TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



"Tôi......"
Tống Tu cảm thấy khí thế đáng sợ của Tiêu Diệp, nhịn không được mà lùi ra sau hai bước.

Trong giới kinh doanh, Tiêu tổng được biết đến là một người sát phạt quyết đoán không chút lưu tình, mọi người đều nói dưới lớp tây trang của Tiêu Tổng chính là một trái tim sắt đá.

Tống Tu tuy rằng được Triệu Hướng Hải che chở nhưng loại lão đại cấp cao như Tiêu Diệp, cậu cũng không dám chọc, lỡ đâu lại bị phong sát thì toang.

"Ai cho phép cậu gọi anh ấy là Hải ca?" Tiêu Diệp nhìn Tống Tu đang sợ hãi tới mức lùi lại phía sau, hắn lại được nước làm tới tiến lên hai bước, ánh mắt hung ác trừng Tống Tu tràn ngập cảnh cáo cùng uy hiếp.

Triệu Hướng Hải đứng ở bên xe duỗi tay nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Diệp, khiến hắn không thể tiếp tục tiến lên.


Tiêu Diệp sửng sốt quay đầu lại nhìn bàn tay của Triệu Hướng Hải đang chủ động nắm lấy áo hắn, do dự một chút rồi lại không cam lòng tránh ra.

"Tống Tu." Trên mặt Triệu Hướng Hải tràn đầy mỏi mệt, anh nâng mí mắt nhìn: "Cậu về trước đi."
Tống Tu chớp mắt: "Hải....Triệu, Triệu tổng, không đi ăn cơm nữa sao?"
"Khi khác sẽ mời cậu." Triệu Hướng Hải nặng nề nhắm mắt lại: "Cậu về trước đi, chỗ này có tôi xử lý rồi."
Tống Tu thấy ánh mắt như bạo long lại cố đè nén thành dáng vẻ trầm tĩnh uy nghiêm của Tiêu Diệp đang nhìn chằm chằm trên người Triệu Hướng Hải, thấy bản thân ở lại cũng không giúp được gì đành thở dài: "Vậy em đi trước, Triệu tổng ngủ ngon."
Tiêu Diệp nhìn bóng dáng Tống Tu rời khỏi bãi đỗ xe, tránh xa khỏi bên người Triệu Hướng Hải thì trong lòng mới thoải mái một chút.

Triệu Hướng Hải buông tay Tiêu Diệp ra, phiền muộn nói: "Cậu vừa lòng chưa? Có thể đừng tới làm phiền tôi nữa được không?"
Hầu kết của Tiêu Diệp khẽ động, sau đó không nói thêm lời nào, mở cửa xemanhj mẽ ném Triệu Hướng Hải vào trong rồi mới leo lên xe, đóng sầm cửa xe lại.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Triệu Hướng Hải bị Tiêu Diệp đè bẹp ở ghế, mặt cũng bị dí sát vào mặt hắn khiến anh vốn mệt mỏi lại không kìm được tức giận: "Tiêu Diệp, cái đầu chó của cậu lại bị đứt thêm dây thần kinh nào nữa vậy? Nháo như quỷ thế này đủ chưa? Không thì tôi tìm cho cậu một cái tua vít để cậu mở não ra mà sửa lại chút đi?"
Nếu là người khác dám châm chọc Tiêu Diệp như vậy thì chắc chắn sẽ bị chỉnh cho không ngóc đầu lên được.

Nhưng đây là Triệu Hướng Hải mắng hắn...!
Vậy thì cứ tiếp tục mắng đi.

So với việc không để ý hắn còn tốt hơn.

Tiêu Diệp hít sâu một hơi, mạnh mẽ giữ chặt tay Triệu Hướng Hải: " Tôi chỉ muốn nói với anh hai việc thôi."
Triệu Hướng Hải mím môi thành một đường thẳng, lạnh mặt không nói một lời.


"Rốt cuộc tại sao anh lại dứt khoát chia tay tôi?" Tiêu Diệp gắt gao nhíu chặt mày, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoang mang: "Chỉ là bởi vì biết việc tôi với Phó Chu Minh đi xem phim điện ảnh rồi hơi ái muội một chút thôi sao?"
Triệu Hướng Hải khẽ hừ lạnh một tiếng, mở mắt ra, con ngươi thâm trầm thâm thúy như hồ nước: "Cậu nói xem?"
Thật ra, khi anh nhìn thấy tấm ảnh Tiêu Diệp và Phó Chu Minh cùng nhau đi xem phim mà trợ lý Vương gửi tới, thứ khiến trái tim anh trở lên buốt giá không phải do việc đi xem phim này.

Mà là ý cười trên khóe môi của Tiêu Diệp.

Anh với Tiêu Diệp bên nhau 7 năm, cuộc sống thường ngày của mấy năm trước thật sự rất ngọt ngào, sáng sớm ngủ dậy sẽ hôn nhau chào ngủ sáng, tối lại ôm nhau hôn hôn chúc ngủ ngon.

Cả hai thường ngày đều cùng nhau chăm sóc Tiêu Nhạc Nhạc, buổi tối lại đè nhau ra làm tình hung hãn phóng đãng đến cực điểm, trên giường mỗi một câu đều thô tục cợt nhả đầy ý dâm.

Nhưng càng về sau, cuộc sống càng trở lên bình đạm, trên mặt Tiêu Diệp cũng ít cười hơn trước.

Bọn họ bên nhau đến năm thứ 7, cơ hồ chỉ còn lại vài cái hôn lấy lệ, nói chuyện với nhau càng ngày càng ít, một bức màn không biết từ đâu giáng xuống tách bọn họ ra, có thể nghe thấy âm thanh của đối phương, nhưng không còn có thể chạm lấy trái tim của nhau nữa.


Triệu Hướng Hải hồi tưởng lại một chút, cho đến trước khi anh nhìn thấy tấm ảnh Tiêu Diệp tươi cười cùng Phó Chu Minh tiến vào rạp chiếu phim, Tiêu Diệp với anh từng có một tháng hai người mỗi ngày nói chuyện với nhau không vượt quá mười câu, mà một tháng kia Tiêu Diệp ở nhà, dường như cũng không có biểu hiện nào khác ngoài nghiêm túc bình tĩnh.

Quả thật việc Tiêu Diệp đi xem phim cùng người khác cũng không phải là chuyện gì đặc biệt bất thường.

Nhưng chính ý cười anh tuấn trên môi kia đã khiến trái tim Triệu Hướng Hải nháy mắt rơi vào hầm băng.

"Nếu thật sự bởi vì tôi với Phó Chu Minh đi xem phim, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ tiếp xúc với cậu ta nữa, tôi sẽ thông báo với công ty lập tức chấm dứt hợp đồng với cậu ta." Tiêu Diệp trấn định nói: "Nếu anh còn để ý, tôi sẽ bao hết toàn bộ rạp chiếu phim, anh muốn xem phim gì tôi đều sẽ bồi anh, không cần biết là bao nhiêu phim, được không?"
"Tiêu Diệp, cậu không hiểu." Triệu Hướng Hải bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đôi mắt sắc bén của Tiêu Diệp: "Cái này căn bản không phải trọng điểm."
"Vậy anh nói cho tôi biết trọng điểm là cái gì!"
"Trọng điểm chính là." Triệu Hướng Hải tiến tới gần mặt hắn, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đầu ông đây không phải công viên, không cần phải hóa xanh! Hiểu chưa!?".


Bình luận

Truyện đang đọc