa, nhìn cổ của Triệu Hướng Hải rồi gọi thử một tiếng: "Hải ca, anh ngủ rồi sao?"
Triệu Hướng Hải không kiên nhẫn nói: "Ngủ rồi nói mãi!"

Tiêu Diệp nhấp miệng, ngập ngùng nói: "Em....em muốn nhờ anh làm một việc, có được không?"
Triệu Hướng Hải hơi quay đầu, cau mày nhìn Tiêu Diệp: "Vừa rồi không phải nói những điều khác cậu đều không cần, chỉ cần tôi tin cậu một lần thôi sao? Nhanh như vậy đã tự vả rồi?"
Tiêu Diệp nhướn mày, trong ánh mắt hiện lên một tia chờ mong: "Có...có được không?"
"Nói đi."
"Em có thể..." Tiêu Diệp có chút do dự, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói: "Em có thể hôn anh một cái chúc ngủ ngon không? Tựa như trước kia vậy."
Triệu Hướng Hải thoáng sửng sốt, không ngờ được điều Tiêu Diệp muốn lại là cái này.
"Em không có ý gì khác đâu, thật đấy, em chỉ cần một cái hôn chúc ngủ ngon thôi." Tiêu Diệp dựa đầu lên vai của Triệu Hướng Hải, đôi mày sắc bén có chút rũ xuống đáng thương vô cùng: "Em rất nhớ anh, cứ nghĩ đến anh là nhịn không được, em sắp nghẹn chết rồi.

Anh có thể.....hôn em một cái được không? Em không cần nhiều, chỉ cần hôn một chút thôi."
Triệu Hướng Hải khẽ giật giật khóe mắt, không nói lên lời.
Tiêu Diệp cảm nhận được sự trầm mặc của Triệu Hướng Hải, ngữ khí càng trở lên mềm mại: "Có được không anh?"
Triệu Hướng Hải nhìn khuôn mặt của Tiêu Diệp, vẫn duy trì yên lặng.
Tiêu Diệp không nghe được câu trả lời của Triệu Hướng Hải liền nghĩ rằng anh không đồng ý.

Đang thất vọng tràn trề nằm về chỗ lại bỗng nhiên phát hiện bàn tay mình đặt trộm lên eo của Triệu Hướng Hải vẫn không bị anh hất ra.
Hắn chớp mắt, ngực khẽ run run, hắn bèn thử đưa mặt đến gần anh.

Mặt hắn cách anh càng ngày càng gần nhưng Triệu Hướng Hải lại không có nửa điểm muốn tránh né.
Trong lòng Tiêu Diệp bỗng vui mừng như phát điên, hắn kiềm chế hô hấp thô nặng cùng trái tim đang điên cuồng đập thình thịch trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên môi của Triệu Hướng Hải.

Hắn hôn Hải ca rồi!
Hắn được hôn anh rồi!
Tiêu Diệp vừa chạm đến môi của Triệu Hướng Hải, nội tâm như pháo hoa nở rộ đêm Tết âm lịch, như quả bom nổ chậm chỉ cần động một cái là sẵn sàng nổ đùng đoàng.

Có lẽ đây chính là cái gọi là "Tâm như hoa nở."
Tiêu Diệp hôn lên môi của Triệu Hướng Hải, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động mãnh liệt.

Hắn nhắm chặt mắt lại, mãn nhãn mà hôn thêm một cái, rồi lại hôn thêm một cái nữa, thật vất hắn mới được hôn anh, vậy thì phải hôn đến khi nào đủ mới thôi!
Còn chưa biết lần được hôn anh tiếp theo là bao giờ đâu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Diệp hôn càng thêm nhập tâm, thậm chí còn dùng bàn tay lành lặn kia nắm lấy gáy của Triệu Hướng Hải, đè lên người anh rồi dây dưa hôn hít một hồi.

Một cái hôn này không biết kéo dài bao lâu, Tiêu Diệp mới lưu luyến rời đi.
Triệu Hướng Hải bị hắn hôn đến mức hô hấp còn không xong, định thần trong chốc lát rồi mới bất mãn nhìn hắn: "Ừ thì hôn ngủ ngon, có ai hôn ngủ ngon mà nổi phản ứng như cậu không?"
Tiêu Diệp cười hì hì, cúi đầu hôn lên khóe môi của Triệu Hướng Hải một cái: "Em yêu anh."
Trái tim của Triệu Hướng Hải đập lỡ một nhịp, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người đi.
"Hải ca, em yêu anh." Tiêu Diệp mừng rỡ như tên ngốc vừa trộm được thứ gì quý giá lắm: "Em sẽ khiến anh chấp nhận em một lần nữa."
Triệu Hướng Hải kéo chăn: "Đừng nói chuyện với tôi, tôi muốn ngủ."
"Ngủ đi, lần này em không làm phiền anh nữa." Tiêu Diệp thỏa mãn than một tiếng: "Hải ca ngủ ngon."
Sáng hôm sau, lúc nữ trợ lý đi đến bệnh viện đưa Tiêu Diệp tới cục cảnh sát liền phát hiện tâm trạng ông chủ nhà mình hôm nay có vẻ rất tốt.


Không, không phải rất tốt, là cực kì tốt.
Khuôn mặt tuấn tú cười như sắp nở hoa trên mặt đến nơi, từ trên xuống dưới đều mang một hương vị mùa xuân tươi mới.
Cô ngồi trên ghế lái xe, cảm nhận được sức sống mãnh liệt từ người ông chủ nhà mình liền có chút khó hiểu.
Hôm qua hắn mới bị người ta hạ thuốc mê, lại thiếu chút bị người ta bò lên giường, trên tay lại bị thương nghiêm trọng như vậy.

Những việc này có thể khiến người ta vui sướng sao? Nữ trợ lý nghẹn một lúc lâu rồi mới không nhịn được hỏi: "Tiêu tổng, hình như hôm nay ngài rất vui?"
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn cô một cái, hừ một tiếng: "Vậy à?"
"Đúng vậy." Nữ trợ lý lại bồi thêm một câu: "Từ lúc lên xe đến giờ ngài vẫn luôn cười."
Tiêu Diệp dựa lưng vào ghế xe, trong đầu vẫn còn dư vị sau nụ hôn với Hải ca tối qua, chỉ cảm thấy trái tim đập thình tịch mạnh mẽ:"Thế nào? Chẳng lẽ cô hy vọng tôi mỗi ngày đều cau có quở trách các cô?"
Khuôn mặt trợ lý trắng bệch: "Không không không không, ngài như vậy là rất tốt, cục kì tốt." Nhưng là có điểm quỷ dị lắm ấy!
Nữ trợ lý mím chặt môi, ngăn lại nội tâm tò mò mà lái xe đi một mạch tới cục cảnh sát..


Bình luận

Truyện đang đọc