TỪ HÔM NAY BẮT ĐẦU NGƯỢC TRA NAM



Triệu Hướng Hải ra khỏi phòng tắm dỗ Tiêu Nhạc Nhạc ngủ.

Anh nhẹ nhàng vén chăn bông lên đắp cho con bé rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Khi anh trở lại phòng ngủ của anh với Tiêu Diệp, Tiêu Diệp đã thu dọn xong đồ đạc của mình.

"Anh không cần đi, tôi đi." Tiêu Diệp thế nhưng cũng thật nhanh nhẹn.

Triệu Hướng Hải vốn dĩ cũng lười nhúc nhích, nhìn thấy Tiêu Diệp nguyện ý cút đi, đương nhiên không có lý do gì để từ chối.

Anh nằm phịch xuống chiếc giường lớn mềm mại, tháo cặp kính gọng vàng xuống.

Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh thật sự rất mệt mỏi.

Tiêu Diệp nhìn biểu tình mỏi mệt của Triệu Hướng Hải, do dự nói: "Thật ra, tôi thực sự không thích tiểu minh tinh đó.

Tôi chỉ ăn với cậu ta bữa cơm sau khi xem phim, thực sự không còn gì nữa."
Triệu Hướng Hải không nói lời nào, xoay người quay lưng về phía Tiêu Diệp.

Giả vờ như không nghe thấy.

Tiêu Diệp nhìn theo bóng lưng của nam nhân, nhìn thái độ vốn đã lãnh đạm lại hoàn toàn không quan tâm của anh khiến hắn càng cảm thấy bực bội.

Hắn đứng ở đó một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy đồ đạc rồi đi sang phòng khác.


Rạng sáng ngày hôm sau, Tiêu Diệp thức dậy đúng giờ, đi đến phòng tập thể dục đánh quyền anh như để trút bỏ hết thảy cảm xúc của mình.

Chờ đến khi đổ mồ hôi nhễ nhại, hắn mới thoải mái đi tắm rửa rồi thay quần áo, tới phòng bếp.

Căn bếp thơm phức mùi đồ ăn sáng.

Tiêu Nhạc Nhạc cột tóc đuôi ngựa, mang khăn quàng đỏ, vui vẻ uống cốc sữa nóng ngon ngọt.

Con bé nhìn thấy Tiêu Diệp tới, liền vui vẻ mà kêu một tiếng: "Cha, chào buổi sáng!"
"Nhạc Nhạc, chào buổi sáng." Tiêu Diệp ngồi vào chỗ ngồi cũ, nhưng lại không tìm thấy tờ báo mới mà mình thường đọc mỗi ngày.

Phỏng chừng là Triệu Hướng Hải lười lấy cho hắn.

Triệu Hướng Hải mặc một bộ tây trang với tạp dề màu hồng hình chú mèo con yêu thích của Nhạc Nhạc, anh từ trong bếp mang ra hai đĩa trứng rán, một đĩa đặt trước mặt Nhạc Nhạc.

Tiêu Diệp duỗi tay muốn lấy đĩa còn lại.

Triệu Hướng Hải đập tay hắn, lạnh lùng nói: "Không có phần của cậu."
Tiêu Nhạc Nhạc ngẩng đầu, kỳ quái chớp chớp mắt: "Ba ba, sao lại không cho cha ăn sáng?"
Triệu Hướng Hải mỉm cười, khẽ xoa xoa đầu nhỏ của Tiêu Nhạc Nhạc: "Bởi vì cha của con đã ăn ở bên ngoài rồi, Nhạc Nhạc ngoan tự mình ăn bữa sáng rồi còn đến trường, được không?"
Tiêu Nhạc Nhạc dạ một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Tiêu Diệp lúng túng ngồi tại chỗ, đi cũng không được mà ở lại càng không xong.

Sau khi chia tay, hắn đến bữa sáng cũng không được ăn!
Triệu Hướng Hải cũng quá tuyệt tình rồi!
Haha, được.

Hắn đến công ty mua bữa sáng là được chứ gì?
Chờ đến khi dùng xong bữa sáng, Triệu Hướng Hải lấy xe ra từ gara đưa Tiêu Nhạc Nhạc đến trường.

Trước đây, một nhà ba người bọn họ đều đi chung, nên lúc Tiêu Nhạc Nhạc kéo Tiêu Diệp lên xe, Triệu Hướng Hải trong lòng tuy không muốn nhưng cũng thể biểu hiện ra trước mặt con gái nên đành phải giả bộ bình tĩnh, không nói gì.

Lúc bọn họ đến cổng trường, Nhạc Nhạc chuẩn bị xuống xe lại đột nhiên nhíu mày: "Baba, hôm nay ba quên mất một chuyện."
Triệu Hướng Hải kỳ quái nhíu mày rồi kiểm tra một chút, khăn quàng đỏ, huy hiệu trường và hộp đựng bút chì, sách vở bài tập của Nhạc Nhạc đều được mang theo.

Đã quên cái gì?
Tiêu Nhạc Nhạc thần bí cười nói: "Baba quên nụ hôn chào buổi sáng với cha nha!"
Triệu Hướng Hải sửng sốt, lúc này mới nhớ ra chuyện này.

Trước kia khi còn tình nồng ý mật cùng Tiêu Dã, nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của họ là những hành động tán tỉnh cần thiết.

Nhưng đó là trước kia.


Hiện tại thì......!
Triệu Hướng Hải bình tĩnh nhìn đôi môi mỏng của Tiêu Dã, thật sự muốn lấy một khẩu súng trường Gardland, nhét họng súng vào trong miệng Tiêu Diệp, bắn bằng bằng vài cái, sau đó đem tra nam này ném lên thùng dầu đang nổ tung, để hắn nổ thành một màu đỏ rực trên bầu trời.

Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời, tuyệt vời quá mà.

"Baba!" Tiêu Nhạc Nhạc lôi kéo góc áo của Triệu Hướng Hải: "Hôn chào buổi sáng, muốn baba cùng cha hôn chào buổi sáng!"
Triệu Hướng Hải thở dài nhìn bộ dáng chấp nhất của bé con.

Con gái hồn nhiên ngây thơ như vậy, anh không thể để con bé biết những việc tốt mà cha nó đã làm ở bên ngoài, cũng như không thể để nó biết rằng anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Diệp.

Nếu không con bé sẽ khổ sở chết mất.

Triệu Hướng Hải rối rắm một trận, sau đó nhẹ nhàng cười cười: "Được, nghe Nhạc Nhạc, baba cùng cha hôn chào buổi sáng."
Vừa nói, trong ánh mắt mong đợi của Tiêu Nhạc Nhạc, cánh tay anh vòng qua cổ Tiêu Diệp, áp môi lên đôi môi mỏng không chút cảm xúc của hắn.

Tiêu Nhạc Nhạc nhìn hai baba ngọt ngào hôn nhẹ như mọi ngày mà cười cười một tiếng, đeo cặp sách nhỏ chạy vào trường.

Tiêu Nhạc Nhạc vừa đi, Triệu Hướng Hải lập tức buông Tiêu Diệp ra, xoa xoa miệng: "......!Ở trước mặt con phải cư xử như bình thường, hôm qua đã nói rồi."
Tiêu Diệp sờ sờ miệng mình: "Thật ra....anh hôn lâu hơn một chút tôi cũng không ngại."
"Tôi ngại." Triệu Hướng Hải lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: "Tôi nói rồi, sau này anh định quậy phá bên ngoài như thế nào cũng được, nhưng để ý một chút, bệnh tay chân miệng lây lan nhanh lắm."
Tiêu Dã bỗng chốc cứng đờ.

"Xuống xe." Triệu Hướng Hải mở cửa xe ra: "Tôi còn đến công ty."
Tiêu Dã sắc mặt âm trầm: "Anh không tiễn tôi?"
"Đưa cậu đi làm, hiện tại chỉ sợ không được." Triệu Hướng Hải nhún vai: "Cậu có nhiều siêu xe như vậy, cũng không thể chỉ ngồi xe của tôi mà, đúng không? Ngoan ngoãn lăn xuống xe đi, đừng để tôi nói ra những lời khó nghe."
Tiêu Diệp thâm trầm nhìn Triệu Hướng Hải, ánh mắt kia phảng phất như đang muốn ăn tươi nuốt sống nam nhân trước mắt.

Thật lâu sau, hắn mới lạnh lùng cầm lấy đồ vật của mình, đi từ trên xe xuống.

Hắn mới vừa xuống xe, cửa xe liền phanh một cái đóng lại, xe nhanh chóng khởi động, trong nháy mắt biến mất vào dòng xe cộ, không có một chút chậm trễ nào.


Triệu Hướng Hải tự mình lái xe tới công ty.

Anh mới vừa đi vào đại sảnh, đã cô gái nhỏ ở quầy lễ tân chặn lại.

Cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào nam nhân anh tuấn đẹp trai trước mặt: "Triệu......!Triệu tổng......"
Triệu Hướng Hải ngạc nhiên nhìn, cố gắng đè giọng nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì?"
"Ừm......" Cô gái nhỏ khẽ rùng mình: "Ừm, Phó, Phó Chu Minh, cậu ta tới tìm ngài, đang chờ chờ ngài ở phòng chờ."
Phó Chu Minh?
Triệu Hướng Hải nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện gì đó.

À, là tiểu minh tinh mà Tiêu Diệp thích.

Cậu ta tới đây làm gì?
"Tôi có hỏi." Cô nhẹ giọng nói: "Cậu ta nói cậu ta đến đây nhận lỗi với ngài."
Nhận lỗi?
Triệu Hướng Hải nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Nhận lỗi là giả, sợ tài nguyên và sự phát triển trong tương lai sẽ bị cản trở, giấc mơ ngôi sao bị phá vỡ mới chấp nhận đến đây nhận lỗi đi?
Tiếp tân nhìn vẻ mặt không mấy thiện cảm của anh, thận trọng hỏi: "Ngài muốn gặp cậu ta sao?
Triệu Hướng Hải nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Mười giờ sáng tôi có cuộc họp, mười hai giờ nghỉ trưa.

Sau đó vẫn còn một số tài liệu cần xử lý.

Cô hỏi cậu ta một chút, nếu cậu ta còn muốn gặp tôi thì ngồi chờ, không thì lăn đi cho tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc